Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 74: Sự Thức Tỉnh Của Quyền Lực



Chương 74: Sự Thức Tỉnh Của Quyền Lực

Trong không khí căng thẳng của cánh rừng, Vương Cường đứng trầm ngâm, nhận ra một sự thật đắng ngắt.

Việc hắn bỏ qua, không chú ý đến công tác tuyên truyền và quản lý tại trại giam đã để lại hậu quả lớn.

Những bất mãn âm thầm len lỏi qua từng ngóc ngách của trại giam, chúng như những mồi lửa âm ỉ, chờ đợi thời cơ để bùng cháy, t·hiêu r·ụi tất cả những gì hắn từng nghĩ là vững chắc.

Hắn nhận ra, chính sự thiếu sót của mình đã vô tình tạo nên mối nguy hiểm tiềm ẩn này.

Oliver và Eldric, hai gia chủ của gia tộc Vine, không thể giấu nổi sự thắc mắc. Oliver, với ánh mắt sắc lạnh, lên tiếng.

“Brian, tại sao ngươi không g·iết quách bọn con người đi cho rồi? Chúng chẳng phải là gánh nặng sao?”

Eldric gật đầu đồng tình, đôi mắt ánh lên sự tò mò, nhưng không nói gì thêm.

Caelan, cậu của Aurelia cũng đồng tình với điều đó. Hắn rút kiếm, hướng mũi sắc bén vào Armand, kẻ đang quỳ gối, mắt nhìn trừng trừng vào mặt đất, như thể đang chờ đợi c·ái c·hết.

Nhưng Vương Cường ngăn lại. Hắn giơ tay lên, khiến Caelan dừng lại ngay lập tức

“Không,” Vương Cường nói, giọng trầm và đầy tính toán. “Ngài Caelan, chúng tôi còn cần chúng. Tù nhân không chỉ là gánh nặng, chúng là nguồn lao động quan trọng. Nếu xử lý hết chúng bây giờ, chúng ta sẽ thiếu đi nhân lực xây dựng và khai thác mỏ.”

Caelan hạ kiếm xuống, nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi Armand. Vương Cường quay lại đối diện với nhóm, tỏ ý muốn kết thúc cuộc khảo sát và đi đến khu vực trại giam để trực tiếp kiểm tra tình hình.

Aurelia, với sự tinh tế của mình, cùng những người khác đều đồng ý với quyết định này. Nhưng trước khi họ có thể tiếp tục, Caelan lên tiếng, hỏi Vương Cường.

“Vậy ta nên làm gì với mấy tên tù nhân này?”

Vương Cường suy nghĩ trong giây lát, rồi quay sang Zephyr hỏi

“Zephyr, liệu ta có thể mang chúng đi theo không?”

Zephyr mỉm cười, nhàn nhã trả lời.

“Không vấn đề gì.”

Với sự điêu luyện, Zephyr nhanh chóng trói mấy tên tù nhân lại với nhau bằng những sợi dây.

Sau đó, hắn thi triển ma thuật giảm trọng lực lên người bọn chúng, khiến chúng trở nên nhẹ nhàng như những chiếc lông vũ, dễ dàng bị kéo đi.

Ma thuật trọng lực này là một trong những hệ ma thuật đặc trưng của gia tộc Azarel, một gia tộc nổi tiếng với ma thuật sư trọng lực và điều khiển quái vật.

Tất nhiên không phải ai trong tộc Azarel đều mang huyết thống cho phép điều khiển trọng lực.

Với mệnh lệnh đã được ban ra, đoàn người bắt đầu tiến về phía trại giam, nơi mà Vương Cường biết rõ, những quyết định trong tương lai sẽ không còn chỗ cho sai sót.

Những bất mãn âm thầm kia phải được xử lý triệt để, trước khi chúng có cơ hội bùng phát và t·hiêu r·ụi tất cả.



