Trong nhà ăn của doanh trại, ánh sáng ấm áp từ cửa sổ chiếu rọi xuống những chiếc bàn gỗ dài, nơi mà mọi người đang ngồi quây quần.
Không khí trong phòng đầy ắp tiếng cười nói. Đây là buổi tụ họp hiếm hoi khi các cố vấn cùng các chiến hữu của Aurelia và Caelan có dịp ngồi lại cùng nhau, vừa dùng bữa trưa vừa trao đổi về cuộc chiến vừa qua.
Luther cố vấn quân sự, với vẻ trầm tư nhưng đầy quyết đoán, thỉnh thoảng gật đầu đồng tình với những ý kiến của người khác.
"Chúng ta đã đánh bại Berimars lần này nhờ vào chiến thuật sáng suốt và sự phối hợp nhuần nhuyễn giữa các đơn vị. Nhưng chúng không thể b·ị đ·ánh giá thấp. Chắc chắn sẽ còn những cuộc t·ấn c·ông khác."
Giọng nói của Luther trầm ấm nhưng đầy sức nặng, thể hiện rõ sự quan tâm của hắn đối với những trận chiến sắp tới.
Thorin, với thân hình vạm vỡ và tính cách bộc trực, đáp lại.
"Đúng vậy, nhưng phải công nhận rằng lần này chúng ta đã cho bọn chúng một bài học nhớ đời. Không ai ngờ rằng chúng ta có thể phòng thủ vững chắc đến thế. Tất cả đều nhờ vào những công sự kiên cố mà cố vấn Brian đã giúp xây dựng."
Cassandra, duyên dáng và thông minh, nhẹ nhàng chia sẻ những quan sát tinh tế của mình.
"Mọi người đã làm rất tốt, nhưng điều làm tôi ấn tượng nhất là cách chúng ta tận dụng địa hình và biến nó thành lợi thế chiến lược. Việc chọn vị trí cho các công sự và bẫy cũng đã góp phần không nhỏ vào chiến thắng."
Edwin, luôn trầm lặng và thấu hiểu, lắng nghe mọi người nói trước khi đưa ra những lời góp ý sắc sảo.
"Chúng ta không chỉ thắng nhờ vào v·ũ k·hí hay chiến thuật. Tinh thần của quân lính cũng là yếu tố quan trọng. Họ đã chiến đấu với niềm tin vào sự lãnh đạo của chúng ta, đặc biệt là chiến thuật của Chỉ huy và cố vấn Brian."
Hắn nói tiếp.
“Tôi không ngờ cả hai lại có một kế hoạch dụ địch như vậy, từ việc tạo tâm lý đánh cược, đến việc lừa Malakar. Hai ngài giấu chúng tôi quá nhiều thứ đi.”
Caelan, ngồi gần đó, khẽ cười khi nghe lời khen dành cho cháu gái mình. Hắn nhìn Aurelia với ánh mắt tự hào, rồi quay sang nói.
"Cháu ta đã thực sự trưởng thành. Nhưng ta phải công nhận rằng, không có những người như các ngươi đứng sau, thành công này sẽ không thể nào có được."
Luther, với giọng nói trầm và đầy tự tin, đáp lại.
“Aurelia là một chỉ huy xuất sắc, chúng tôi chỉ làm những gì có thể để hỗ trợ ngài ấy. Mọi người trong doanh trại đều có chung một mục tiêu là bảo vệ vùng đất này."
Thorin, luôn thẳng thắn, thêm vào.
"Ngài ấy đã tiến xa so với lần đầu tiên chúng tôi gặp."
Aurelia, mặc dù nhận được lời khen, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và khiêm tốn.
"Chúng ta đã chiến thắng nhờ sự đoàn kết và tinh thần chiến đấu của tất cả mọi người. Không chỉ riêng ai, mà là nỗ lực của toàn bộ doanh trại."
Thorin, không kìm được, nói thêm.
"Nhưng phải nói là xi măng mà cố vấn Brian đã phát minh ra thật sự là một kỳ quan. Ta chưa bao giờ thấy vật liệu nào mạnh mẽ đến thế trong việc xây dựng phòng thủ."
Luther nhướng mày đồng tình.
"Và đừng quên cả mìn ma thuật mà Brian cùng Edwin chế tạo. Chúng đã khiến kẻ thù phải dè chừng khi tiến lại gần."
Edwin khẽ mỉm cười khi nghe tên mình được nhắc đến, nhưng không nói gì thêm.
