Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng trải dài khắp doanh trại, làm tan đi cái lạnh của màn đêm trước đó.
Tiếng bước chân vội vã của lính trinh thám vang lên trên con đường lát sỏi dẫn vào trung tâm doanh trại. Họ đã sớm phát hiện đoàn xe ngựa đang tiến lại từ phía xa, và không chậm trễ, họ nhanh chóng báo cáo về sự xuất hiện của đoàn xe này.
Những chiếc xe ngựa màu đen, với biểu tượng của gia tộc Hohenzollern, tiến vào cổng doanh trại, dừng lại trong một hàng thẳng tắp.
Khí thế của đoàn xe, dù bên ngoài có vẻ khiêm tốn, vẫn toát lên sự uy nghi và sức mạnh.
Những con ngựa chiến khỏe mạnh hất bờm, phả ra hơi thở mạnh mẽ, báo hiệu sức mạnh của những kẻ đang đến.
Cửa xe chính từ từ mở ra, một tên sứ giả với bộ trang phục màu đen thêu chỉ vàng bước xuống.
Hắn là Alistair một sứ giả của gia tộc Hohenzollern với dáng người cao ráo, thanh lịch, nhưng mang vẻ cứng cỏi của một người từng trải qua nhiều cuộc đàm phán căng thẳng.
Hắn có làn da trắng hồng, đôi mắt màu xám lặng lẽ nhưng sắc sảo, luôn tỏa ra sự tự tin và điềm tĩnh.
Mái tóc nâu sẫm, được cắt ngắn gọn gàng và chải ngược ra sau, làm nổi bật gương mặt nghiêm nghị.
Hắn đứng thẳng người, mắt hướng về phía cổng doanh trại, giọng nói trầm vang nhưng không giấu được sự uy quyền.
"Ta là sứ giả của Bá tước Leopold von Hohenzollern, đến từ Vương quốc Berimars. Chúng ta đến đây để đàm phán chuộc lại những binh lính của mình."
Dù cách nói chuyện có vẻ khiêm nhường, nhưng trong giọng nói của hắn vẫn hiện rõ sự kiêu hãnh và quyền uy vốn có của một quý tộc đến từ một vương quốc mạnh mẽ.
Khi những chiếc xe ngựa được dẫn vào trong doanh trại, sứ giả bước đi chậm rãi, đôi mắt sắc bén của hắn lướt qua mọi ngóc ngách.
Trái ngược với những gì hắn mong đợi, không gian trong doanh trại sạch sẽ một cách đáng ngạc nhiên.
Không có bất kỳ mùi h·ôi t·hối nào, loại mùi đặc trưng cho một doanh trại cỡ lớn thông thường, thay vào đó là không khí trong lành, thoang thoảng hương của cỏ cây.
Các binh lính trong doanh trại, với trang phục gọn gàng, đứng nghiêm trang thành hàng ngũ, từng bước đi đều đặn và mạnh mẽ.
Ánh mắt của họ sáng rực, không chút mệt mỏi hay uể oải. Tất cả đều toát lên vẻ kiên định, sự tự tin và sức mạnh của những người đã trải qua những cuộc chiến cam go.
Sứ giả không khỏi cảm thấy ngạc nhiên và có phần e ngại.
Hắn nhìn quanh, đôi mày nhíu lại khi nhận ra rằng doanh trại này được quản lý một cách hoàn hảo.
Mỗi chi tiết nhỏ, từ việc bố trí binh lính đến việc giữ vệ sinh sạch sẽ, đều cho thấy sự chỉ huy giỏi giang của người đứng đầu nơi này.
Hắn thầm suy nghĩ, rằng có lẽ cậu chủ của mình đã đánh giá thấp đối thủ, và lần này, ngài bá tước cần phải thật cẩn trọng trong những bước đi của mình.
Lặng lẽ thở dài, tên sứ giả tiếp tục bước đi, trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng mơ hồ. Hắn hi vọng rằng lần này, ngài bá tước sẽ không bị lừa một cách dễ dàng.
Khi tên sứ giả bước vào căn phòng đàm phán, hắn không khỏi ngạc nhiên khi cảm nhận được một không khí trang nghiêm và quyền uy đang bao trùm.
Căn phòng rộng lớn được trang trí với sự tinh tế nhưng vẫn toát lên vẻ mạnh mẽ, uy quyền.
Những tấm thảm dệt từ sợi vàng và bạc trải dài từ cửa vào, lấp lánh dưới ánh sáng từ những ngọn đèn ma pháp treo trên tường.
Bức tường được trang trí bằng những tấm bảng đồng khắc họa những trận chiến huy hoàng của Vương quốc Nioder, như một lời nhắc nhở về sức mạnh quân sự của họ.
