Ở chương 57, có một kỵ binh cực kỳ tài giỏi, hắn đã xuyên thủng hàng phòng ngự do Vương Cường tạo ra và lao thẳng vào lòng quân, chém g·iết tạo nên một cơn lốc máu. Khiến bất kì đội trưởng nào nhớ lại cũng phải ngạc nhiên.
Hắn tên là Armand, một gã dân thường nhưng bằng tài năng, hắn đã nhanh chóng trở thành kỵ binh cho q·uân đ·ội Berimars.
Không chỉ là một kỵ binh tài giỏi, mà hắn còn là một người lãnh đạo có tầm nhìn xa.
Tuy bị giam giữ, Armand không hề đánh mất tinh thần chiến binh của mình.
Hắn quan sát tỉ mỉ tình hình trong mỏ, nhận ra sự lỏng lẻo trong cách quản lý khi các lính gác chủ yếu dùng tù binh để quản lý tù binh.
Từ đó, Armand bắt đầu lên kế hoạch cho một cuộc vượt ngục tinh vi.
Trước khi bắt đầu kế hoạch, hắn đã tỉ mỉ quan sát tình hình trong mỏ suốt một ngày, với trí nhớ vượt trội của mình, hắn ghi nhớ từng chi tiết nhỏ nhất về cấu trúc và thói quen của lính gác.
"Mọi người, nghe kỹ này," Armand nói, thu hút sự chú ý của đồng đội.
"Chúng ta không chỉ đơn thuần tạo ra một vụ sụp đổ, mà còn phải tính toán để vụ sụp đổ này không làm ảnh hưởng đến sự an toàn của bất cứ ai. Chỉ cần làm đủ để tạo ra sự hỗn loạn, nhưng không quá mạnh để gây thiệt hại cho chúng ta hoặc người vô tội."
Hắn dẫn đầu, chọn đúng điểm yếu nhất của khu vực khai thác, cẩn thận tính toán lực tác động cần thiết. Khi nhóm chuẩn b·ị b·ắt đầu công việc, Armand kiểm tra lại một lần nữa để đảm bảo mọi người đều hiểu rõ vai trò của mình.
"Nhớ kỹ, không ai được tự ý hành động," Armand nói với giọng nghiêm túc.
"Mọi động tác phải có kế hoạch, từng bước một. Nếu có bất cứ ai b·ị t·hương, kế hoạch của chúng ta sẽ đổ bể. Ta tin tưởng mọi người, hãy làm tốt."
Đến giờ lao động.
Trong bóng tối ẩm ướt của hầm mỏ, Armand thì thầm với đồng đội của mình, nụ cười lém lỉnh hiện lên trên môi.
"Chúng ta không chỉ là những tù nhân vô dụng, đúng không?" Armand nói, cầm lấy chiếc cuốc nhỏ và gõ nhẹ lên vách đá đã yếu.
"Chỉ cần vài cái gõ như thế này, và… bam! Một bữa tiệc hoảng loạn cho lũ lính gác."
Một tên đồng bọn, có biệt danh là "Mỏ Lết" vì hay càu nhàu, nhìn chằm chằm vào mảng tường trước mặt, vẻ mặt nửa hào hứng nửa lo lắng.
"Mày chắc chứ, Armand? Lần trước tao tạo ra một lỗ hổng thôi mà còn bị quật cho gần gãy lưng!" Mỏ Lết thì thầm, giọng đầy hoài nghi.
Không biết do lưng bị quật roi lần trước, hay là lý do gì mà cái lưng của hắn giờ đây cứ lạnh lạnh, cảm giác nó cứ lạ lạ thế quái nào ấy.
Armand cười phá lên, nhưng cố giữ âm lượng đủ nhỏ để không bị ai nghe thấy.
"Cứ tin tao đi. Lần này sẽ khác. Chúng ta không bị quật mà ngược lại, chúng ta sẽ là người được cười hả hê!"
Sau vài cú gõ cẩn thận, những vết nứt trên trần bắt đầu mở rộng ra. Cả nhóm nín thở chờ đợi. Cuối cùng, một mảng lớn trần hầm sụp xuống, tiếng đá lăn và bụi mù mịt tràn ngập không gian.