Wyvern nhanh chóng cất cánh, chỉ vài phút, đoàn người đã đến được khu hầm mỏ, nơi các tù nhân đang b·ị b·ắt ép lao động.

Khi bước chân vào trại giam, Aurelia không khỏi cau mày trước cảnh tượng ghê rợn trước mắt.

Cảnh tượng của những tù nhân gầy gò, bệnh tật, sống trong điều kiện không thể tồi tệ hơn khiến cô khó chịu.

Mùi h·ôi t·hối bốc lên từ các góc tối và ẩm mốc của trại giam, những bức tường mục nát và sàn đất ẩm ướt khiến không khí thêm phần nặng nề.

Aurelia bước nhanh về phía trước, mắt quét qua từng khuôn mặt khốn khổ của những tù nhân.

"Đây là nơi mà chúng ta giam giữ các binh lính con người sao? Thật là khủng kh·iếp," cô nói, giọng đầy sự phẫn nộ.

Caelan, người cậu của cô, lặng lẽ bước tới bên cạnh, nhìn quanh với đôi mắt sắc bén.

"Đúng là một cảnh tượng tồi tệ. Ta đã nghe về tình trạng ở đây, nhưng không ngờ nó lại tồi tệ đến mức này." Hắn lắc đầu, khuôn mặt đầy vẻ khó chịu.

"Chúng ta không thể để tình trạng này tiếp diễn. Dù có là tù binh thì cũng không nên bị đối xử như thế này."

Vine Oliver, gia chủ gia tộc Vine, bày tỏ sự bất mãn của mình.

"Thật là một sự sỉ nhục cho danh dự của chúng ta khi phải chứng kiến những binh lính này bị đày đọa như vậy. Không chỉ là vấn đề nhân đạo, mà nó còn ảnh hưởng đến hình ảnh của gia tộc các ngươi đấy, Aurelia."

Vine Eldric, cha của Oliver, đứng cạnh đó cũng đồng tình.

"Chàng trai trẻ, ta nghĩ chúng ta nên cải thiện nơi này trước. Những kẻ này dù sao như ngươi nói, họ cũng là tài sản quý giá. Nếu họ c·hết dần c·hết mòn trong cái nơi này, thì chúng ta sẽ mất đi nguồn lao động quan trọng."

Vương Cường, đứng giữa những người đồng hành của mình, quan sát cảnh tượng trước mắt với vẻ mặt không giấu nổi sự kinh ngạc và ghê tởm.

"Tình trạng ở đây thật sự quá tệ hơn những gì ta từng nghĩ," hắn thầm nghĩ, rồi quay sang một binh lính gần đó.

"Ngươi!" Vương Cường ra lệnh, giọng đầy sự uy nghiêm. "Đi gọi ngay quản lý trại giam đến đây. Ta cần nói chuyện với hắn ngay lập tức."

Binh lính vội vã tuân lệnh, nhanh chóng chạy đi thực hiện nhiệm vụ

Kragg, tên quản lý trại giam, xuất hiện với dáng vẻ khom lưng, thân hình to lớn nhưng lấm lét như đang sợ hãi điều gì đó.

Hắn mặc một bộ đồ đen nhăn nhúm và bẩn thỉu, bốc lên mùi hôi hám của mồ hôi, khiến cho sự hiện diện của hắn càng thêm phần khó chịu.

Khuôn mặt của Kragg không còn sự dữ dằn mà thay vào đó là vẻ khúm núm và đê tiện.

Mũi khoằm, môi mỏng, và nụ cười nhếch mép đầy xảo trá của hắn khiến Vương Cường chỉ cảm thấy thêm phần căm ghét.

Kragg cúi khọm người, cố gắng thể hiện sự kính cẩn khi chào hỏi Aurelia và Vương Cường.

"Thưa Chỉ huy, ngài cần gặp tôi?" Kragg cất giọng, nhưng giọng nói rít lên đầy nịnh bợ.



Vương Cường nhìn chằm chằm vào Kragg, mắt không rời khỏi khuôn mặt đáng ghét đó.