Phía sau bàn đàm phán, một bức tường lớn được treo lá cờ của Vương quốc Nioder, cùng với lá cờ của gia tộc Marbas.
Cạnh đó, một cột trụ đá lớn khắc hình những con quỷ chiến binh hùng mạnh, làm nổi bật thêm bầu không khí đậm chất chiến binh của căn phòng.
Aurelia, chỉ huy của nơi này, đang ngồi ở đầu bàn, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy trí tuệ.
Cô gái trẻ với mái tóc đen ngắn và đôi mắt xanh lục sâu thẳm, toát lên vẻ đẹp kiêu sa và đầy uy lực.
Aurelia khoác lên mình bộ giáp nhẹ nhưng tinh xảo, vừa đủ để tôn lên vẻ đẹp và quyền lực của cô.
Đứng bên cạnh cô là Vương Cường, với vẻ điềm tĩnh và sắc bén. Dù ăn mặc giản dị hơn, hắn vẫn không thể giấu được khí chất của một người có trí tuệ và quyền lực.
Còn phía bên kia bàn là một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài mờ nhạt, cậu của Aurelia, người giữ vai trò phụ trợ, nhưng hôm nay dường như đang cố ý để không gây chú ý.
Khi bước vào, Alistair khựng lại một chút, không thể che giấu sự ngạc nhiên.
Hắn không ngờ căn phòng lại được trang trí theo cách này, mạnh mẽ nhưng cũng đầy khôn khéo, như một lời cảnh báo ngầm về sự nghiêm túc của phía Nioder trong cuộc đàm phán.
Đôi mắt hắn bất chợt dừng lại ở Aurelia. Một cô gái trẻ, xinh đẹp đến mức hắn không thể tin rằng người này lại là chỉ huy của doanh trại. Sự kết hợp giữa vẻ đẹp và quyền lực của cô khiến hắn càng thêm dè dặt.
Sau khi ổn định lại tâm lý, Alistair chậm rãi cúi đầu chào và lấy ra một chiếc hộp gỗ khắc tinh xảo từ túi áo choàng của mình.
Hắn mở chiếc hộp ra, bên trong là một bộ cờ vua làm từ ngọc quý, một món quà xa xỉ và có giá trị cao.
Hắn nói với giọng đầy tôn kính, nhưng vẫn không quên thêm vào một chút quyền uy.
"Thưa ngài, đây là món quà từ Bá tước Leopold von Hohenzollern của Vương quốc Berimars, như một biểu tượng của thiện chí và mong muốn đàm phán trong hòa bình."
Aurelia gật đầu ra lệnh cho hai tên hộ vệ đứng phía cửa nhận lấy món quà, cô nở một nụ cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại không hề rời khỏi sứ giả, vẫn duy trì vẻ nghiêm túc và lãnh đạm.
Vương Cường, đứng bên cạnh, khẽ gật đầu, như một dấu hiệu rằng họ đã sẵn sàng lắng nghe những gì sứ giả muốn nói. Cuộc đàm phán chính thức bắt đầu, không khí trong phòng như được đẩy lên cao, căng thẳng và đầy toan tính.
Alistair, tên sứ giả, không nói gì thêm mà lặng lẽ ra hiệu cho người hầu bên cạnh.
Người hầu nhanh chóng lấy ra một chiếc hộp gỗ được khắc hoa văn tinh xảo, mở nắp và để lộ một viên tinh thể ma thuật truyền tin dùng một lần, phát sáng dịu dàng dưới ánh đèn trong phòng.
Thứ này là một trong những loại tinh thể quý hiếm và đắt đỏ, chỉ được sử dụng cho những tình huống đặc biệt.
Khi viên tinh thể xuất hiện, Aurelia không khỏi thoáng chút ngạc nhiên, trong lòng cảm khái trước độ chịu chi của Bá tước Leopold von Hohenzollern.
"Quả nhiên, Berimars không bao giờ thiếu những món hàng xa xỉ," cô thầm nghĩ, nhưng trên gương mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, không để lộ bất cứ cảm xúc nào.
Khi viên tinh thể được kích hoạt, không gian trong phòng bỗng dưng trở nên mờ ảo, như bị bao trùm bởi một lớp ánh sáng xanh nhạt.
Hình ảnh của Bá tước Leopold dần dần hiện ra giữa không trung, người đàn ông trung niên với bộ râu đen rậm, đôi mắt sắc sảo và trang phục quý tộc sang trọng, toát lên vẻ quyền lực.
Dù vậy, hành động đầu tiên của hắn lại khiến tất cả mọi người trong phòng bất ngờ, hắn cúi đầu chào, tỏ rõ sự nhún nhường.
