Buổi chiều tại khu trại giam tù binh, ánh hoàng hôn dần buông xuống, phủ lên toàn bộ khu trại một sắc màu ấm áp nhưng cũng đầy u ám.
Không gian yên bình, khác lạ so với những giờ phút lao động căng thẳng trước đó, làm nổi bật lên sự đối lập giữa sự thanh thản của thiên nhiên và sự khắc nghiệt của cuộc sống trong trại.
Giờ đây, khu trại giam đã sạch sẽ và ngăn nắp hơn rất nhiều so với trước, không còn cảnh tượng nhếch nhác, bẩn thỉu. Các tù binh, sau một ngày làm việc mệt mỏi, lũ lượt xếp hàng để nhận phần ăn tối.
Những khuôn mặt hốc hác, đôi mắt trũng sâu hiện lên rõ ràng sự kiệt quệ. Thế nhưng, khi mùi thơm từ những chiếc nồi lớn bốc lên, không khí căng thẳng bỗng chốc được thay thế bằng sự tỉnh táo và háo hức.
Tiếng thì thầm bàn tán bắt đầu vang lên giữa hàng ngũ tù binh. Một người thì thào.
"Ngươi có ngửi thấy không? Mùi gì mà thơm thế?"
Người khác đáp lại, giọng đầy háo hức.
"Ta không nhớ đã bao lâu rồi mới ngửi được mùi thơm như thế này."
Một người tù binh già nua, đứng ở cuối hàng, không kìm được xúc động, thì thầm.
"Phải chăng hôm nay là ngày may mắn của chúng ta?"
Khi đến lượt nhận thức ăn, niềm hy vọng dường như tan biến khi một số tù binh nhận ra món chính là khoai tây. Một người, mắt mở to, giọng run run vì tức giận, cất tiếng.
"Khoai tây? Đây là... là món của súc vật mà! Chúng ta không thể ăn thứ này được!"
Một tù binh khác, với khuôn mặt đầy tức giận, đứng bật dậy khỏi hàng, thét lên.
"Ngươi định đầu độc chúng ta sao? Ngươi không thấy nhục nhã khi bắt chúng ta ăn thứ này à?"
Lời phản đối của hắn nhanh chóng nhận được sự đồng tình từ nhiều người khác.
Tiếng xì xào bất mãn dần trở nên lớn hơn. Một tù binh cao lớn, tay nắm chặt nắm đấm, bước lên phía trước, giọng nói đầy phẫn nộ.
"Cố vấn Brian đã thất hứa với chúng ta! Hắn đã nói sẽ chăm sóc chúng ta, nhưng giờ thì sao? Lại ép chúng ta ăn thứ này à?"
Một người tù binh khác, giọng đầy châm biếm, quát lên.
"Có lẽ hắn coi chúng ta không khác gì súc vật, nên mới đưa cái thứ khoai tây c·hết tiệt này ra!"
Sự phẫn nộ bùng nổ trong lòng những người tù binh. Tiếng la hét, chửi rủa vang lên khắp nơi. Một số người đã ném phần ăn của mình xuống đất, đạp nát nó dưới chân.
"Cố vấn Brrian ! Hắn ở đâu? Hãy để hắn ra đây mà giải thích!" Một người đàn ông, giọng nói đầy thách thức, hét lớn.
Không khí căng thẳng, như chỉ chờ một ngọn lửa nhỏ là có thể bùng nổ thành một cuộc nổi loạn.
Những ánh mắt tức giận và thất vọng dán chặt vào các lính canh, như thể họ sẽ trút hết mọi nỗi niềm lên bất kỳ ai đứng trước mặt.
Tình hình trở nên căng thẳng, một vài binh lính phụ trách phát thức ăn nhanh chóng tiến lên trước, cố gắng ổn định đám đông. Một trong số họ, tên là Mazus, nói lớn.
"Mọi người bình tĩnh! Đây chỉ là món khoai tây hầm rau củ, không có gì nguy hiểm cả!"
Để chứng minh lời nói của mình, Mazus không ngần ngại lấy một muỗng khoai tây hầm từ nồi, đưa lên miệng rồi nhai ngon lành trước mặt các tù binh. Hắn ta vừa ăn vừa nói.
"Thấy không? Không có gì phải lo cả. Đây là món ăn mà chúng tôi cũng dùng hàng ngày!"
Hành động này khiến đám đông dần bình tĩnh lại. Một tù binh thắc mắc, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Mazus.
"Thật sự không có gì nguy hiểm sao? Người thường không ăn khoai tây mà..."
Mazus cười, vỗ vai người đó.
"Không phải vậy đâu. Đây là món ăn ngon lành và bổ dưỡng mà ngài cố vấn đã sáng chế ra. Các ngươi cứ thử đi, rồi sẽ thấy!"
Những tù binh bắt đầu thử món ăn này với chút ngờ vực ban đầu.
