Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 75: Ánh Trăng Xanh Trên Thung Lũng Sao Rơi



Chương 75: Ánh Trăng Xanh Trên Thung Lũng Sao Rơi

Bầu trời đêm trên thung lũng Sao Rơi hiện ra hùng vĩ và đầy mê hoặc. Những ngôi sao lấp lánh trên nền trời đen thẫm, như những viên ngọc quý rải rác khắp không gian vô tận.

Ánh trăng mờ nhạt chiếu rọi lên những vách đá, tạo nên những bóng đen lờ mờ đung đưa theo cơn gió nhẹ.

Cảnh tượng này từ trên cao, khi ngồi trên lưng của Wyvern, thật sự kỳ diệu. Những cánh rừng rậm rạp trải dài phía dưới, được bao phủ bởi sương mù, tạo nên một biển mây mờ ảo dưới chân, khiến người ta như đang bay lượn giữa hai thế giới.

Tuy nhiên, dù cảnh sắc dưới chân đẹp đến mê hồn, Vương Cường vẫn trầm ngâm, ánh mắt hắn không hề bị cuốn theo vẻ đẹp của thiên nhiên.

Tâm trí hắn như nặng trĩu, những suy nghĩ xoay quanh những sai lầm mà hắn đã phạm phải trong ngày hôm nay.

Chỉ trong một ngày, hắn đã mắc phải hai lỗi nghiêm trọng, những lỗi mà hắn chưa từng nghĩ mình có thể phạm vào.

Một người đã từng đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp như Vương Cường, giờ đây lại tự hoài nghi chính bản thân mình. Sự tự giễu và thất vọng khiến hắn càng thêm im lặng, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào ra ngoài.

Những người đồng đội ngồi phía sau trên lưng Wyvern cũng nhận ra sự khác thường ở Vương Cường.

Hắn, người thường ngày luôn điềm đạm và toát lên khí chất của một kẻ tài ba, giờ đây lại trông như một người vừa nếm trải sự thất bại. Gió lạnh thổi qua, nhưng không thể làm dịu đi nỗi lòng đang giằng xé trong tâm trí hắn.

Khi Wyvern hạ cánh xuống doanh trại, Vương Cường bước xuống với tâm trạng nặng nề, những gì hắn chứng kiến trong trại giam vẫn còn vương vấn trong tâm trí.

Mặc dù vậy, hắn vẫn giữ vẻ điềm đạm thường ngày, nhanh chóng hòa mình vào công việc.

Hắn lên tiếng, giọng nói bình thản nhưng không che giấu được sự mệt mỏi.

"Tôi sẽ đi chuẩn bị bữa tối."

Caelan, cậu của Aurelia, nghe vậy liền hí hửng định hỏi tối nay sẽ ăn món gì.

"Vậy tối nay sẽ là món gì đây, Brian? Thịt quay hay—" Nhưng ngay lập tức, ánh mắt cảnh cáo của Aurelia và Eldric khiến hắn ngậm miệng, chỉ còn biết đứng im lặng.

Aurelia tiến lại gần Vương Cường, ánh mắt cô đầy sự quan tâm.

Cô đặt một tay nhẹ nhàng lên vai hắn, giọng nói mềm mại nhưng không kém phần dứt khoát.

"Hôm nay ngươi không cần chuẩn bị bữa tối đâu, Vương Cường."

Vương Cường nhìn Aurelia, ánh mắt thoáng lộ lên sự ngạc nhiên khi Aurelia gọi tên thật của mình trước bao nhiêu người, nhưng hắn không nói gì, chỉ im lặng gật đầu, tôn trọng quyết định của cô.

Aurelia ra hiệu cho hắn đi theo mình, rồi quay lưng bước đi, bóng dáng cô dần khuất sau những tán cây rậm rạp.

Vương Cường, dù trong lòng vẫn còn nhiều tâm sự chưa giải tỏa, vẫn theo bước cô, lòng đầy tò mò.

Aurelia dẫn hắn lên một con đường nhỏ, len lỏi qua những rặng cây, đến một nơi rất cao, nơi mà từ đó có thể quan sát toàn bộ doanh trại và cảnh vật xung quanh.

Gió thổi nhẹ, mang theo hương thơm dịu mát của đất trời, khiến cho bầu không khí trở nên thư thái, khác hẳn với sự ngột ngạt trong trại giam.



Aurelia dừng lại, quay lưng về phía Vương Cường, ánh mắt cô nhìn xa xăm về phía chân trời, nơi những ngọn đồi trải dài, nhuộm màu xanh nhẹ của ánh trăng.

Cô im lặng trong giây lát, như đang tìm kiếm những lời thích hợp để nói.

Cuối cùng, cô quay lại đối diện với Vương Cường, giọng nói nhẹ nhàng nhưng trầm lắng.

"Ngươi biết không, đôi khi những gì chúng ta thấy và trải qua khiến lòng ta trĩu nặng. Nhưng không phải lúc nào chúng ta cũng phải tự mình gánh vác tất cả."