Đây là biểu hiện rõ ràng rằng hắn đang chọn đứng ở vị thế thấp hơn, nhường vị trí làm chủ cuộc đàm phán cho Aurelia.
Aurelia không tỏ ra bất ngờ, chỉ nhẹ nhàng gật đầu đáp lại, giọng nói của cô trầm ấm nhưng đầy uy quyền.
"Bá tước Leopold, chúng ta không cần phải lãng phí thời gian vào những lời chào hỏi xã giao. Hãy đi thẳng vào vấn đề."
Leopold hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của Aurelia, nụ cười trên gương mặt hắn thoáng qua một tia khẩn trương nhưng nhanh chóng bị che giấu.
Cuộc đàm phán bắt đầu với một sự căng thẳng ngấm ngầm. Aurelia, với sự tự tin và chuẩn bị kỹ lưỡng nhờ vào sự hỗ trợ của Vương Cường, thẳng thừng đưa ra con số tiền chuộc mà cô yêu cầu.
"Mười lăm triệu đồng vàng."
Con số này làm Bá tước Leopold ngỡ ngàng trong chốc lát, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Hắn biết ngay Aurelia đang áp dụng chiến thuật "sư tử ngoạm" – đòi hỏi cao để dễ dàng thương lượng sau đó.
Với giọng điệu cố gắng tỏ ra nhã nhặn, Leopold bắt đầu kì kèo.
"Mười triệu đồng vàng cho con trai ta và tất cả tù binh. Đó là con số hợp lý hơn."
Aurelia không cần suy nghĩ lâu, ánh mắt cô trở nên sắc lạnh, giọng nói đầy khinh miệt.
"Bá tước Leopold, ngài nghĩ ta coi trọng mười triệu đồng vàng nhỏ bé ấy sao? Nếu không thỏa thuận được, ta không ngại g·iết hết tất cả tù binh."
Lời nói của Aurelia khiến không khí trong phòng càng thêm nặng nề, và phía bên kia viên tinh thể, Leopold bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Hắn không thể chấp nhận việc bị ép vào đường cùng như vậy, nhưng cũng không muốn mất mặt trước một cô gái trẻ. Sau vài phút tranh luận không mấy hiệu quả, hắn quyết định chuyển sang đe dọa.
"Cô gái, cô nên nhớ rằng gia tộc Hohenzollern không phải loại mà cô có thể tùy tiện đối xử như vậy..."
Khi chưa kịp nói hết câu, một giọng nói dửng dưng nhưng đầy uy quyền vang lên từ phía bên kia bàn.
Caelan, cậu của Aurelia, người nãy giờ vẫn im lặng quan sát, giờ mới lên tiếng.
"Leopold, ngươi thực sự làm ta thất vọng. Đe dọa? Ngươi nên nhớ rằng chính con trai ngươi là kẻ đã phát động cuộc chiến trước. Và giờ đây, ngươi lại đang đóng vai một kẻ hèn nhát, cố gắng thương lượng bằng cách đe dọa?"
Caelan, với vẻ ngoài bình thường và thái độ cợt nhả, giờ đây bỗng trở nên khác lạ.
“Tới đi! Ta không ngại g·iết thêm một kẻ đến từ gia tộc Hohenzollern đâu.”
Giọng nói của hắn không còn đơn giản là những lời châm biếm, mà trở thành lưỡi dao sắc bén, xuyên qua không gian, như muốn cắt đứt cả sự tự tin của Leopold.
Ngay cả không khí trong phòng cũng dường như thay đổi, lạnh lẽo và ngột ngạt, như bị bao trùm bởi một sức mạnh vô hình.
Gió nổi lên xung quanh Caelan, tóc và áo choàng của hắn phất phơ, và cả căn phòng như bị uy áp của hắn chiếm lĩnh.
Điều này thậm chí còn xuyên qua viên tinh thể truyền tin, khiến Leopold từ xa cũng cảm nhận được. Mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán hắn, sự hoảng hốt hiện rõ trong ánh mắt.
Leopold đã quá coi thường tình hình, và giờ đây hắn đang phải trả giá cho sự kiêu ngạo của mình.
Trước mặt hắn không chỉ là một cô gái trẻ và một tên cố vấn, mà còn có kẻ mà hắn xem như nỗi ác mộng của nhà Hohenzollern.
“Caelan - Cuồng Phong Bạo Chúa.”
Cảm giác như thế giới quanh hắn đang dần thu hẹp lại, bị ép vào góc cùng của một con hẻm mà hắn không thể thoát ra.
Leopold biết rằng nếu tiếp tục theo cách này, hắn có thể sẽ không chỉ mất đi con trai mình mà còn cả danh dự của gia tộc Hohenzollern.
…
Chú báo Leopold sắp biến thành mèo con rồi kkkk
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.