Caelan khẽ gật đầu, ánh mắt đầy sự hài lòng nhưng cũng không giấu nổi nét lo lắng của một người cậu và thậm chí là một người cha. Hắn quay sang Aurelia, hỏi với vẻ quan tâm.
"Aurelia, ta biết cháu là một người mạnh mẽ và quyết đoán, nhưng ta cũng muốn mọi người ở đây hiểu rằng không chỉ là về chiến thắng. Ta muốn cháu được hỗ trợ tốt nhất có thể, không chỉ từ các cố vấn mà còn từ tất cả những người xung quanh. Cháu có cảm thấy áp lực gì không?"
Aurelia mỉm cười, có chút ngại ngùng khi nghe những lời quan tâm ấy.
"Cậu, mọi thứ đều ổn. Những gì chúng ta đã đạt được đều là nhờ sự nỗ lực của tất cả mọi người. Và Brian... hắn là một sự bổ sung quan trọng. Với những ý tưởng sáng tạo của hắn, ta cảm thấy mọi thứ dễ dàng hơn rất nhiều."
Caelan nhướng mày, khi đi đâu cũng nghe mọi người ca ngợi về Vương Cường. Dù đã nghe từ Aurelia nhưng bản thân Caelan muốn tìm hiểu thêm, hắn quay sang nhìn các cố hỏi.
"Brian... lại là hắn ta? Cháu ta có qua hệ gì với tên này?"
Cassandra, với nụ cười nhẹ trên môi, nói.
"Brian là cố vấn doanh trại và hắn cũng là một người rất đặc biệt. Hắn không chỉ là một cố vấn xuất sắc mà còn có khả năng làm cho mọi người cảm thấy an tâm khi có hắn bên cạnh. Điều đó có lẽ cũng giải thích tại sao Chỉ huy Aurelia lại đặt niềm tin vào cố vấn Brian nhiều đến vậy."
Edwin, luôn điềm tĩnh, bổ sung.
"Đúng vậy, cậu ta đã chứng minh khả năng của mình qua việc giúp doanh trại vượt qua những khó khăn lớn nhất. Mối quan hệ của Brian với Aurelia là dựa trên sự tôn trọng lẫn nhau và sự hiểu biết sâu sắc về chiến thuật và chiến lược."
Caelan, lắng nghe và quan sát, không thể không cảm nhận được sự quý trọng mà mọi người dành cho Vương Cường. Nhưng đồng thời, trong lòng hắn lại dấy lên một cảm giác khó chịu.
Không lý nào trên đời lại có một tên đàn ông như vậy cả. Thông minh, dễ nhìn, thấu đáo, giỏi việc và được mọi người tôn trọng.
Nghe nó còn vô lý hơn cả việc heo biết bay.
Khi bữa ăn đã đến, không khí trong nhà ăn trở nên sống động hơn hẳn. Những mùi thơm nức mũi từ những món ăn mới nấu lan tỏa khắp căn phòng, khiến mọi người không khỏi quay đầu tìm kiếm nguồn gốc của mùi hương quyến rũ này.
Cánh cửa nhà ăn mở ra, Vương Cường và các nhân viên bếp xuất hiện, tay họ bưng bê những khay thức ăn nóng hổi.
Vương Cường dẫn đầu, vẻ mặt bình thản nhưng không giấu được nét hài lòng khi thấy sự trông đợi hiện rõ trên gương mặt của những người ngồi trong phòng.
Dorig, Brutus, và Lian, vốn đã quen thuộc với tài nghệ nấu ăn của Vương Cường, ngồi quanh bàn với ánh mắt sáng rực, háo hức chờ đợi bữa ăn.
Những binh lính và cố vấn khác cũng không thể kiềm chế được cảm giác thèm thuồng khi mùi hương nồng nàn của món cà ri thịt rau củ bốc lên, tràn ngập trong không gian.
Caelan, ngồi cạnh Aurelia, không thể không tán thưởng tài nghệ của đầu bếp.
"Mùi thơm thật quyến rũ... Đầu bếp này hẳn là một thiên tài."
Một binh lính ngồi gần đó, người có vẻ là một chiến binh dày dạn trận mạc, hít một hơi sâu rồi quay sang đồng đội bên cạnh, mắt tròn xoe.
