Trong căn bếp ấm cúng và rộng rãi của Mors, ánh lửa từ bếp lò tỏa ra ánh sáng ấm áp, hòa quyện với hương thơm dễ chịu của các loại thảo mộc và gia vị.
Bếp của Mors là nơi quen thuộc với những âm thanh rộn ràng của việc nấu nướng, nhưng hôm nay lại có một không khí đặc biệt hơn khi Vương Cường, người mà Mors tôn kính như một sư phụ, đang chuẩn bị một món ăn đặc biệt.
Khi Vương Cường bước vào bếp, Mors, với gương mặt tràn đầy phấn khởi, nở một nụ cười tươi rói và không ngần ngại gọi lớn.
"Sư phụ! Cuối cùng ngài cũng đến rồi!" Hắn chạy đến gần Vương Cường, ánh mắt rạng rỡ không giấu nổi sự kính trọng và phấn khích.
Hôm qua, sau khi thử món ăn do Vương Cường nấu, Mors đã xúc động đến phát khóc, không chỉ vì hương vị tuyệt hảo mà còn vì sự tinh tế và công phu trong từng chi tiết.
Hắn thậm chí đã ôm chặt chân Vương Cường, cầu xin được nhận làm đệ tử, nhưng Vương Cường chỉ mỉm cười nhẹ nhàng và nói rằng không cần phải cầu xin hay làm như vậy.
Hắn sẵn sàng chia sẻ cách nấu ăn của mình.
Dù Vương Cường đã nhiều lần nói rằng không cần phải gọi mình là sư phụ, Mors vẫn không thể kiềm chế được sự ngưỡng mộ của mình.
"Ta đã nói rồi, không cần gọi ta là sư phụ. Chúng ta chỉ là những người yêu thích nấu ăn mà thôi."
Mors không thể kìm được cảm xúc, cúi đầu sâu và nói.
"Nhưng những gì ngài làm... thật sự quá tuyệt vời! Tôi không thể không học hỏi từ ngài."
Các phụ bếp xung quanh, những người đã chứng kiến cuộc trò chuyện từ hôm qua, cũng không thể giấu nổi sự ngưỡng mộ của mình.
Một trong số họ, một nữ quỷ trẻ với đôi mắt sáng và mái tóc đen dài buộc gọn, ngập ngừng bước tới, hỏi bằng giọng rụt rè nhưng đầy kính trọng.
"Thưa ngài Cố vấn, liệu chúng tôi có thể học cách nấu ăn từ ngài không? Chúng tôi rất muốn biết bí quyết của những món ăn tuyệt hảo mà ngài đã làm."
Vương Cường quay sang cô gái trẻ, nụ cười vẫn chưa tắt trên môi.
"Tất nhiên rồi. Nấu ăn là niềm vui khi được chia sẻ, và nếu các ngươi muốn học, ta rất vui lòng chỉ dẫn."
Cô gái mỉm cười tươi, đôi mắt sáng lên niềm vui. Các phụ bếp khác cũng bắt đầu xúm lại gần hơn, tất cả đều mong muốn học hỏi từ Vương Cường.
Hôm nay, Vương Cường đã trở lại bếp của Mors với mục đích rõ ràng.
"Hôm nay ta đến để nấu món cà ri thịt và rau củ, số lượng khá nhiều nên có thể ta cần các ngươi giúp một tay" hắn nói, ánh mắt bình thản nhưng đầy quyết tâm.
Mors hào hứng gật đầu, nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng để hỗ trợ Vương Cường.
"Ngài hãy để tôi giúp chuẩn bị nguyên liệu. Thịt Thungval Tuskhog tôi có thể sơ chế."
Nguyên liệu chính cho món ăn này là thịt của Thungval Tuskhog, một loài quái vật có hình dạng giống như lợn, sống sâu trong các thung lũng.
Thịt của nó nổi tiếng với độ ngọt và mềm, hoàn hảo cho món cà ri mà Vương Cường định làm.
Bên cạnh đó, Vương Cường cũng mang theo một số loại rau củ khác ở thế giới này, trông như khoai lang, cà rốt, và đậu xanh, tất cả đều tươi ngon và được lựa chọn kỹ lưỡng.
