Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 82: Sự Phản Bội



Chương 82: Sự Phản Bội

Hình ảnh quá khứ chợt ùa về trong tâm trí Leopold, như một cơn ác mộng không bao giờ nguôi ngoai.

Hắn nhớ lại chiến trường ngày ấy, nơi cánh đồng địa ngục hiện ra trước mắt, một bãi t·hảm s·át kinh hoàng mà hắn chưa từng quên.

Xác c·hết chất chồng, la liệt trên nền đất sũng máu, những thân thể bị vỡ vụn, tay chân đứt lìa, hòa quyện với tiếng rên rỉ của những kẻ hấp hối.

Mặt đất nứt nẻ, nhuốm đỏ bởi máu tươi, mùi tử khí nồng nặc tràn ngập không gian, như muốn bóp nghẹt hơi thở của bất cứ ai còn sống sót. Những ngọn lửa từ xa vẫn đang bùng lên, t·hiêu r·ụi những tàn tích cuối cùng của một trận chiến tàn khốc.

Giữa cảnh tượng kinh hoàng ấy, một con quỷ hiên ngang đứng thẳng, đôi mắt Leopold ánh lên sự kinh hãi khi nhớ lại.

Cơ thể của con quỷ đó toát lên một sức mạnh không gì cản nổi, bao bọc bởi những luồng gió xoáy cuồn cuộn, như thể chính không gian cũng khuất phục trước sự hiện diện của hắn.

Thanh kiếm trên tay con quỷ nhuốm đẫm máu, ánh thép lạnh lùng lấp lánh dưới ánh hoàng hôn rực lửa.

Từng cơn gió cuốn theo mảnh vụn từ xác c·hết và mùi tanh nồng của máu, thổi quanh hắn tạo thành một vòng xoáy tử thần. Hắn đứng đó, tựa như một biểu tượng của sự hủy diệt, đôi mắt xanh ngọc lục bảo ánh lên giữa đống hoang tàn, lạnh lùng và vô cảm trước biển n·gười c·hết dưới chân mình.

Quay trở về hiện thực, Leopold không khỏi cảm thấy lo lắng khi nhìn vào Caelan.

Hắn nuốt khan, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng những rung động nhỏ trên khuôn mặt, từng bó cơ căng lên, đã tố cáo sự sợ hãi đang len lỏi trong lòng hắn.

Leopold lên tiếng, giọng nói run rẩy nhưng cố gắng che giấu.

"Tại sao... ngà..ngươi lại ở đây, Caelan?"

Caelan không buồn trả lời dài dòng, hắn chỉ thẳng thừng đáp lại, giọng điệu lạnh lùng.

"Ta đến đây vì có kẻ ngu ngốc nào đó đã t·ấn c·ông cháu gái của ta."

Nghe đến đây, Leopold cảm thấy vừa tức giận, vừa căm hận, nhưng đồng thời cũng không khỏi bất lực.

Hắn cố tỏ ra khó khăn, giọng nói khàn đi vì lo lắng.

"Gia tộc ta... hiện tại không có đủ số tiền để trả số tiền chuộc lớn như vậy."

Vương Cường, đứng lặng lẽ quan sát từ đầu, giờ mới lên tiếng. Theo kế hoạch, cả hai sẽ cải vã qua lại giằng co, rồi hắn sẽ đứng ra làm đại sứ hòa giải, nói là hòa giải chứ thực ra là bẫy.

Giọng điệu của hắn êm dịu nhưng đầy sức thuyết phục.

"Chúng ta hãy cùng nhau tìm ra giải pháp hợp lý, một giải pháp có lợi cho cả đôi bên," Vương Cường bắt đầu thuyết giảng, từng lời như mật ngọt rót vào tai, khiến gã sứ giả và Leopold không khỏi cảm thấy khả thi.

Hắn tiếp tục.

