Một buổi sáng sớm, ánh nắng chỉ vừa len lỏi qua những tán cây, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt đầy nếp nhăn do sự vất vả của cuộc sống bước tới cửa một căn phòng nhỏ.
Đôi mắt của ông ta đầy sự mệt mỏi, nhưng sâu bên trong là nỗi tức giận đã kìm nén từ lâu. Không kiềm chế được nữa, ông đá văng cánh cửa gỗ cũ kỹ, tạo ra một tiếng động vang dội khắp nhà.
Cánh cửa bật tung, để lộ một khung cảnh hỗn loạn bên trong. Khắp nơi là hàng hà sa số những đồ vật kỳ lạ nằm ngổn ngang trên mặt đất, trên kệ, và cả trên bàn.
Có những chiếc bình cổ quái, những viên đá phát sáng mờ nhạt, cùng vô số công cụ và vật phẩm khác mà người bình thường khó có thể nhận ra công dụng.
Tất cả chúng đều nằm bừa bãi, không theo bất kỳ trật tự nào, tạo nên một cảnh tượng lộn xộn và đầy bí ẩn.
Ở giữa căn phòng, một chàng trai trẻ đang cúi người, tỉ mỉ mày mò chế tác một thứ gì đó trông rất là quái dị.
Ánh mắt hắn tập trung, không hề để ý đến sự hiện diện của người cha. Hắn là Zarael, một chàng trai được mệnh danh là thiên tài nhưng cũng đồng thời là một kẻ lập dị.
Zarael là một chàng trai quỷ với ngoại hình độc đáo, phản ánh rõ tính cách lập dị của mình.
Hắn có làn da nhợt nhạt, tương phản với đôi mắt xanh như da trời, luôn tỏa ra một vẻ sắc bén đầy thông minh.
Mái tóc dài, đen tuyền, thường buông xõa hoặc buộc lỏng lẻo, làm nổi bật thêm vẻ bí ẩn của hắn.
Cặp sừng của Zarael không đối xứng, một chiếc nhỏ và cong, chiếc còn lại dài hơn và có hình thù phức tạp, một biểu tượng cho sự khác thường của hắn với mọi người xung quanh.
Nhìn thấy khung cảnh hỗn độn trước mắt, người cha tức điên. Ông quát lớn, giọng nói đầy giận dữ và bất lực.
“Zarael! Cả ngày cứ lủi thủi trong cái phòng này làm mấy thứ không ra hình hài gì cả! Mày định biến thành cái quái gì đây hả?!”
Zarael ngẩng đầu lên, nhìn người cha bằng ánh mắt thờ ơ, như thể mọi lời quát mắng chẳng hề ảnh hưởng đến hắn. Hắn từ nhỏ đã khác người, luôn tò mò về mọi thứ xung quanh, từ việc tại sao lá lại rơi đến tại sao trời lại mưa.
Những điều nhỏ nhặt mà người thường chẳng mấy ai quan tâm, hắn lại chú ý đến từng chi tiết.
Hắn rất giỏi, đến mức chỉ trong một lần thi đã đạt được cả ba chức nghiệp, giả kim thuật sư, ma trận sư, và ma cụ sư.
Nhưng tiếc thay, khả năng về ma thuật của hắn lại không quá giỏi để có thể đột phá giai đoạn học đồ.
Dù vậy, điều này không khiến hắn từ bỏ. Zarael vẫn tin rằng, dù không sở hữu nhiều ma lực, hắn vẫn có thể trở nên mạnh mẽ và làm được mọi thứ mình muốn bằng trí tuệ, đó chính là mục đích của hắn.
Người cha thấy con trai mình vẫn thờ ơ, lòng càng thêm phẫn nộ. Ông tiến tới, gom hết đống đồ lộn xộn của Zarael lại, rồi mạnh tay ném cả hắn và đống đồ ra khỏi nhà.
"Một là mày đi đến Thung lũng Sao Rơi mà tìm việc, hai là đừng bao giờ trở về đây nữa!" – Ông nói, giọng đầy sự tức giận và thất vọng.
Zarael nhìn đống đồ của mình nằm rải rác trên mặt đất, rồi ngước lên nhìn người cha.
Hắn tỏ ra khá hờ hững, thở dài gom hết đồ vào túi, rồi cầm tờ giấy tuyển dụng mà người cha đã ném cho hắn lên đọc với một tâm thái chẳng mấy quan tâm.
Sau khi đọc xong, hắn ném tờ giấy đi, định quay lưng bỏ đi.
Nhưng rồi, suy nghĩ lại, Zarael cúi xuống nhặt tờ giấy lên, nhét vào túi áo một cách lặng lẽ.
Với bước chân lười biếng, hắn cất bước đến chỗ đăng ký, khởi đầu cho một hành trình mới, dù rằng trong lòng vẫn còn mơ hồ về những gì đang chờ đợi phía trước.