Khi bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu, một trong những phụ bếp, một thanh niên với mái tóc nâu xù và đôi mắt háo hức, tò mò hỏi.
"Ngài Cố vấn, làm thế nào mà ngài có thể kết hợp các loại gia vị và nguyên liệu một cách hoàn hảo như vậy? Có phải đó là bí mật của ngài không?"
Vương Cường nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt hắn thoáng qua sự khiêm tốn.
"Không có gì là bí mật cả. Chỉ cần các ngươi chú ý đến từng chi tiết nhỏ nhất, từ việc lựa chọn nguyên liệu đến cách kết hợp chúng với nhau. Mỗi bước đều quan trọng, và khi các ngươi đặt tâm huyết vào đó, món ăn sẽ tự nhiên trở nên hoàn hảo."
Các phụ bếp gật đầu chăm chú, ghi nhớ từng lời dạy bảo của Vương Cường. Mors đứng cạnh đó, ánh mắt đầy sự kính phục và tôn kính.
"Sư phụ, ngài luôn khiến mọi thứ trở nên thật dễ dàng."
Vương Cường cười khẽ, tiếp tục công việc của mình.
"Mọi thứ chỉ dễ dàng khi chúng ta yêu thích và đam mê nó, Mors."
Vương Cường bắt đầu quá trình nấu nướng với sự tập trung cao độ. Hắn tỉ mỉ cắt thịt thành những miếng vừa ăn, sau đó ướp chúng với các loại gia vị đặc biệt.
Mors đứng bên cạnh, chăm chú quan sát từng động tác của Vương Cường, đôi khi lại hỏi một vài câu về kỹ thuật nấu ăn mà hắn chưa hiểu rõ.
Vương Cường, với tính cách điềm đạm và sẵn sàng chia sẻ, giải thích mọi chi tiết một cách cụ thể và dễ hiểu.
Khi thịt đã được ướp đủ thời gian, Vương Cường bắt đầu cho nó vào chảo lớn để áp chảo, tạo ra một lớp vỏ vàng giòn thơm phức.
Mùi thịt cháy xém hòa quyện với hương thơm từ các loại gia vị lan tỏa khắp căn bếp, khiến Mors không kìm được sự háo hức.
Sau khi thịt đã được áp chảo, Vương Cường thêm các loại rau củ vào, từng loại một, đảo đều để chúng thấm đều gia vị và hương vị của thịt.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, hắn thêm nước dùng vào, để món cà ri bắt đầu ninh nhừ trên lửa nhỏ.
Trong suốt quá trình nấu nướng, Vương Cường và Mors trò chuyện vui vẻ, không chỉ về kỹ thuật nấu ăn mà còn về những câu chuyện cuộc sống.
Mors càng lúc càng cảm thấy mình may mắn khi có thể học hỏi từ một người tài giỏi và khiêm tốn như Vương Cường.
Cuối cùng, khi món cà ri đã hoàn thành, Vương Cường nếm thử một muỗng, gật đầu hài lòng với hương vị mà hắn đã tạo ra. Mors đứng bên cạnh, ánh mắt sáng rực chờ đợi để được thử món ăn này một lần nữa.
"Đây sẽ là một bữa trưa đặc biệt," Vương Cường nói, mỉm cười và nhìn Mors với sự hài lòng.
Khi Vương Cường bắt đầu chuẩn bị kết thúc nấu ăn, ánh mắt hắn bất giác dừng lại trên một góc của bếp nơi có một bao khoai tây bị bỏ quên.
Nhìn vào chúng, Vương Cường khẽ nhíu mày, tự hỏi tại sao thứ nguyên liệu phổ biến như khoai tây lại bị bỏ lơ ở nơi này.
"Ngươi không sử dụng khoai tây sao?" Vương Cường hỏi, giọng pha chút tò mò.
Mors, đang bận rộn chuẩn bị nguyên liệu, nghe câu hỏi liền quay lại, ánh mắt hiện lên sự ngạc nhiên.
"Khoai tây ư? Ở đây rất ít ai dùng nó, tôi dùng nó để cho vật nuôi ăn, thưa sư phụ. Có một số kẻ từng ăn khoai tây và bị trúng độc, thậm chí có người còn c·hết. Vì vậy, nó không được ưa chuộng lắm, và đa phần chúng ta không trồng thứ này nữa. Hơn nữa, mùi vị của nó cũng không ngon, chẳng ai muốn ăn."
