Buổi tối, sau một ngày làm việc mệt mỏi trong mỏ, các tù binh lục tục quay trở về khu ở tập thể của mình. Không khí buổi tối khá yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân mệt mỏi và vài lời thì thầm trò chuyện vang lên.
Mỏ Lết, một trong những tù binh thân thiết với Armand, vừa bước vào phòng vừa thở dài một cách thỏa mãn. Hắn cảm thấy đêm nay khác biệt, và không thể không nói lên cảm xúc của mình.
"Đồ ăn tối nay thật ngon," Mỏ Lết lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sự hài lòng.
“Ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một bữa ăn ngon lành như vậy trong cảnh tù đày này."
Hắn ngả lưng lên chiếc giường gỗ cứng, nhưng không thể giấu được nụ cười mãn nguyện.
"Và tắm với thứ xà phòng đó... Thật kỳ diệu! Trước giờ ta chưa bao giờ cảm thấy sạch sẽ như vậy. Không ngờ trên đời lại có thứ thần kỳ như thế."
Mỏ Lết quay sang Armand, mắt hắn sáng rực với ý tưởng mới.
"Nếu chúng ta được thả ra, ta nhất định sẽ mua hoặc lấy thật nhiều xà phòng này đem về nhà. Thật sự, sống ở đây cũng không quá tệ."
Khi nghe những lời này, Armand cảm thấy không thoải mái.
Hắn nhìn Mỏ Lết với ánh mắt nghi ngờ, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Hắn đã luôn cảnh giác với tất cả những gì bọn quỷ đang làm.
Armand linh cảm rằng mọi chuyện không đơn giản như vẻ bề ngoài. Bọn quỷ này không thể tốt bụng như vậy được, chắc chắn phải có điều gì đó ẩn giấu phía sau.
Nhớ lại cuộc gặp với Vương Cường vào buổi trưa, Armand càng thêm nghi ngờ.
Vương Cường đã thông báo rằng bọn họ chỉ cần thu thập đủ 300 tờ phiếu nhỏ thì sẽ được trả tự do.
Lời hứa hẹn nghe có vẻ quá dễ dàng, quá tốt đẹp so với hoàn cảnh thực tế của bọn họ.
Armand không tin rằng bọn quỷ này lại có thể dễ dàng thả tự do cho bọn họ như vậy.
Trong lòng hắn bắt đầu hình thành ý nghĩ rằng đây có thể là một cái bẫy, một kế hoạch mưu mô để lợi dụng sức lao động của tù binh đến khi không còn giá trị gì nữa.
Armand không thể ngừng suy nghĩ về khả năng này, càng nghĩ, hắn càng cảm thấy khó chịu và bức bối. Mặc dù Mỏ Lết có vẻ đã tìm thấy chút niềm vui và hy vọng trong cuộc sống tù đày, nhưng Armand vẫn giữ cho mình một tâm lý cảnh giác.
Hắn biết rằng không thể để bản thân b·ị đ·ánh lừa bởi những bữa ăn ngon hay sự tiện nghi tạm thời.
Đoàn dân tị nạn bị dồn lên các chuyến xe ngựa của gia tộc Marbas và các gia tộc khác, những cỗ xe này nặng nề lăn bánh trên con đường gập ghềnh.
Những chiếc xe ngựa có mui che tạm bợ, chỉ đủ để che chắn chút ít khỏi gió và bụi, khiến những con người bên trong phải chui rúc, nép vào nhau để tìm chút ấm áp.
Không khí bên trong xe nặng trĩu sự mệt mỏi và tuyệt vọng, mỗi gương mặt đều mang đậm dấu vết của sự khốn khó và đau thương.
Trên chiếc xe ngựa cũ kỹ, những người dân tị nạn co ro trong những bộ quần áo rách nát, vài người cố gắng nắm chặt lấy tay người thân, như để tìm chút an ủi trong cảnh ngộ éo le.
Tiếng bánh xe ngựa kẽo kẹt lăn bánh trên con đường đầy ổ gà, hòa cùng những tiếng thở dài và tiếng khóc nghẹn ngào của những người dân tị nạn chui rúc trên các cỗ xe.
Bên trong một chiếc xe ngựa chật chội, một người đàn ông trung niên, gương mặt khắc khổ với mái tóc bạc lấm tấm bụi đường, đưa tay vỗ về một cậu bé đang nức nở bên cạnh.