Vương Cường im lặng, nhìn vào đôi mắt xanh đầy quyết tâm của Aurelia. Hắn nhận ra rằng cô đang cố gắng giúp hắn nhẹ lòng hơn, giúp hắn hiểu rằng không cần phải cô đơn trong những khó khăn này.

Aurelia tiếp tục, giọng nói dịu dàng nhưng đầy sự thấu hiểu.

"Ngươi đã làm rất tốt, Vương Cường. Ngươi đã xử lý nhiều việc ở doanh trại, và ngươi cũng đang hướng mọi thứ đến tốt hơn. Nhưng ta biết, điều đó không dễ dàng gì.”

Cô nhẹ nhàng nói tiếp.

“Ngươi không cần phải chịu đựng một mình. Đôi khi, việc chia sẻ những gánh nặng với người khác cũng là cách để chúng ta mạnh mẽ hơn."

Vương Cường nhìn xuống, đôi mắt ánh lên sự cảm kích nhưng cũng pha lẫn chút bối rối.

Hắn chưa quen với việc để người khác thấy được những yếu đuối bên trong mình, nhất là với một người khác giới.

"Ta… chỉ là làm những gì cần phải làm," hắn nói nhỏ, giọng nói có phần nghẹn ngào.

"Nhưng cảm giác bất lực khi không thể hoàn thành được tất cả… điều đó thật sự khiến ta khó chịu. Khiến ta như quay trở lại lúc vẫn còn là một đứa trẻ mồ côi."

Aurelia mỉm cười nhẹ, bước tới gần hơn, ánh mắt cô tràn đầy sự an ủi và đồng cảm.

Khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp, khiến không gian trở nên yên lặng và đầy cảm xúc.

"Chúng ta không thể làm được mọi thứ một mình, nhưng điều quan trọng là ngươi đã cố gắng hết sức mình. Đó là điều ta và tất cả mọi người đều nhìn thấy. Ngươi không đơn độc, Vương Cường."

Cô đưa tay lên, đặt nhẹ lên vai hắn, giữ hắn lại một lúc để hắn có thể cảm nhận được sự ấm áp và chân thành từ cô.

Từng cử chỉ của Aurelia như muốn xoa dịu mọi lo âu, mọi nỗi niềm mà hắn đang gánh chịu.

"Hãy để em chia sẻ với anh, không chỉ là trách nhiệm, mà cả những gánh nặng trong lòng anh nữa."

Vương Cường ngước lên, ánh mắt gặp ánh mắt và trong khoảnh khắc đó, hắn cảm nhận được sự đồng cảm và một mối liên kết đặc biệt mà hắn chưa từng nghĩ đến trước đây.

Aurelia tiến lại gần hơn nữa, sát đến mức hắn có thể cảm nhận được hơi thở của cô, nhẹ nhàng và dịu dàng. Cô đặt bàn tay mềm mại của mình lên ngực hắn, nơi mà trái tim đang đập rộn ràng vì những cảm xúc đang trỗi dậy.

Khoảnh khắc như dừng lại, không gian tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng đập của những con tim.

Rồi, như một điều gì đó tự nhiên, Vương Cường cũng nhẹ nhàng vòng tay qua eo Aurelia, kéo cô lại gần hơn. Hai ánh mắt như hòa quyện vào nhau, không cần lời nói, họ đã hiểu được tâm tư của nhau.



Dưới ánh trăng xanh lung linh trên bầu trời, hai người trao nhau nụ hôn dịu dàng và sâu lắng.

Đó không chỉ là sự giao thoa giữa đôi môi, mà còn là sự hòa quyện giữa hai tâm hồn đã vượt qua bao thử thách, cùng nhau gánh vác trách nhiệm nặng nề.

Ánh trăng như chứng kiến và ban phước lành cho khoảnh khắc đầy ý nghĩa này, khi cả hai người tìm thấy sự an ủi và động viên nơi nhau.

Sáng sớm tại doanh trại, ánh mặt trời vừa ló dạng, chiếu những tia nắng đầu tiên qua màn sương mỏng manh, tạo nên khung cảnh yên bình và trong lành.

Vương Cường đã thức dậy từ lúc trời còn tờ mờ sáng, như thường lệ, hắn bắt đầu buổi tập luyện của mình.

Cơ thể hắn chuyển động nhịp nhàng, mỗi động tác đều dứt khoát và mạnh mẽ, nhưng có điều gì đó khác lạ trong cách hắn thể hiện ngày hôm nay.

Dorig, Brutus, và Lian, những người thường ngày cùng tập luyện với Vương Cường, cũng nhận ra sự thay đổi này.

Họ lặng lẽ trao đổi ánh nhìn với nhau, rồi Brutus, với bản tính thẳng thắn, lên tiếng trước.

"Các ngươi có thấy hôm nay Đại ca có vẻ gì đó... khác không?"

Dorig, gật đầu đồng tình.

"Đúng, đại ca như đang có điều gì đó trong tâm trí vậy, không tập trung gì hết."