"Ngươi có ngửi thấy không? Mùi thơm này, ta chưa từng ngửi thấy cái gì giống như thế này trong đời mình. Không ngờ ở chiến trường lại có thể có thứ thơm đến vậy."
Người đồng đội bên cạnh hắn, một chiến binh trẻ hơn, gật đầu đồng tình.
"Đúng vậy, đây chắc chắn là món ăn của các vị thần rồi. Nếu mỗi ngày đều có thể ăn được như thế này, tôi sẵn sàng ra trận ngay lập tức."
Một binh lính khác, vốn ít nói, bỗng dưng mở lời với giọng đầy ngạc nhiên.
"Chưa bao giờ tôi thấy háo hức chờ ăn đến như vậy. Chỉ cần ngửi mùi thôi đã thấy bụng đói cồn cào rồi. Không biết đầu bếp này là ai mà lại giỏi đến vậy."
Lian, ngồi gần đó, khẽ cười và góp thêm.
"Đó là các ngươi chưa thấy bữa tiệc cách đây mấy hôm rồi. Đúng là một trải nghiệm khó quên. Những món ăn ấy không chỉ ngon mà còn mang lại cảm giác đặc biệt, như thể đang ăn ở một nơi hoàn toàn khác biệt."
Dorig, với nụ cười rạng rỡ, thêm vào.
"Ta còn nhớ lần đầu tiên ta được ăn món ăn của đại ca nấu, khi ấy ta gần như không thể tin rằng đó là món ăn ở một nơi như hoang mạc Glauru. Thật đáng kinh ngạc!"
Một binh lính nghe vậy thì lên tiếng.
“Nhắc đến món ăn hoang mạc, ta nhớ có một món cũng rất ngon mà chúng ta được ăn ở đó, hình như nó có tên là Dungesscarb gì đó.”
Thấy bọn họ nói về món bánh đó, Dorig cười phá lên khoe khoang.
“Đấy cũng là món bánh do đại ca ta làm ra, chúng ta đã bán ở đó trước khi chuyển nhượng lại cửa hàng và đi đến nơi này.”
“ohhh” Những tiếng trầm trồ bàn tán xì xào vang lên.
Caelan, nghe những lời khen ngợi và nhìn thấy ánh mắt háo hức của các binh sĩ, càng thêm tò mò về món ăn sắp tới.
"Xem ra bữa ăn hôm nay không chỉ đơn thuần là một bữa ăn nữa rồi, mà là một trải nghiệm đáng nhớ.”
Aurelia mỉm cười nhẹ nhàng, giữ kín sự thật trong khi để mọi người thưởng thức món ăn trước.
Khi thức ăn được dọn lên bàn, mọi người ngay lập tức xung quanh trở nên nhộn nhịp.
Các binh lính và cố vấn nhanh chóng xắn tay áo, chuẩn bị bữa ăn với một sự hào hứng không thể che giấu.
Những đĩa cari đầy màu sắc và hương vị được bày ra, kèm theo những ổ bánh mì nướng giòn.
Vương Cường bước tới trước bàn, giọng nói trầm ấm nhưng đầy sự hướng dẫn.
"Mọi người có thể dùng bánh mì để chấm cari, vị sẽ ngon hơn nhiều."
Không đợi nhắc lại, mọi người bắt đầu thử cách ăn mà Vương Cường gợi ý.
Caelan từ từ đưa muỗng cà ri thịt và rau củ lên miệng, hương thơm nồng nàn của các loại gia vị và thịt ngọt dịu lập tức xâm chiếm các giác quan của hắn.
Ngay khi miếng cà ri chạm vào đầu lưỡi, vị đậm đà, hòa quyện giữa thịt ngọt và rau củ tươi ngon, cùng lớp nước sốt béo ngậy, tràn ngập trong miệng Caelan.
Đôi mắt sắc sảo của hắn mở to ra, như thể vừa phát hiện ra một điều kỳ diệu chưa từng thấy trước đây.
Hắn ngừng lại một lúc, không nói nên lời, để cảm nhận trọn vẹn sự tuyệt vời của món ăn.
Nhưng chỉ trong giây lát, Caelan như bị cuốn vào một cơn bão của sự phấn khích.
Hắn xúc thêm một muỗng, rồi lại một muỗng nữa, ăn ngấu nghiến như thể không thể ngừng lại. Từng miếng thịt tan chảy trong miệng, kết hợp hoàn hảo với vị ngọt tự nhiên của rau củ và hương vị đậm đà của nước sốt cà ri.
