Buổi chiều, ánh mặt trời dần ngả vàng, nhuộm lên các khu xưởng một sắc màu ấm áp nhưng cũng đầy căng thẳng.
Vương Cường bước chậm rãi qua từng khu xưởng, ánh mắt sắc bén của hắn quét qua mọi chi tiết.
Hôm nay, hắn đặc biệt chú ý đến xưởng làm giấy, một trong những dự án mà hắn đặt nhiều kỳ vọng. Dorig, hiện giờ là Phó Trưởng Phòng của phòng quản lý sản xuất, đi bên cạnh hắn, sẵn sàng báo cáo mọi tình hình.
Về chức trưởng phòng, thì do hiện giờ vẫn chưa tìm được người phù hợp để đảm nhiệm chức vụ này, nên Vương Cường vẫn kiêm luôn chức vụ trưởng phòng, hắn bước chậm rãi qua từng khu xưởng, ánh mắt sắc bén như một con chim ưng săn mồi.
Đây là một trong những dự án mà hắn đặt nhiều kỳ vọng, và hôm nay, hắn quyết tâm phải nắm rõ tình hình.
Khi cả hai dừng chân trước cánh cửa xưởng giấy, Vương Cường quay đầu nhìn Dorig, đôi mắt ánh lên sự nghiêm nghị.
"Dorig, tình hình sản lượng và chất lượng giấy hiện tại thế nào?"
Dorig nuốt khan, dù đã rất thân với Vương Cường, nhưng hắn không thể không công nhận, trong lúc làm việc, đại ca như biến thành một kẻ khác.
Dorig cố giữ giọng bình tĩnh khi bắt đầu báo cáo.
"Thưa Đại.. thưa trưởng phòng, mặc dù chúng ta đã cải thiện quy trình sản xuất, nhưng sản lượng giấy vẫn chưa đạt mức kỳ vọng. Chất lượng giấy thì có tiến bộ, nhưng vẫn còn nhiều vấn đề cần giải quyết, đặc biệt là ở khâu xử lý nguyên liệu. Tôi e rằng nếu tình hình này tiếp diễn, chúng ta sẽ không đạt được chỉ tiêu đề ra."
Vương Cường nhíu mày, sự thất vọng hiện rõ trong ánh mắt. Hắn thở dài, tiếng thở dài nặng nề như gánh nặng trên vai của hắn.
"Chúng ta đã đầu tư rất nhiều vào dự án này, cả thời gian lẫn công sức. Ngươi có giải pháp gì không, Dorig?"
Thực ra Vương Cường đã biết được nguyên nhân, nhưng hắn vẫn muốn hỏi để quan sát thực lực của tên đàn em này.
Dorig nhận thấy sự thất vọng của Vương Cường, cảm thấy lo lắng lẫn áp lực.
Hắn biết rằng đại ca đặt rất nhiều kỳ vọng vào dự án này, và bản thân Dorig cũng không muốn để hắn thất vọng.
"Thưa trưởng phòng, tôi nghĩ chúng ta cần tập trung vào việc cải thiện chất lượng nguyên liệu đầu vào. Có thể là do nguồn nguyên liệu hiện tại không đạt chuẩn, dẫn đến chất lượng giấy không ổn định. Tôi cũng đề xuất chúng ta thử nghiệm một số phương pháp mới trong quá trình xử lý, có thể tăng cường các bước kiểm soát chất lượng."
Vương Cường im lặng một lúc, đôi mắt sắc bén nhìn xoáy vào Dorig như đang đánh giá từng lời nói của hắn.
Chỉ một từ “Ừ” được thốt ra, và việc thấy đại ca như vậy, tim của Dorig như muốn vỡ tung, hắn chưa bao giờ thấy lo lắng đến như vậy.
Nhận ra tâm trạng của cấp dưới, Vương Cường mỉm cười nhẹ nhàng, cố gắng chấn an.
"Không phải lỗi của ngươi đâu," hắn nói với một giọng điệu đầy trách nhiệm và thấu hiểu.
"Chúng ta đã làm tất cả những gì có thể. Vấn đề nằm ở chỗ khác."
Nghe thấy lời này của đại ca, Dorig như thở phào nhẹ nhõm.
Còn Vương Cường thì nhìn xa xăm, ánh mắt chứa đầy hy vọng nhưng cũng không ít lo âu.
Hắn đang đặt niềm tin vào những giả kim thuật sư, mong rằng họ sẽ sớm khám phá ra công thức hóa học cho một hợp chất axit phù hợp với quy trình làm giấy.
Chỉ khi nào tìm ra được hợp chất này, quá trình sản xuất mới thực sự có bước đột phá, và doanh trại mới có thể tăng năng suất đáng kể.
Hắn cần giấy để thực hiện những kế hoạch sau này của bản thân.
Sau khi rời khỏi xưởng giấy, Vương Cường tiếp tục dẫn Dorig và Lian, người hộ vệ trung thành của hắn, đi khảo sát các xưởng khác.
Trên suốt chặng đường, hắn không ngừng chỉ dạy cho Dorig những kiến thức và kinh nghiệm quý báu, như một cách truyền thụ và đặt niềm tin vào tương lai của kẻ đàn em, à không, bây giờ phải gọi là cấp dưới chứ.
Dorig cũng có thể cảm nhận được sự quan tâm sâu sắc của Vương Cường. Hắn không chỉ được coi trọng mà còn được kỳ vọng sẽ trở thành người kế nhiệm Vương Cường trong việc quản lý và điều hành các xưởng.