Vương Cường gật đầu, dường như không quá ngạc nhiên trước lời giải thích của Mors.
"Điều đó cũng không khó hiểu. Khoai tây có thể gây n·gộ đ·ộc nếu ăn phần xanh hoặc mầm của nó, vì chúng chứa solanine, một hợp c·hất đ·ộc hại. Nhưng nếu được chế biến đúng cách, chúng không chỉ an toàn mà còn là nguồn dinh dưỡng tuyệt vời."
Mors cùng các phụ bếp khác nhìn nhau với vẻ tò mò. Một phụ bếp tò mò hỏi.
"Thế ngài biết cách chế biến khoai tây sao cho an toàn không, thưa ngài?"
Vương Cường mỉm cười và bắt đầu giải thích chi tiết.
"Khi chế biến khoai tây, ngươi phải cẩn thận gọt bỏ vỏ xanh và cắt bỏ các mầm. Những phần này chứa lượng dộc rất cao, có thể gây n·gộ đ·ộc. Khi đã loại bỏ chúng, khoai tây sẽ an toàn để ăn và còn rất ngon nữa."
Sau khi giải thích, Vương Cường bắt tay vào chế biến một số món ăn vặt đơn giản từ khoai tây.
Hắn cắt khoai tây thành lát mỏng, rửa sạch và để ráo nước, rồi chiên giòn trong dầu nóng. Hương thơm của khoai tây chiên tỏa ra khắp căn bếp, thu hút sự chú ý của mọi người.
Mors cùng các phụ bếp khác đứng gần đó, theo dõi từng động tác của Vương Cường với ánh mắt háo hức.
Khi những lát khoai tây giòn rụm được vớt ra và đặt lên khay, Vương Cường rắc thêm chút muối và các loại gia vị khác để tăng thêm hương vị.
"Hãy thử món này xem," Vương Cường mời mọi người xung quanh khi hắn bưng khay khoai tây chiên nóng hổi đến trước mặt họ.
Mors là người đầu tiên cầm một miếng khoai tây lên, nhấm nháp thử. Ngay khi miếng khoai tây tan chảy trong miệng, mắt hắn mở to ngạc nhiên.
"Thật sự rất ngon! Vị giòn rụm, béo ngậy và hoàn toàn không có dấu hiệu của độc tố gì cả!"
Các phụ bếp khác cũng bắt đầu ăn thử, và không lâu sau đó, tiếng thán phục vang lên khắp căn bếp. Một người thì thầm.
"Ai mà ngờ được, khoai tây lại có thể ngon đến thế."
Một phụ bếp khác, với nụ cười ngỡ ngàng, nói.
"Tay tôi không thể nào ngừng bốc thứ này được."
Vương Cường mỉm cười trước sự hài lòng của mọi người, cảm nhận được sự thán phục và kính trọng từ họ.
"Khoai tây thực sự là một nguyên liệu đa dụng. Trong các món hầm, xào, hấp và nếu biết cách sử dụng, nó có thể tạo ra rất nhiều món ngon. Các ngươi hãy nhớ điều này khi nấu ăn sau này."
Mors nhìn Vương Cường với ánh mắt đầy kính nể, một lần nữa cảm thấy may mắn vì có thể học hỏi từ một người thầy như hắn.
"Sư phụ, ngài thật sự đã mở rộng tầm mắt cho chúng tôi."
Rồi Vương Cường hướng ra Lian, nhờ cô đi tới thông báo cho Dorig cùng Brutus, kêu cả hai đến dùng bữa chung.
Đã gần hai hôm hắn không nấu ăn cho bọn họ. Sáng hôm nay Brutus đã như muốn khóc để cầu xin hắn nấu ăn.
Dù được cung cấp đầy đủ thức ăn, nhưng hương vị của nó không tài nào sánh nổi các món do Vương Cường làm ra.
…
Nhận ra là dù một ngày mình viết 8-9 Chương thì cũng vẫn không đủ để theo kịp những dự định trong não.
Sắp tới đa phần chỉ tập trung vào xây dựng và thay đổi xung quanh main thôi nha mn.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.