Pierre, một tù binh trẻ tuổi với đôi mắt còn vương chút ngờ vực, cẩn thận cầm thìa và nhấm nháp miếng khoai tây hầm đầu tiên.
Ban đầu, hắn cảm thấy vị bùi bùi của khoai tây tan chảy trong miệng, hòa quyện với vị ngọt thanh của rau củ và một chút béo ngậy của nước hầm.
Đầu lưỡi của Pierre như được tẩm đầy hương vị đậm đà và tròn trịa, không quá mặn mà cũng không quá nhạt. Mùi thơm từ các loại hương liệu hành, tỏi và rau mùi tây hòa quyện làm dậy lên trong hắn một cảm giác thỏa mãn khó tả.
Sự kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt của Pierre khi hắn thốt lên.
"Không ngờ... khoai tây lại ngon đến vậy!"
Ánh mắt của Pierre thay đổi dần từ ngờ vực sang ngạc nhiên, rồi đến vui thích.
Mỗi lần nhai, hắn lại khám phá thêm một tầng hương vị mới: sự mềm mại của khoai tây, sự dai giòn của các loại rau củ như cà rốt và cần tây, và đặc biệt là những mẩu thịt nhỏ nhưng đậm vị, ngọt lịm trong nước hầm.
Sự kết hợp này làm tăng thêm sự phong phú cho món ăn, khiến Pierre không thể không cầm thìa lên múc thêm từng miếng một.
Mọi sự ngờ vực và oán trách của các tù binh dần tan biến, thay vào đó là sự hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt từng người.
Mọi người đều lao vào ăn một cách điên cuồng.
Armand, kẻ trước đó từng phản đối mạnh mẽ, giờ đây chỉ biết im lặng thưởng thức từng muỗng hầm với một sự ngạc nhiên không giấu nổi.
Hắn không ngờ rằng khoai tây, loại củ trước đây hắn từng coi thường, lại có thể được chế biến ngon đến như vậy.
Tất cả những điều này đều nằm trong tính toán của Vương Cường.
Hắn đã trực tiếp chỉ đạo đầu bếp làm theo công thức và định lượng mà mình đưa ra, với mục đích không chỉ để duy trì sức khỏe cho tù nhân mà còn để làm dịu bớt tình hình căng thẳng và xây dựng lại lòng tin nơi họ.
Hắn biết rằng, đôi khi, những hành động nhỏ như một bữa ăn ngon có thể tạo ra sự thay đổi lớn trong tâm lý và tinh thần của những con người đang phải đối mặt với cuộc sống khắc nghiệt.
…
Khuya muộn, doanh trại dần chìm vào sự tĩnh lặng, chỉ còn lại vài tiếng gió khe khẽ len lỏi qua những hàng cây.
Bầu trời đêm rực rỡ với hàng ngàn vì sao lấp lánh, phản chiếu nhẹ trên những ngọn đồi bao quanh doanh trại.
Tuy nhiên, căn phòng làm việc của Aurelia vẫn sáng đèn, ánh sáng ấm áp từ ngọn đèn bàn tỏa ra khắp phòng, phản chiếu lên những trang giấy trắng đang trải dài trước mặt cô.
Aurelia chăm chú đọc từng bản báo cáo, các dự án mới của Vương Cường đòi hỏi sự chuẩn bị kỹ lưỡng, và cô cảm nhận được trọng trách trên vai mình.
Một cảm giác quyết tâm dâng lên trong lòng Aurelia khi cô nhận ra rằng không thể mãi dựa dẫm vào Vương Cường, thay vào đó, cô muốn trở thành chỗ dựa vững chắc cho hắn.
Bên ngoài, Vương Cường lặng lẽ đẩy chiếc xe thức ăn nhỏ, trên đó bày biện một dĩa trái cây gồm những quả Driya (dâu rừng) đỏ mọng và những lát Xilra (táo) tươi ngon, đã được gọt vỏ và sắp xếp tinh tế.
Kèm theo là một ấm trà nóng, hơi nước nhẹ nhàng bay lên, mang theo hương thơm thanh mát.
Khi Vương Cường tiến đến gần căn phòng, những hộ vệ đứng nghiêm chào, biết rằng mối quan hệ giữa chỉ huy Aurelia và Vương Cường đã trở nên rõ ràng, họ không dám thất lễ.
Cánh cửa phòng khẽ mở, và Vương Cường nhẹ nhàng đẩy xe vào bên trong.
Bước vào phòng, Vương Cường bắt gặp hình ảnh Aurelia vẫn đang mải miết với công việc, ánh mắt chăm chú và tập trung, nhưng cũng không giấu nổi sự mệt mỏi sau một ngày dài.
Hắn không kìm được nụ cười vừa trìu mến vừa có chút xót xa, rồi mở lời trêu chọc.