Lian, rất tinh ý, thêm vào.

"Có lẽ nào! Ngài cố vấn đang yêu! Không thể nào, với bản tính của hai người đó, thì không thể nào nhanh như thế được."

Sau buổi tập, mọi người tản ra, Vương Cường cũng đi chuẩn bị cho cuộc họp sáng.

Trong phòng họp, không khí trong phòng như có chút khác thường.

Các cố vấn khác cũng nhận ra điều đó, và sự tò mò bắt đầu lan tỏa.

Cassandra, một người phụ nữ n·hạy c·ảm và tinh tế, với giác quan của phụ nữ, cô dễ dàng nhận ra những thay đổi nhỏ nhất.

"Các ngươi không thấy sao? Chỉ huy hôm nay có biểu hiện như một người đang yêu."

Cassandra nói, phá vỡ sự im lặng trong phòng. Dù vậy thì Aurelia vẫn không một chút để ý, cô giờ đây giống như bị mắc kẹt trong tâm trí của riêng mình vậy.

Các cố vấn khác tỏ ra ngạc nhiên và có chút hoài nghi. Một trong số họ lên tiếng.

"Cassandra, ngươi chắc chắn chứ? Chỉ huy mà lại đang yêu?"

Cassandra khẽ cười, đầy tự tin.

"Tin ta đi, giác quan phụ nữ của ta chưa bao giờ sai. Chỉ huy đang yêu, và câu hỏi đặt ra là, người ấy là ai?"



Sự tò mò dâng cao trong phòng, và khi Vương Cường bước vào, ánh mắt của mọi người ngay lập tức đổ dồn về phía hắn.

Hắn trông có vẻ ngại ngùng, một nét e thẹn khó che giấu hiện rõ trên khuôn mặt.

Điều này chỉ càng khẳng định suy đoán của Cassandra. Mọi người trong phòng đều hiểu ra rằng, người mà Chỉ huy đang có tình cảm chính là cố vấn Vương Cường.

Và hắn cũng vậy, dường như ngày hôm qua đã có chuyện gì đó rất quan trọng xảy ra mà bọn hắn không hề hay biết.

Dù đã đoán được trước, nhưng khi chứng kiến tận mắt, họ vẫn không khỏi cảm thấy sốc.

Sự bất ngờ của họ càng tăng lên khi thấy sự tương tác đầy tình cảm giữa Aurelia và Vương Cường, hai người dường như quên mất rằng họ đang ở trong một cuộc họp quan trọng.

Cuộc họp hôm nay đặc biệt hơn khi có sự tham gia của Oliver, Eldric, và Caelan.

Ngay khi bước vào phòng, cả ba người cũng cảm nhận được bầu không khí khác lạ.

Thấy các cố vấn đang tụm lại bàn tán, họ không khỏi thắc mắc và nhanh chóng hỏi chuyện.

Khi biết được việc Chỉ huy và cố vấn Vương Cường đang yêu nhau, mỗi người đều có phản ứng riêng.

Oliver chỉ khẽ nở nụ cười, một tia quả nhiên hiện lên trong ánh mắt, nhưng cũng có chút tiếc nuối.

Eldric thì cười lớn, nói một cách đầy hoài niệm.

"Đúng là tuổi trẻ, làm ta nhớ lại thời thanh xuân của mình."

Còn Caelan, người từ trước đến giờ luôn coi Aurelia như đứa con gái nhỏ của mình, không giấu nổi sự sốc.

Hình ảnh của Aurelia từ khi còn bé đến lúc trưởng thành vụt qua tâm trí hắn, rồi trong một khoảnh khắc tưởng tượng, hắn thấy cảnh Vương Cường và Aurelia kết hôn, trở về chung một nhà.

Ý nghĩ này khiến hắn cảm thấy đau lòng, như thể sắp phải trao đi một phần quý giá nhất của cuộc đời mình.

Quay trở về hiện thực, tâm tình của Caelan trở nên dao động. Gió lạnh bất ngờ nổi lên, và trong cơn xúc động, hắn định rút kiếm ra, nhưng Oliver cùng các cố vấn đã nhanh chóng ngăn lại, khiến hắn bình tĩnh hơn.

Sự náo động trong phòng khiến Aurelia và Vương Cường cuối cùng cũng nhận ra rằng họ đang ở trong một cuộc họp và không còn riêng tư.

Họ nhanh chóng nghiêm chỉnh lại, chấn chỉnh tinh thần và bắt đầu tập trung vào công việc. Nhưng rõ ràng, hôm nay không khí trong phòng họp có chút gì đó đặc biệt hơn bình thường.



凸 ( ̄ ヘ  ̄) Yêu nhau sâu đậm bao nhiêu thì chia li nó đau bấy nhiêu.

ψ (`∇ ´) ψ Cứ chờ đi, tác còn chưa có bạn gái mà m dám có trước, sống không thọ đâu con.

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.

Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!

╰ (* ´︶` *) ╯