"Giờ thì, sẵn sàng chưa? Chúng ta sẽ khiến bọn lính gác chạy loạn như gà mất đầu!" Armand nói, đôi mắt lóe lên sự tinh quái.
Khi vụ sụp đổ xảy ra, Armand không vội vàng hành động mà thay vào đó, hắn quan sát phản ứng của lính gác. Hắn biết rõ rằng trong hỗn loạn, những kẻ mất bình tĩnh sẽ để lộ điểm yếu.
Cả đám lính gác chạy tới với tiếng la hét hoảng loạn. Armand cùng đồng đội tranh thủ lẻn vào một khu vực ít được giá·m s·át.
Armand nhìn vào đồng đội giả vờ nhìn thấy một tên tù nhân khác, và ngay lập tức khởi đầu một cuộc cãi vã kịch liệt.
"Ê, cái thằng kia! Mày dám ă·n c·ắp miếng bánh mì khô của tao à?!"
Armand hét lớn, làm bộ lao vào đấm đá một tên tù nhân khác trong nhóm.
Tên tù nhân kia, đã được Armand thông đồng trước, la lên.
"Tao cóc cần! Bánh mì của mày có ngon bằng cái răng sắp rụng của mày không?"
Một cuộc ẩ·u đ·ả giả tạo diễn ra, với đủ tiếng la hét và tiếng đấu đá vang lên khắp nơi.
Lính gác nhìn thấy cảnh này, lập tức tập trung lại, cố gắng giải tán đám tù nhân đang "đánh nhau".
Cuộc chiến nhanh chóng tạo nên hiệu ứng Domino khiến nhiều tù nhân bất mãn với quản tù bắt đầu nổi loạn.
Armand thì thầm với đồng đội, "Làm tốt lắm, nhớ diễn sâu vào. Tao sẽ dành phần ngon nhất trong bữa tối cho mày!"
Khi lính gác đang bận giải quyết "cuộc chiến" giữa các tù nhân, Armand và đồng bọn nhanh chóng lẻn vào khu vực đã chuẩn bị trước và chui vào đường hầm bí mật.
Trong suốt hai ngày trời, Armand đã bí mật đào một đường hầm từ khu vực ít được giá·m s·át dẫn ra ngoài mỏ.
Hắn cùng đồng bọn làm việc này vào ban đêm hoặc trong các ca làm việc ít bị giá·m s·át.
Đường hầm được ngụy trang kỹ lưỡng bằng đất đá và các vật dụng trong mỏ để không ai nhận ra.
Khi cuộc xung đột giả diễn ra, Armand và đồng bọn nhanh chóng tiến vào đường hầm, bỏ lại phía sau sự hỗn loạn mà họ đã tạo ra.
Armand nhìn lại phía sau, nơi mà sự hỗn loạn vẫn còn diễn ra, nụ cười tự mãn hiện rõ.
"Không gì tuyệt hơn việc biến một buổi sáng địa ngục thành buổi sáng tuyệt diệu, nhỉ?" Armand thì thầm, tiếng cười nhẹ vang lên trong đường hầm tối.
Mỏ Lét, đang cúi người đi theo, lầm bầm, "Miễn là lần này tao không phải ăn món roi tẩm quất nữa là tao hạnh phúc rồi."
Mỏ Lết vẫn không hiểu sao càng đi theo Armand chạy thoát, cái lưng của hắn lại càng đau và lạnh.
(Tác: ( ̄ω ̄) thấy lạnh là đúng rồi đấy, thằng đi trước m sắp tới số rồi.)
Sau vài phút di chuyển chui rúc trong đường hầm hẹp, Armand dẫn cả nhóm đến một ngõ cụt mà họ đã chuẩn bị sẵn để thoát ra bên ngoài.
Một vài viên đá được đẩy ra, ánh sáng bên ngoài len lỏi vào, đó là một đường hầm với các viên tinh thể phát sáng tuyệt đẹp. Armand nhìn quanh nhóm của mình và nói với giọng trầm nhưng đầy quyết tâm,
"Cứ tin tao, đây là cơ hội của chúng ta. Không được quay đầu, hỡi các chiến hữu! Ai sợ thì đi về!"