"Thay vì 15 triệu đồng vàng, chúng ta có thể đồng ý với mức giá 6 triệu đồng vàng cho việc trao đổi tù binh quý tộc và con trai của ngài. Còn lại, số tiền 3 triệu đồng vàng khác sẽ được quy đổi thành các nhân công hoặc nô lệ có nghề nghiệp, cùng một số loại vật liệu quý."

Lời nói của Vương Cường như một liều thuốc an thần, giúp xoa dịu bầu không khí căng thẳng.

Leopold thở phào nhẹ nhõm, gật đầu đồng ý với sự sắp xếp này. Sứ giả bên cạnh hắn cũng cảm thấy rằng không có lý do gì để từ chối.

Cuối cùng, cả hai bên đều đi đến thống nhất, một sự nhượng bộ chấp nhận được.

Trước khi đoàn sứ giả đàm phán rời đi, Aurelia đột ngột gọi bọn họ lại.



Cô ra lệnh cho binh lính mang vào một hòm gỗ lớn. Khi hòm được mở ra, bên trong là những thỏi xà phòng loại tốt, tỏa ra mùi thơm dịu dàng.

"Mang theo thứ này về cho Bá tước," cô nói, giọng điệu điềm tĩnh nhưng không giấu được ý cười trong ánh mắt.

Trong hòm xà phòng còn có một bức thư được dặn dò kỹ lưỡng, "Nhớ giao tận tay cho Bá tước."

Sứ giả không thể không cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, nhưng hắn cũng biết rằng mình không có lựa chọn nào khác.

Hắn cúi đầu chào Aurelia và Vương Cường, rồi nhanh chóng rời đi, mang theo hòm xà phòng cùng bức thư bí ẩn, lòng đầy mâu thuẫn và lo lắng.

Sau khi sứ giả rời khỏi phòng, cánh cửa khép lại với âm thanh nhẹ nhàng nhưng đầy sự nặng nề của những suy nghĩ đang dồn nén bên trong.

Căn phòng đàm phán chìm vào sự im lặng ngắn ngủi.

Ánh sáng từ cửa sổ phản chiếu lên các bức tường trang trí, tạo nên một bầu không khí uy nghiêm và đầy sức mạnh.

Caelan, cậu của Aurelia, quay ánh mắt sắc bén và đầy thắc mắc về phía cháu gái mình, giọng nói cất lên mang theo sự tò mò sâu sắc.

"Aurelia, con đã tặng gì cho tên đó vậy?"

Aurelia không vội trả lời ngay. Cô nở một nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt lấp lánh ánh lên sự hài lòng.

Cô bước chậm rãi đến gần hơn, dừng lại ngồi xuống đối diện Caelan, rồi nhẹ nhàng lên tiếng.

"Đó là xà phòng. Thứ mà các xưởng trong doanh trại chúng ta đang làm ra."

Caelan nghe vậy, không khỏi nhíu mày, vẫn chưa thể hiểu rõ dụng ý của cô.

"Tại sao lại là xà phòng? Con làm vậy có mục đích gì?" – giọng hắn chứa đựng sự hoài nghi.

Aurelia không trả lời ngay mà chỉ đưa ánh mắt về phía Vương Cường.

Ánh nhìn của cô ấm áp và tràn đầy sự tin tưởng, như muốn nhường lại lời giải thích cho anh.

Cô khẽ gật đầu với Vương Cường, giọng nói dịu dàng.

"Đây là ý tưởng của anh ấy. Vương Cường, anh giải thích cho cậu hiểu đi."

Vương Cường mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhưng đầy tự tin và sự tinh quái ẩn giấu. Hắn bước lên phía trước, đôi mắt sáng ngời, tràn đầy sự kiên quyết và thông tuệ.

"Không có kẻ thù nào là vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh hằng. Ngài Caelan, chắc ngài cũng đã thấy sự tiện lợi mà xà phòng này mang lại rồi chứ?"

Caelan hơi gật đầu, vẫn giữ ánh nhìn chăm chú vào Vương Cường, nhưng trong lòng đã bắt đầu hiểu ra điều gì đó.