…
Phía bên kia chiến tuyến, bá tước Leopold cũng đã cho người tiến về thung lũng Sao Rơi để đàm phán.
Phía bên doanh trại của Aurelia, bầu không khí tràn đầy năng lượng và hối hả khi mọi người bắt đầu khởi động dự án số 5, một kế hoạch xây dựng đầy tham vọng do Vương Cường đề xuất.
Dòng người không ngừng vận chuyển các bao xi măng, đá, và nhiều loại vật liệu khác cần thiết cho việc xây dựng lại trại giam, khu ở tập thể, và các xưởng lao động tập trung.
Mọi thứ đang được tiến hành dưới sự giá·m s·át nghiêm ngặt, đúng theo quy hoạch mà Vương Cường đã vạch ra.
Khu vực xây dựng được chọn nằm ở cuối một con sông, gần các mỏ và các tuyến đường giao thương quan trọng.
Đây là một vị trí lý tưởng, hứa hẹn trở thành một khu công nghiệp quan trọng trong tương lai.
Theo kế hoạch, tất cả các xưởng của doanh trại sẽ được di dời về đây, tập trung lại thành một khu vực công nghiệp, giúp tối ưu hóa quy trình sản xuất và khai thác tài nguyên.
Trong quá trình thi công, không chỉ những binh sĩ và tù binh trong doanh trại tham gia, mà ngay cả những nhân vật quan trọng như Caelan, cậu của Aurelia, cũng không ngại phụ giúp một tay.
Với sức mạnh và ma thuật hệ gió đặc trưng của gia tộc Marbas, Caelan trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Khi Caelan dứt điểm nhát kiếm mạnh mẽ, một mảng rừng rộng lớn b·ị c·hém gọn trong tích tắc, mở đường cho việc xây dựng. Vương Cường đứng cách đó không xa, nhìn cảnh tượng trước mắt với sự ngạc nhiên không giấu được.
Hắn khẽ lẩm bẩm.
"Thật là đáng kinh ngạc... Sức mạnh của cậu thực sự vượt xa những gì mình tưởng tượng."
“Này! Ta nghe thấy đấy, ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám gọi ta là cậu.”
Caelan gắt gỏng hướng ánh mắt không mấy thân thiện về phía Vương Cường.
Dĩ nhiên là hắn vẫn chưa thể bình tĩnh lại được sau những chuyện lúc sáng trong phòng họp.
Cùng lúc đó, Oliver, người đứng gần bên, cũng ngạc nhiên không kém. Ông nhíu mày, không thể không thốt lên.
"Caelan... Ngươi đã tiến bộ vượt bậc. Ta nhớ lần cuối chúng ta gặp nhau, ngươi vẫn chưa đạt đến Ma kiếm sĩ bậc 7. Thế mà giờ đây... sức mạnh của ngươi thực sự đã đạt đến cảnh giới đỉnh phong của Ma kiếm sĩ bậc 7."
Caelan, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường ngày, quay lại nhìn Vương Cường và Oliver, cười nhẹ.
"Chẳng có gì to tát cả, chỉ là một chút luyện tập thôi. Đôi khi, những giới hạn chỉ là do chúng ta tự đặt ra. Khi vượt qua được nó, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều."
Vương Cường nở một nụ cười, trong lòng càng thêm cảm phục người đàn ông trước mặt. Hắn bước tới gần, gật đầu đầy kính trọng.
"Quả thực, cảm ơn ngài đã giúp đỡ rất nhiều cho công việc ở đây. Chúng ta thật may mắn khi có một người như ngài ở bên."
Caelan không nói gì, ánh mắt hắn cũng không dừng lại ở Vương Cường mà hướng lên trời, như thể đang tìm kiếm điều gì đó xa xăm hơn.
"... Ngươi biết thế thì tốt, giờ thì đi chuẩn bị bữa trưa đi"
Vương Cường nghe vậy, thì mỉm cười rồi chuẩn bị đi làm bữa trưa.
Các tù binh và binh lính cũng nhanh chóng vào việc, họ dọn dẹp từng khúc gỗ từng bụi cây do Caelan chém đứt.
Khi buổi chiều dần buông, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, Oliver đứng trên một ngọn đồi nhỏ trong doanh trại, mắt nhìn chăm chú về khu vực địa chất sắp được sử dụng cho Dự án Số 5.
Hắn thở dài nhẹ nhàng, như thể đang suy nghĩ một thứ gì đó trước khi rời đi.
Oliver quay đầu lại nhìn Vương Cường, cười nhẹ.
"Để ta giúp ngươi lần cuối trước khi rời đi, thế nào?"
Vương Cường nhìn Oliver với sự tôn trọng và biết ơn, gật đầu đáp lại.
"Tôi xin nhận sự giúp đỡ của ngài và sẽ luôn ghi nhớ ơn này."
Không nói thêm lời nào, Oliver đứng thẳng người, đôi mắt sắc bén như chim ưng.