"Ngươi có thấy được tình trạng của trại giam này không?" Vương Cường hỏi, giọng đầy sự lạnh lùng.

"Tại sao nơi này lại rơi vào tình trạng tồi tệ như vậy?"

Tuy nhiên, đôi mắt tên quản lý chỉ lấm lét nhìn Aurelia, như muốn dò hỏi ý kiến của cô về việc tại sao mọi người lại ở đây.

Và khi nhìn về phía Vương Cường, khuôn mặt hắn có một tia ghen ăn tức ở.

‘Tại sao một tên quỷ trẻ tuổi lại giữ vai trò cố vấn? Trong khi hắn đã làm việc cống hiến gần nửa đời quỷ’

Hắn thầm nghĩ, cảm giác khó chịu và đố kỵ càng nổi lên trong thâm tâm.

Aurelia, nhận thấy sự gian xảo và hèn nhát của Kragg, thẳng thừng nói với giọng lạnh lùng.

"Ngươi nên trả lời Cố vấn Brian đi. Hắn được giao phó trách nhiệm giá·m s·át tình trạng ở đây, và ta muốn nghe ngươi giải thích về những gì đang xảy ra."

Kragg ngay lập tức nhận ra rằng tên này có quyền lực không nhỏ, gương mặt hắn tái đi trong giây lát, nhưng rồi nhanh chóng cố gắng giữ vẻ kính sợ.

Hắn cúi đầu thêm một chút, giọng nói khúm núm nhưng mang theo sự khó chịu không giấu nổi.

"Thưa ngài Cố vấn, tình trạng ở đây… thật khó để kiểm soát. Với nguồn lực hạn chế và số lượng tù binh rất đông, tôi… tôi đã làm mọi thứ trong khả năng của mình."

Mặc dù nói vậy, trong mắt Kragg hiện rõ sự hận thù và khoái trá khi hắn kể tiếp.

"Tù binh, chúng… chúng thường tự h·ành h·ạ lẫn nhau. Tôi cho rằng để chúng tự do giải quyết với nhau cũng là một cách duy trì trật tự. Một số còn tổ chức đánh đấm để giải trí. Tôi không thể kiểm soát hết mọi việc."

Nghe những lời nói đó, Armand không thể chịu đựng được nữa mà bật lên từ nơi hắn đứng, giọng đầy căm phẫn.

"Ngươi thật sự nghĩ rằng ngươi có thể lấp liếm mọi chuyện bằng những lời dối trá đó sao? Ngươi là một tên thú vật ! Ngươi b·ạo h·ành chúng ta, đối xử với chúng ta không khác gì súc vật, thậm chí còn tệ hơn cả súc vật. Ngươi bắt chúng ta phải chiến đấu với nhau chỉ để làm trò vui cho ngươi! Ngươi còn có thể gọi đây là kiểm soát được sao?"

Kragg quay ngoắt lại nhìn Armand, ánh mắt đầy sự thù địch.

Nhưng lần này, hắn không dám cất lời phản bác, chỉ cúi thấp đầu, giọng nói khúm núm.

"Thưa ngài, ngài đừng tin lời mấy tên tù binh này… ngài không thể tin lời con người, đúng chứ."

Aurelia nhíu mày, sự phẫn nộ trào dâng trong lòng. Cô nhìn thẳng vào Kragg, ánh mắt băng giá.

"Đủ rồi. Ngươi không chỉ thất bại trong việc quản lý mà còn trực tiếp gây ra nỗi thống khổ cho những người này. Ta sẽ không bỏ qua chuyện này."

Vương Cường đứng trước đám đông tù binh, ánh mắt hắn trầm lặng nhưng đầy quyết tâm.

Khung cảnh bẩn thỉu và u ám của trại giam giờ đây không thể che lấp được sự hiện diện mạnh mẽ của hắn. Hắn bước lên phía trước, khiến mọi người chú ý đến mình, rồi cất tiếng nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy uy lực.