"Aurelia, em cứ làm việc khuya thế này, chắc anh phải chuẩn bị tâm lý để yêu một bà lão sớm thôi."
Nghe vậy, Aurelia ngước lên, mỉm cười bình thản nhưng trong ánh mắt vẫn còn chút tinh ngịch và thật sự lo lắng. Cô đáp trả.
"Vậy thì anh nên chuẩn bị để yêu một bà lão đi."
Vương Cường nghe vậy cũng chỉ vẫn điềm tĩnh đặt dĩa trái cây cùng tách trà lên bàn ghế sofa gần đó rồi nhẹ nhàng nói.
"Được thôi, nhưng nếu vậy thì em cũng phải sẵn sàng để yêu một lão già."
Câu nói này khiến Aurelia cười và nụ cười của cô trở nên tươi tắn hơn, không hiểu vì lý do gì mà mọi áp lực trên vai cô dường như tan biến khi có Vương Cường bên cạnh.
Cô đặt xấp báo cáo xuống, đứng dậy tiến về phía bàn ghế sofa và ngồi cạnh Vương Cường.
Trong khoảnh khắc yên bình ấy, cả hai cảm nhận được sự an ủi và gắn kết từ tình yêu mà họ dành cho nhau, trong bầu không khí ấm áp của căn phòng, tách biệt khỏi những áp lực và trách nhiệm bên ngoài.
Aurelia nhẹ nhàng nhấc dĩa trái cây lên, từng miếng Driya đỏ mọng và Xilra giòn tan như tan chảy trên đầu lưỡi.
Cô cầm tách trà lên, đưa đến gần mũi ngửi một chút trước khi nhấp môi.
Hương thơm dịu nhẹ, thanh khiết của trà lan tỏa, hòa quyện cùng vị ngọt thanh và một chút đắng nhẹ trên đầu lưỡi, mang đến một cảm giác thư thái đầy bất ngờ.
Aurelia không giấu được sự ngạc nhiên, quay sang hỏi Vương Cường.
"Loại trà này là gì mà thơm thế anh? Em chưa từng uống qua thứ gì như thế này."
"Đây là một loại trà được nấu từ thảo dược phơi khô có tên là Serenella. Ở Thung Lũng Sao Rơi, người ta còn gọi nó bằng cái tên khác là Tinh Hoa Đêm. Khi phơi khô, Tinh Hoa Đêm có thể dùng để làm trà, giúp duy trì tỉnh táo và giải tỏa căng thẳng nhờ vào các hợp chất tự nhiên làm dịu tâm trí và kích thích sự tập trung."
Hắn nói tiếp.
“Anh dự định sẽ biến thứ này thành đặc sản và thương hiệu của nơi này.”
Aurelia nghe vậy, ánh mắt lóe lên sự thích thú, cô nhấp thêm một ngụm trà rồi đùa rằng.
"Anh đang tạo ra quá nhiều việc cho em đấy, và anh định biến căn cứ quân sự thành nơi trồng trà à."
“Nếu ngài Chỉ huy cảm thấy không phù hợp, tôi, cố vấn Brian sẽ dừng dự án này lại ngay.”
Aurelia nghe vậy thì cười nhẹ trước lời nói của Vương Cường
Vương Cường cũng cười khẽ, cảm nhận thấy sự thoải mái trong giọng điệu của Aurelia.
Sau khi dùng xong trái cây và trà, Aurelia quay trở lại bàn làm việc, tiếp tục với những bản báo cáo đang chờ đợi.
Vương Cường cũng không nán lại lâu ở sofa, hắn bước đến cạnh bàn, đứng bên cô và bắt đầu hỗ trợ phân loại báo cáo, sắp xếp công việc.
Thấy vậy, Aurelia cảm thấy hạnh phúc và ấm áp hơn bao giờ hết. Nhưng cô không quên quan tâm, nhẹ nhàng nói.
"Anh về nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta còn một buổi họp về phân bậc trong cơ cấu mới đấy."
Vương Cường đặt xấp giấy xuống, nhìn thẳng vào mắt Aurelia, ánh mắt đầy sự kiên định và chân thành.
"Anh mà để em làm việc thâu đêm một mình, chắc chắn rằng anh sẽ bị cậu em g·iết vào sáng hôm sau!"
Câu nói vừa trêu đùa vừa nghiêm túc của Vương Cường khiến Aurelia bật cười. Cô cảm thấy thật may mắn khi có Vương Cường bên cạnh, một người luôn hiểu và chia sẻ với cô mọi khó khăn.
Trong căn phòng ấm áp, hai người tiếp tục làm việc cùng nhau, nhưng trong lòng mỗi người đều tràn đầy sự hạnh phúc và yêu thương.
…
Đặt tên chương là cả một nghệ thuật, bữa ăn hàn gắn khửa khửa khửa 1 tên trúng 2 đích.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.