"Đừng khóc nữa, con à. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi..."
Người đàn ông nói, giọng khàn đi vì mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng tỏ ra kiên cường. Đôi mắt ông, dù cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng vẫn ánh lên nét lo âu sâu thẳm.
Ông cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối bù của cậu bé, như để trấn an.
"Bố ơi, chúng ta sẽ đến đâu? Mẹ... Mẹ có đến với chúng ta không?"
Người đàn ông khựng lại, cố nuốt nghẹn, nhưng chỉ có thể mỉm cười gượng gạo, cố che giấu nỗi đau sâu kín trong lòng.
"Mẹ con sẽ tìm đến chúng ta, chắc chắn là vậy. Con phải mạnh mẽ, phải chăm sóc cho em gái của con nhé."
Cậu bé lặng im, chỉ biết gật đầu yếu ớt, mắt vẫn nhìn ra khoảng trời mờ mịt bên ngoài, như muốn tìm kiếm bóng dáng của mẹ. Cảm giác mất mát và bất lực lẩn khuất trong ánh mắt thơ ngây ấy, khiến người đàn ông càng thêm xót xa.
Ở góc khác của chiếc xe, một nhóm người lớn hơn đang cố gắng trao đổi, hy vọng tìm ra lối thoát khỏi cảnh ngộ này.
Một phụ nữ trung niên, nét mặt căng thẳng, quay sang người bên cạnh, thì thầm với giọng đầy lo lắng.
"Họ sẽ đưa chúng ta đi đâu? Tôi nghe nói nhiều người đã không bao giờ trở về khi b·ị b·ắt đi như thế này..."
Người đàn ông bên cạnh lắc đầu, giọng trầm ngâm đáp lại.
"Không ai biết chắc cả. Nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Phải giữ vững niềm tin, ít nhất là cho lũ trẻ. Chúng ta phải làm tất cả để bảo vệ chúng."
Người phụ nữ gật đầu, đôi mắt đầy nước mắt nhưng vẫn cố gắng giữ cho giọng mình không run rẩy.
"Đúng vậy, vì bọn trẻ... Chúng ta phải cố gắng."
Trong khi đó, ở phía sau xe, một nhóm trẻ nhỏ đang ngồi sát vào nhau, cố gắng tìm chút ấm áp giữa cơn gió lạnh buốt thổi qua.
Một cậu bé khoảng chín, mười tuổi, gương mặt lấm lem nhưng ánh mắt rắn rỏi, quay sang cô bé nhỏ hơn ngồi kế bên, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
"Em đừng sợ. Chúng ta sẽ ổn thôi. Anh sẽ bảo vệ em."
Cậu bé nói, giọng điềm tĩnh nhưng trong đôi mắt vẫn hiện rõ nỗi lo lắng. Cô bé nhỏ bé ngước lên nhìn anh trai, đôi mắt to tròn vẫn còn ánh lên chút ngây thơ.
"Anh hứa chứ? Anh sẽ luôn ở bên em, phải không?" Cô bé thì thầm, giọng run rẩy.
"Anh hứa."
Cậu bé đáp lại chắc nịch, rồi kéo cô bé lại gần hơn, ôm chặt em trong vòng tay nhỏ bé của mình. Dù còn nhỏ, cậu bé đã sớm hiểu rằng mình phải mạnh mẽ, phải trở thành chỗ dựa cho em gái trong lúc này.
Không xa đó, một cô bé khác đang ôm chặt con búp bê sờn rách, đôi mắt tròn xoe lấp lánh ánh tò mò.
Cô bé nhìn quanh, nở một nụ cười ngây thơ khi thấy một con đom đóm bay ngoài xe.
"Mẹ ơi, nhìn kìa! Đó là tiên nhỏ xinh đúng không mẹ?"
Mẹ của cô bé, một phụ nữ gầy gò với ánh mắt mệt mỏi, nở nụ cười buồn, cố gắng giữ bình tĩnh trước sự vô tư của con gái.
"Ừ, đó là một nàng tiên nhỏ, họ đến để nói rằng chúng ta sẽ gặp may mắn sớm thôi. Con hãy giữ con búp bê của mình cẩn thận, nó sẽ mang lại may mắn cho chúng ta."
Cô bé gật đầu, ôm chặt con búp bê vào lòng, đôi mắt lấp lánh niềm tin ngây thơ.