Mỏ Lết cười lớn, đáp lại, "Đi về? Đi về làm gì? Ở đó có bánh mì nào ngon đâu!"
Nghe vậy các đồng đội cũng cười to.
“Các ngươi cứ yên tâm.” Armand tự tin vỗ ngực nói. “Đường hầm này ngoài ta ra thì không ai biết đâu.”
“Nơi này ngoài ta ra thì không ai biết đâu.” Aurelia hào hứng nói với Vương Cường, Oliver, Eldirc, Caelan và Zephyr.
Họ đang đi khảo sát địa hình, đồng thời cũng ghé qua mấy nơi Aurelia giới thiệu.
Nhóm vượt ngục"..."
ヽ (゚ 〇 ゚) ノ(⊙_⊙) (⊙_⊙)(⊙_⊙)(⊙_⊙).
Nhóm Vương Cường “….”
((( ̄ ( ̄ ( ̄ ▽  ̄)  ̄)  ̄)))
Sóng bắt đầu từ gió, gió bắt đầu từ Hasaghiiiiii.
Nhìn thấy trang phục và hành động đáng ngờ của nhóm tù binh, Caelan, cậu của Aurelia, lập tức phản ứng.
Không chần chừ, hắn nhanh chóng lấy thanh kiếm từ trong nhẫn trữ vật ra.
Một thanh kiếm sắc bén và uy lực hiện ra trong tay hắn, ánh kim loại lóe sáng dưới ánh chiều tà.
Ngay lúc đó, một cơn gió mạnh bắt đầu nổi lên, xoáy quanh Caelan, như phản ứng với uy áp và sát khí của hắn. Ánh mắt của hắn lạnh lùng, đầy quyết liệt, hướng thẳng về phía những kẻ đào tẩu.
Khác với Caelan,Vương Cường thì tỏ ra ngạc nhiên và muốn làm rõ tại sao bọn này lại có thể vượt ngục, việc tra hỏi lỗ hổng có thể giúp bọn họ tránh bị thêm nhiều lần nữa.
"Chờ đã, ngài Caelan," hắn gấp rút nói, trước khi quá muộn.
"Hãy tôi xem xét tình hình trước đã."
Caelan, vẫn giữ thanh kiếm trong tay, gió vẫn xoáy mạnh xung quanh hắn, nhưng hắn dừng lại, ánh mắt không rời khỏi nhóm tù binh.
Những tên tù binh đứng bất động, biết rằng số phận của họ đang nằm trong tay những người đứng trước mặt.
Aurelia đứng cạnh Vương Cường, liếc nhìn Caelan, cảm nhận được cơn bão cảm xúc trong lòng Cậu. Tuy nhiên, cô cũng hiểu rằng đây là lúc cần phải giữ bình tĩnh.
Zephyr và Eldirc cũng đã chuẩn, sẵn sàng chấm dứt mạng của mấy tên này nếu tình hình có đột biến.
Không khí căng thẳng bao trùm lấy cả khu vực, tất cả đều đang chờ đợi phản ứng của Vương Cường trước khi hành động tiếp theo được đưa ra.
“Được rồi, tùy ngươi vậy, chỉ là không hiểu tại sao nhìn tên này ta lại có cảm xúc muốn chém c·hết hắn.” Caelan vừa nói vừa hướng sát ý thẳng vào người Armand.
Định mệnh mà đã nhắm, thì né thế nào cũng như đùa!
Giờ thì Mỏ Lét hiểu tại sao hắn cứ cảm thấy lạnh lạnh cái lưng.
Trong không khí căng thẳng, Vương Cường bước lên phía trước, ánh mắt bình tĩnh nhưng sắc bén.
Hắn không rút v·ũ k·hí, thay vào đó, dùng ánh nhìn uy nghiêm để đối diện với nhóm tù binh.
Vương Cường, đứng lặng lẽ quan sát nhóm tù binh với ánh mắt sắc bén.
Trong số họ, hắn đặc biệt chú ý đến Armand, tên cầm đầu.
Có gì đó quen thuộc về hắn khiến Vương Cường phải dừng lại suy nghĩ, những ký ức từ những trận chiến trước đây bắt đầu ùa về.