Vương Cường tiếp tục, giọng nói chậm rãi nhưng chắc chắn, từng lời như được cân nhắc kỹ lưỡng.

"Tôi dự định sẽ xuất khẩu thứ này sang các nước khác, và nó sẽ trở thành nguồn thu nhập mới cho chúng ta trong tương lai. Tình hình của vương quốc chúng ta hiện nay đang không ổn. Chúng ta không thể chỉ dựa vào nguồn lực từ trong vương quốc, mà còn cần phải khai thác lợi ích từ bên ngoài."

Caelan lắng nghe, không thể không cảm thán trước sự khôn ngoan và tầm nhìn xa của Vương Cường.



‘Tên này thật sự là một kẻ có đầu óc.’ Hắn nghĩ thầm, cảm giác ngưỡng mộ lẫn sự lo lắng đan xen trong lòng.

Bỗng nhiên, một điều gì đó chợt lóe lên trong đầu hắn, khiến hắn giật mình.

Hắn quay sang Aurelia, ánh mắt sắc bén như muốn soi thấu mọi điều, "Aurelia, con vừa gọi hắn là gì?"

Aurelia chớp mắt, hơi bối rối nhưng vẫn giữ giọng điệu chân thành.

“Anh?”

Caelan lắc đầu phủ định, nói.

“không... ta biết đã hai đứa yêu nhau rồi nhưng con vừa gọi hắn là gì? Cái gì đó... Cương?"

Aurelia khẽ cười, hơi ngại ngùng nhưng cũng có chút vui mừng trong giọng nói.

"Là Vương Cường."

"Đúng, đúng, hai đứa gọi tên riêng của nhau à?" Caelan hỏi tiếp, sự ngờ vực rõ ràng trong từng lời nói.

Hắn nhìn chằm chằm vào Vương Cường, như thể đang cố gắng đọc thấu suy nghĩ của cái tên trước mặt này.

Rõ ràng là Caelan đang chuẩn bị vận dụng khả năng của đôi mắt “Emeraldgaze” để nhìn xem Vương Cường.

Thấy vậy Aurelia vội giải thích, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chắc chắn.

"Vương Cường nói rằng người thân hay gọi anh ấy bằng cái tên như vậy."

"Người thân?" Nghe đến từ này, lòng Caelan bỗng dâng lên một cảm xúc khó chịu, khó tả. Trong đầu hắn, những suy nghĩ mâu thuẫn dồn dập, cảm giác bất an trào lên như sóng biển.

Nhìn vào Vương Cường, hắn bất giác cảm thấy một sự đố kỵ mơ hồ.

Trong phút chốc, hắn có xúc động muốn rút kiếm, nhưng ngay lập tức, hắn nhớ đến đồ ăn và sự thân thiện mà Vương Cường đã mang đến, khiến hắn lại ném lại ý định đó.

Một cảm giác thực sự rất khó chịu, như có thứ gì đó đè nặng lên trái tim hắn, nhưng không thể nào giải tỏa được. Hắn nhìn Vương Cường, ánh mắt đầy sự khó hiểu và phức tạp.

….

Khu lao động buổi sáng bị bao phủ bởi một bầu không khí u ám và nặng nề. Những tù binh, với khuôn mặt lấm lem và ánh mắt uể oải, đứng xếp thành hàng dài, chờ đợi một điều gì đó mà họ không thể đoán trước.

Tiếng bước chân lạo xạo của tên binh lính quỷ vang lên giữa sự im lặng đáng sợ, như gõ vào tâm can của từng người. Trong tay hắn cầm một tờ danh sách, và khi hắn dừng lại trước đám đông, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn.

"Nghe đây!" – giọng hắn vang lên lạnh lùng, rõ ràng từng chữ. Hắn bắt đầu đọc to từng cái tên, giọng nói sắc bén, không chút cảm xúc.

Mỗi lần một cái tên được xướng lên, một tù binh trong hàng bị lôi ra khỏi đám đông.