Hắn bắt đầu niệm chú, và cơ thể hắn từ từ biến đổi. Thân hình Oliver trở nên khổng lồ, vạm vỡ như một ngọn núi, làm những người đứng gần đó không khỏi ngạc nhiên và kính nể.
Với cây búa ma cụ trong tay, Oliver giơ cao lên rồi đập mạnh xuống mặt đất. Lực đập mạnh mẽ tạo ra những làn sóng đất khổng lồ, san phẳng cả một khu vực rộng lớn chỉ trong chớp mắt.
Vương Cường cùng các binh sĩ quan sát, không thể không thốt lên.
"Thật phi thường!"
Hắn biết rằng, đã là gia chủ của một trong mười ba gia tộc thuộc hội đồng Nioder thì không thể nào yếu được, nhưng nhìn tận mắt, nó vẫn là cái gì đó khó nói.
Oliver, sau khi hoàn thành công việc, trở lại hình dáng bình thường. Mồ hôi rịn trên trán, nhưng hắn vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, bước tới gần Vương Cường.
"Công việc của ta ở đây coi như đã xong, nhưng ta sẽ gửi thêm người đến hỗ trợ.
Ngươi đã làm rất tốt, và ta tin rằng nơi này sẽ trở thành một pháo đài vững chắc dưới sự dẫn dắt của ngươi."
"Ngài đã giúp đỡ rất nhiều. Tôi xin thay mặt Chỉ huy và mọi người cảm ơn ngài."
Oliver cười lớn, vỗ vai Vương Cường.
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi. Cảm ơn ngươi vì lần tiếp đãi này. Chúng ta cũng đã hoàn thành hợp đồng về công thức xi măng, điều đó sẽ đem lại lợi ích cho cả hai gia tộc."
Đi về doanh trại, Oliver chuẩn bị rời đi, nhưng khi nhìn thấy Eldric, cha của mình, vẫn còn lảng vảng quanh bếp lửa và nếm thử món ăn của Vương Cường, hắn không khỏi bật cười.
"Cha, chúng ta nên về thôi. Gia tộc cần người lãnh đạo."
Eldric, ngậm miếng thịt nướng trong miệng, khẽ nhíu mày nhìn con trai, giọng nói pha chút bực bội.
"Về làm gì? Ở nhà cũng chả có việc gì để làm cả. Ngươi đã đủ sức cầm lái gia tộc rồi, nên để lão già này nghỉ ngơi một chút đi!"
Oliver cười khổ, biết rằng không thể thuyết phục cha mình, hắn đành chấp nhận.
"Được rồi, nhưng đừng làm Brian phiền lòng vì ham muốn của mình đấy."
Kael, con trai của Oliver, đứng bên cạnh, tỏ ra vô cùng hứng thú với những bản thiết kế của Vương Cường. Hắn ta nở nụ cười tươi, mắt lấp lánh như trẻ con tìm thấy món đồ chơi mới.
"Cha nói đúng. Ở lại đây cũng tốt. Hơn nữa, những ý tưởng xây dựng của ngươi, Brian, thực sự rất đáng để học hỏi. Ta muốn học hỏi thêm từ ngươi nhưng công việc của ta không cho phép ta làm điều đó."
Hắn nói tiếp.
“Nhờ ngươi chăm sóc con trai và cha ta trong một thời gian, ta sẽ trả ơn ngươi sau.”
Vương Cường, không giấu nổi sự ngạc nhiên trước quyết định này, nhưng vẫn mỉm cười đáp lại.
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi, ngài không cần khách sáo đâu. Với tôi cũng rất vui khi bọn họ ở lại đây. Sự hiện diện của hai người họ sẽ là nguồn động viên lớn cho tôi và toàn bộ đội ngũ."
Eldric gật đầu hài lòng, còn Kael thì không ngừng nhìn ngắm các thiết kế với sự tò mò và ngưỡng mộ.
Oliver, sau khi tạm biệt mọi người, quay lưng leo lên Wyvern chuẩn bị về nhà, lòng nhẹ nhõm phần nào.
Trước khi đi hắn còn nói rất to.
“Nào ngươi và Aurelia đám cưới, nhớ gửi thiệp mời cho ta, ta chắc chắn sẽ có mặt để dự lễ.”
Giọng nói và điệu cười sảng khoái của Oliver vẫn vang vọng cho đến lúc hình ảnh hắn biến mất khỏi bầu trời.
Để lại Vương Cường đang đỏ hết cả mặt vì ngại ngùng.
…
Zareal lên sàn, nhân vật này có vẻ sẽ là con cưng của mọi người, không như anh bạn Armand xấu số nào đó, tuy mạnh nhưng lại bị debuff nặng quá.
( ̄ ヘ  ̄) Đừng trách tác, có trách thì trách 3fv5AkZ5eG đi, và ông 3fv5AkZ5eG đổi tên đi ông, mỗi lần tôi gõ tên ông là hơi tốn time ấy nha.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.