Trong trí nhớ của Vương Cường, hình ảnh một kỵ binh tài giỏi, dũng cảm lao vào trận mạc mà không hề do dự, hiện ra rõ nét.
Hắn đột nhiên nhận ra, Armand chính là tên kỵ binh ấy, một người một ngựa đứng giữa những đợt t·ấn c·ông khốc liệt nhất, không hề nao núng.
Sự nhận thức này khiến Vương Cường phải hít sâu một hơi, nén lại mọi cảm xúc hỗn độn trong lòng.
Đây là tên kỵ binh từng khiến nhiều người phải nể phục về lòng dũng cảm, vậy mà giờ đây, hắn lại trở thành một tù binh đang trốn chạy.
Vương Cường bước lên, ánh mắt hướng thẳng vào Armand, giọng nói của hắn trầm và nghiêm nghị nhưng đầy quyền uy.
"Ngươi… tên cầm đầu kia. Ta nhớ ngươi từng là một kỵ binh tài giỏi, từng không hề sợ hãi khi đối mặt với c·ái c·hết trên chiến trường. Thế nhưng giờ đây ngươi lại thành tù binh vượt ngục? Tại sao ngươi lại ở đây, và làm cách nào các ngươi thoát được?"
Những lời của Vương Cường như một đòn giáng mạnh vào Armand và đám tù binh.
Armand thoáng bối rối, đôi mắt hắn lóe lên một tia xấu hổ nhưng cũng pha lẫn sự bướng bỉnh.
Những tên tù binh còn lại cũng bắt đầu liếc nhìn nhau, không ai dám lên tiếng trước sự áp đảo của Vương Cường.
Armand đứng thẳng người, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh trước Vương Cường, nhưng không thể che giấu hết sự mệt mỏi và tuyệt vọng.
"Phải, ta từng là kỵ binh. Nhưng mọi thứ đã thay đổi. Chúng ta bị giam giữ, bị đối xử như súc vật. Không còn con đường nào khác, chúng ta buộc phải trốn chạy nếu muốn sống sót. Ta đã hứa sẽ đưa họ thoát khỏi địa ngục ấy, và ta đã giữ lời."
Vương Cường nghe vậy, gương mặt không thay đổi nhưng ánh mắt hắn dần trở nên sắc bén hơn, như muốn dò xét từng lời nói của Armand.
Sau một thoáng im lặng, Vương Cường tiếp tục hỏi, giọng điềm đạm nhưng vẫn đầy quyền lực.
"Vậy còn những người khác? Từng người một, nói cho ta biết danh tính và lý do vì sao các ngươi lại đi theo hắn. Ai trong các ngươi là kẻ đã mở đường cho cuộc vượt ngục này?"
Những tên tù binh lần lượt nhìn nhau, do dự trước khi một vài người bắt đầu lên tiếng, mỗi người đưa ra những câu chuyện riêng về hoàn cảnh của mình.
Một số đã chiến đấu cùng Armand, trung thành theo hắn đến cùng, trong khi những người khác chỉ đơn thuần muốn thoát khỏi cuộc sống khắc nghiệt trong ngục tù.
Vương Cường lắng nghe, ánh mắt hắn không bỏ sót bất kỳ dấu hiệu nào của sự dối trá.
Hắn biết rằng đây không chỉ là câu chuyện về sự trốn thoát, mà còn là bài học về lòng trung thành, sự kiên cường, và cả sự sụp đổ của một chiến binh từng kiêu hãnh.
Nhưng hơn hết, Vương Cường cần phải biết sự thật về những gì đã xảy ra, và liệu có còn điều gì đang bị che giấu sau cuộc vượt ngục này.
…
(。╯︵╰。) Xin lỗi bạn 3fv5AkZ5eG, mình không thể đáp ứng trọn vẹn yêu cầu của bạn, cái tên kỵ binh này vốn là một phần trong dòng chảy của truyện.
(╥ω╥)Mình cố can thiệp nhưng lực bất tòng tâm, có lẽ mình sẽ thay cho hắn một Aura ai gặp cũng muốn lấy kiếm ra bổ cho hắn một nhát. Mong bạn thông cảm.
Hai bạn DeathTNB và RENEE TUẤN nhanh nhanh chọn đi nha, qua 2 chương nữa là mất lượt ráng chịu.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.