"Ta là Brian, cố vấn của chỉ huy Aurelia, và hôm nay ta có mặt ở đây để xin lỗi các ngươi. Ta đã để những sự việc kinh khủng này xảy ra mà không kịp ngăn chặn. Các ngươi đã phải chịu đựng sự tàn nhẫn và bất công, và điều đó không thể được tha thứ."

Cả đám tù binh nhìn hắn, ánh mắt hoài nghi xen lẫn ngạc nhiên.

Họ chưa từng nghe một lời xin lỗi nào từ phía những kẻ nắm quyền lực, càng không phải từ một tên quỷ.

Nhưng lời nói chân thành của Vương Cường khiến họ lắng nghe một cách chăm chú.

Các tù binh chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.

Vương Cường liền ra hiệu cho Caelan, cậu của Aurelia.

Hiểu ý ngay lập tức, Caelan không do dự mà rút kiếm ra, gió nổi lên.

Chỉ trong một nhát chém, đầu của Kragg, tên quản lý trại giam, rơi xuống đất, máu văng tung tóe.

Cảnh tượng diễn ra nhanh chóng đến mức hắn chẳng kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ còn lại sự bối rối và sợ hãi trên khuôn mặt.

Ngay cả trong giây phút cuối cùng, Kragg vẫn không hiểu tại sao Vương Cường và các chỉ huy lại hành động như vậy. Hắn là quỷ, đáng lẽ phải được bảo vệ bởi đồng loại, và h·ành h·ạ con người mới phải.

Sự im lặng đột ngột bao trùm, các tù binh dưới kia ngỡ ngàng trước những gì vừa diễn ra. Vương Cường không để họ kịp reo hò, hắn tiếp tục tuyên bố bằng giọng nói đầy quyết đoán.

"Các ngươi đã chịu đựng sự n·gược đ·ãi và bất công, nhưng từ bây giờ, ta đảm bảo rằng bất kỳ hành động tàn ác nào cũng sẽ bị xử lý thích đáng. Ta hứa rằng các ngươi sẽ được trả tự do sau khi hoàn thành các nhiệm vụ mà doanh trại đặt ra. Ai hoàn thành sớm sẽ được trả tự do sớm."

Mặc dù lời hứa này khiến các tù binh có phần hoài nghi, họ không thể dễ dàng tin tưởng ngay lập tức.

Vương Cường nhìn thẳng vào đám đông, ánh mắt hắn sáng rực khi hắn phát thệ với tâm ma thuật, một lời thề không thể phá vỡ, rằng hắn sẽ giữ lời hứa của mình.

Thấy vậy, sự hoài nghi trong lòng các tù binh tan biến, thay vào đó là niềm vui sướng và hy vọng.

Tiếng reo hò bắt đầu vang lên, lần này là sự cổ vũ, sự giải thoát của những con người đã quá mệt mỏi với cảnh sống trong địa ngục trần gian.

Aurelia cùng những người xung quanh không giấu nổi sự ngạc nhiên và lo lắng khi thấy Vương Cường hành động như vậy. Hắn quay sang trấn an họ, ánh mắt hắn đầy tự tin và bình tĩnh.

"Đừng lo lắng, ta đã suy nghĩ kỹ."

Hắn quay sang Oliver, người đứng bên cạnh và nói với giọng chắc nịch.

"Ngài Oliver, tôi nghĩ chúng ta nên thi triển dự án số 5 trước tiên. Chúng ta sẽ xây dựng lại trại giam, khu ở tập thể, và các xưởng lao động tập trung. Đây là bước đầu để đưa nơi này trở lại trật tự, và đảm bảo rằng không ai phải chịu đựng cảnh sống như trước nữa."

“Được rồi, không vấn đề, làm sớm làm muộn không bằng làm đúng lúc.” Oliver đặt tay lên vai Vương Cường vỗ vỗ cười nói.



Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.

Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!

╰ (* ´︶` *) ╯