Mỗi lần hắn cắn vào một miếng, vị cay nồng nhẹ nhàng kích thích mọi tế bào vị giác của hắn, khiến hắn càng ăn càng không thể dừng lại.
Caelan gần như quên mất rằng mình đang ngồi giữa căn phòng đầy người, mọi sự chú ý của hắn đều dồn vào món ăn trước mặt.
Hắn không còn giữ được vẻ điềm tĩnh thường ngày, thay vào đó, ánh mắt hắn lấp lánh với niềm vui sướng và sự kinh ngạc.
"C·hết tiệt! Món này... quá sức tưởng tượng!" Hắn hét lên, giọng nói đầy hứng khởi và không thể kiềm chế.
"Tại sao trước giờ ta chưa từng ăn thứ gì ngon như thế này?"
Những người xung quanh nhìn Caelan với vẻ ngạc nhiên, chưa bao giờ thấy hắn phản ứng như vậy trước bất kỳ điều gì.
Hắn không ngừng xúc ăn, miệng không ngừng khen ngợi, "Vị của nó... không từ nào có thể diễn tả nổi! Đây thực sự là kiệt tác!"
Cơn phấn khích của Caelan lan tỏa sang những binh sĩ ngồi cạnh, khiến họ càng thêm tò mò và háo hức nếm thử món ăn.
Những muỗng cà ri cứ thế biến mất, mỗi lần đưa lên miệng là một lần Caelan cảm thấy như mình đang bước vào một thế giới khác, nơi mà tất cả mọi thứ đều hoàn hảo đến mức khó tin.
Cuối cùng, khi món ăn chỉ còn lại những giọt nước sốt cuối cùng trong tô, Caelan buông muỗng, thở dài một hơi đầy mãn nguyện.
Hắn tựa lưng vào ghế, ngửa đầu ra sau, ánh mắt mơ màng như thể vừa trải qua một cuộc hành trình tuyệt vời.
"Ta chưa bao giờ nghĩ rằng một bữa ăn có thể khiến ta hạnh phúc đến vậy," hắn thì thầm, giọng nói tràn đầy sự thỏa mãn và biết ơn.
Những tiếng trầm trồ khen ngợi từ các binh lính khác cũng từ từ vang lên không ngừng khi bọn họ cắn miếng đầu tiên.
Sự kết hợp của thịt Thungval Tuskhog mềm ngọt với rau củ tươi và nước sốt đậm đà khiến ai nấy đều không thể ngừng ăn.
Caelan, không giấu nổi sự kinh ngạc, quay sang nhìn Aurelia với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
"Aurelia, món này thực sự tuyệt vời! Đầu bếp này là ai vậy? Ta phải gặp hắn ngay."
Aurelia vẫn giữ nét bình thản, mỉm cười khi nhìn cậu mình.
"Cậu, đây là do Brian nấu đấy."
Câu nói ấy như một tiếng sét ngang tai đối với Caelan. Hắn đứng hình trong chốc lát, rồi chuyển sang một sự kinh ngạc tột độ.
"Brian? Hắn ta... nấu món này?" Caelan ngạc nhiên hỏi lại, ánh mắt không giấu nổi sự ngỡ ngàng.
Những binh lính và cố vấn khác trong phòng cũng sửng sốt khi biết sự thật. Họ ngỡ rằng Vương Cường chỉ là một cố vấn quân sự, nhưng giờ đây hắn lại còn là một đầu bếp tài ba, khiến mọi người không khỏi thán phục.
Caelan, với ánh mắt đầy sự tò mò và không ít phần kính phục, nói đùa một cách thân thiện.
"Aurelia, hắn ta gần như là mẫu người chồng hoàn hảo mà bao cô gái mơ ước rồi. Ta không biết cháu đã phát hiện ra điều này chưa, nhưng có lẽ cháu đang sở hữu một bảo vật quý giá đấy! Mai có vẻ là ngày tốt, chúng ta nên tranh thủ kẻo mất."
Rồi hắn quay sang Vương Cường người đang cắt các miếng thịt và gắp rau củ cho Aurelia, nói.
“Ngươi cũng nghĩ vậy đúng không Brian.”
…
(„ಡ ω ಡ„) Trầm trồ đi hỡi các con giời, một ngày 6 chương 14 ngàn chữ kkkk.
Sắp tới đa phần chỉ tập trung vào xây dựng và thay đổi xung quanh main thôi nha mn.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.