Những người bị gọi tên, đa phần là các quý tộc hoặc hiệp sĩ thuộc gia tộc Hohenzollern, chậm rãi bước về phía trước, ánh mắt họ lộ rõ sự bối rối và lo lắng.

Xung quanh, những tù binh khác không khỏi thắc mắc, sự lo lắng và sợ hãi lan rộng như một làn sóng. Họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cái gì đang chờ đợi những người được gọi tên?

Mỏ Lết đứng cạnh Armand, ánh mắt dao động, không kìm được mà khẽ hỏi.

"Armand, chuyện gì đang xảy ra vậy? Họ đang làm gì thế?"



Armand, trái lại, vẫn giữ vẻ bình tĩnh, ánh mắt sắc sảo quan sát mọi thứ xung quanh.

Hắn nhận thấy một điều rõ ràng, tất cả những người được gọi tên đều là quý tộc hoặc hiệp sĩ từ gia tộc Hohenzollern.

Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu hắn, khiến hắn chợt ngờ ngợ.

"Bọn họ... đang được chuộc về? Nhưng tại sao chỉ có bọn chúng mà không phải là chúng ta?"

Khi suy nghĩ ấy vừa hiện lên, tên quản lý trại giam – một gã quỷ to lớn với khuôn mặt lạnh lùng – tiến lên phía trước.

Hắn giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng, rồi nói với giọng đầy quyền uy và mỉa mai.

"Những người có tên trong danh sách đã được Bá tước Hohenzollern chuộc về. Còn những kẻ không có tên... các ngươi vẫn sẽ tiếp tục làm việc ở đây."

Những lời ấy như tiếng sấm bên tai, đánh thẳng vào tâm trí của những tù binh không được gọi tên. Sự tuyệt vọng lập tức tràn ngập khắp nơi.

Có người kêu gào cầu xin.

"Ngài Bá tước, xin hãy cứu tôi, ở nhà tôi còn vợ con!"

Người khác thì than vãn trong sự khốn khổ.

"Tại sao... tại sao không phải là tôi?"

Có kẻ lại tức giận chửi rủa, "Chúng ta đã tin nhầm người, Bá tước là tên phản bội!"

Trong khi đó, những tù binh quý tộc vừa được gọi tên thì quay lại nhìn đám người còn lại với vẻ khinh thường và đầy khinh bỉ.

Họ cười nhạo trên nỗi đau của những kẻ bị bỏ rơi, ánh mắt họ lạnh lùng, như thể chứng kiến một trò chơi tàn nhẫn.

Nhưng người tuyệt vọng nhất lúc này chính là Armand.

Hắn đã cống hiến cả đời mình cho gia tộc Hohenzollern, hy sinh không ít, nhưng đổi lại là gì? Đổi lại là sự từ bỏ lạnh lùng của Bá tước, kẻ mà hắn từng trung thành và tin tưởng.

Nỗi uất hận dâng lên trong lòng hắn, như một ngọn lửa bùng cháy, nhưng không thể phát tiết.

Những hành động này thực chất không phải ngẫu nhiên.

Đó là một trong những kế hoạch của Vương Cường, đã được dặn dò tỉ mỉ cho tên quản lý trại giam.

Mục đích của hắn là chia rẽ, p·há h·oại niềm tin và hy vọng của các tù binh đối với Bá tước Hohenzollern, khiến họ cảm thấy bị phản bội và cô độc, làm cho tinh thần của họ suy sụp hoàn toàn.

Armand đứng lặng, nắm chặt tay, cảm nhận sự uất hận sâu sắc, trong khi những tiếng la hét và tiếng khóc xé lòng của những người xung quanh như hòa quyện vào không gian, tạo nên một bức tranh bi thảm của sự tuyệt vọng và phản bội.



Đọc đoạn đầu, tui cảm thấy Caelan ngầu thật ấy chứ, một con quỷ tàn bạo đội lốt kẻ hài hước à.

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.

Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!

╰ (* ´︶` *) ╯