Nhưng trong ánh mắt của người mẹ, vẫn rõ ràng là nỗi sợ hãi và lo lắng, dù bà cố gắng hết sức để không thể hiện điều đó trước mặt con gái.
Những cuộc trò chuyện nhỏ vang lên khắp xe, mỗi người một nỗi lo riêng, một hy vọng mong manh giữa thực tại tàn khốc.
Bầu không khí trên xe ngựa như nặng trĩu, pha lẫn giữa sự tuyệt vọng và hy vọng, những tia sáng yếu ớt len lỏi trong bóng tối bao trùm.
Những người dân tị nạn này, dù đang đối mặt với tương lai bất định, vẫn cố gắng bám víu vào chút hy vọng nhỏ nhoi, mong một ngày nào đó họ sẽ tìm lại được cuộc sống bình yên mà họ đã mất.
Trong màn đêm tĩnh mịch của doanh trại, những ngọn đèn dầu leo lét phát ra thứ ánh sáng yếu ớt, chỉ đủ để soi rọi lờ mờ những bóng đen trong căn phòng nhỏ nơi Dorig và Brutus đang nằm.
Không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ cả tiếng gió nhẹ lướt qua các kẽ hở của cửa sổ, và tiếng thở đều đặn của Brutus khi hắn trằn trọc không thể nào ngủ được.
Brutus quay sang Dorig, đôi mắt ánh lên sự tò mò và lo lắng.
"Dorig, sao đến giờ này mà Đại ca vẫn chưa về ngủ? Không lẽ Đại ca bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi sao?"
Dorig, đang nằm thả lỏng người trên giường, nghe vậy thì bật cười khúc khích, giọng hắn trầm trầm nhưng đầy vẻ thích thú.
"Hà hà, không chừng Đại ca đang hú hí với Chỉ huy trong một căn phòng ấm áp đâu đó thôi! Chắc họ đang có một đêm vui vẻ..."
Dorig vừa dứt lời thì cánh cửa phòng bỗng mở ra, phát ra một tiếng "cạch" khô khốc.
Cả Dorig và Brutus lập tức ngừng trò chuyện, quay đầu nhìn về phía cửa. Đứng đó, trong bóng tối, là Vương Cường, ánh mắt hắn lạnh lùng và sắc bén như dao, chiếu thẳng vào hai người như muốn đâm xuyên qua họ.
Khuôn mặt của Vương Cường khiến Dorig ngay lập tức cứng đờ.
Hắn nhớ lại lần cuối cùng nhìn thấy biểu cảm này của Đại ca là khi hắn bị Erzin tẩn một trận vì bán sách không đúng giá.
Dorig ngay lập tức cảm nhận được nguy hiểm đang rình rập, và không cần nghĩ ngợi nhiều, hắn quyết định hành động ngay lập tức.
Hắn nằm lăn ra sàn nhà, chọn cho mình tư thế thoải mái nhất có thể, hy vọng rằng hành động này có thể làm giảm bớt sự đau đớn từ cơn thịnh nộ sắp ập đến.
Brutus, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ biết ngơ ngác nhìn Dorig nằm dài dưới đất.
Nhưng trước khi hắn kịp mở miệng hỏi, từ bên ngoài doanh trại, tiếng gió rít khẽ vang lên rồi đột ngột dừng lại, nhường chỗ cho những âm thanh thảm thiết vang vọng trong màn đêm yên tĩnh.
Tiếng hét đứt quãng, đầy đau đớn và kinh hoàng, vọng lại từ đâu đó trong doanh trại, xé tan bầu không khí tĩnh lặng.
Những âm thanh ấy làm Brutus rùng mình, toàn thân hắn cứng đờ vì sợ hãi. Ánh mắt Vương Cường vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng, nhưng hắn không nói một lời, chỉ bước đến giường của mình và ngồi xuống, mặc kệ Dorig đang nằm im re trên sàn.
Dorig biết rằng đêm nay sẽ là một đêm dài, và có lẽ, bài học sắp tới sẽ không hề dễ chịu chút nào.
Những âm thanh kinh hoàng từ lúc nãy vẫn còn vươn vấn, len lỏi vào từng ngóc ngách của doanh trại, khiến những ai còn thức phải rùng mình vì sự tàn nhẫn của chúng.
…
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.