Cảm giác vui mừng và hạnh phúc tràn ngập trong lòng Dorig, đồng thời cũng thắp lên trong hắn một ngọn lửa quyết tâm, sẽ không bao giờ để đại ca thất vọng.
Sau khi hoàn tất việc khảo sát các khu xưởng, Vương Cường nhanh chóng tiến về khu vực hậu cần, nay được thay đổi thành phòng quản trại.
Cấu trúc phòng này đã được tái cơ cấu dưới sự giá·m s·át của hắn, biến đội hậu cần trước kia thành một hệ thống quản lý hoàn thiện hơn.
Trong phòng quản trại hiện nay, Trưởng Phòng Dozik, người trước đây là Đội trưởng đội hậu cần, chịu trách nhiệm quản lý toàn bộ hoạt động trong doanh trại, từ cơ sở vật chất đến đời sống quân nhân.
Phó Trưởng Phòng, một vị trí quan trọng không kém, hỗ trợ Dozik giá·m s·át các hoạt động hàng ngày và xử lý mọi vấn đề nội bộ.
Sĩ Quan Hậu Cần lo việc điều hành và phân phối tài nguyên, thực phẩm, trang bị cho các đơn vị.
Nhân viên Quản Lý Cơ Sở Vật Chất đảm bảo mọi thứ trong doanh trại luôn ở trạng thái tốt nhất.
Vương Cường bước vào khu vực phòng quản trại,ánh mắt quét qua một lượt. Mọi thứ dường như đang vận hành theo đúng kế hoạch.
Khi hắn đến gần bàn làm việc của một nhân viên, người này nhanh chóng nhận ra Vương Cường, một trong những cố vấn cấp cao đáng kính trong doanh trại.
Hắn nhanh chóng đứng dậy nghiêm, chào theo nghi thức q·uân đ·ội và đáp lại bằng giọng điệu đầy kính trọng.
"Thưa ngài cố vấn, Trưởng Phòng Dozik hiện đang làm việc trong phòng riêng của ông ấy. Tôi có thể dẫn đường cho ngài."
Vương Cường khẽ lắc đầu và từ chối một cách nhẹ nhàng nhưng dứt khoát.
"Không cần đâu, ta sẽ tự mình đi, ngươi cứ làm việc đi."
Với bước chân tự tin, Vương Cường tiến về phía phòng của Dozik.
Khi đến nơi, hắn dừng lại trước cánh cửa, gõ cửa nhẹ nhưng đầy uy lực để báo hiệu sự hiện diện của mình. Một âm thanh trầm thấp, uy nghiêm từ bên trong vang lên.
"Vào đi."
Vương Cường đẩy cửa bước vào, và ngay lập tức, sự nghiêm túc trên khuôn mặt của Dozik chuyển thành vẻ niềm nở và thân thiện như khi gặp lại một người bạn thân, một chiến hữu cũ.
"Brian, ngươi đến rồi à?" Dozik vui vẻ chào hỏi.
Vương Cường đáp lại bằng một nụ cười xã giao trước khi nhanh chóng chuyển sang bàn công việc.
"Tình hình lương thực và các nhu yếu phẩm khác trong doanh trại thế nào rồi?"
Vương Cường hỏi với giọng điệu nghiêm túc.
Dozik nghe vậy thì không thể giấu nổi sự lo lắng, hắn bắt đầu nói về một thực tế đáng lo ngại.
"Số lượng lương thực hiện tại chỉ đủ duy trì cho 12 ngàn người trong 4 tháng. Ngoài ra, các nhu yếu phẩm khác cũng đang dần cạn kiệt."
Nghe vậy, Vương Cường thở phào nhẹ nhõm, vì điều này không quá nghiêm trọng như hắn lo lắng.
Hắn chấn an Dozik rồi tiếp tục giải thích kế hoạch của mình.
"Tôi đã nhập một số lượng lớn lương thực sau cuộc đàm phán với Bá tước Leopold. Đồng thời, chúng ta cũng đã triển khai kế hoạch tái khởi động nông trường, các cánh đồng khoai tây và khoai lang sẽ nhanh chóng vào hoạt động. Không quá 4 tháng nữa, số khoai tây và khoai lang ấy sẽ được thu hoạch và trở thành nguồn lương thực chính cho nơi này."
Sau khi bàn xong công việc với Dozik, Vương Cường không dừng lại để nghỉ ngơi mà tiếp tục tiến về khu trại chăn nuôi mới được xây dựng.
Tại đó, hắn gọi người quản lý đến để trao đổi về một số việc quan trọng, trước khi rời đi để tiếp tục công việc khác.
Lian, người hộ vệ trung thành, đi bên cạnh hắn, không khỏi cảm thán trước sự bận rộn và trách nhiệm của Vương Cường.
Cô lặng lẽ suy nghĩ, trong đầu đầy những câu hỏi. Cuối cùng, không thể giữ được sự tò mò, Lian lên tiếng.
"Ngài cố vấn, tại sao ngài không để người khác giá·m s·át rồi báo cáo lại mà tự thân đi làm hết mọi việc như vậy?"
Vương Cường chỉ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh sự điềm tĩnh và tự tin.
"Ngồi chỉ đạo trong văn phòng dễ bỏ qua những chi tiết quan trọng. Lãnh đạo không nên chỉ ngồi chỉ đạo mà cần phải đi kiểm tra và hỗ trợ nhân viên. Chỉ có việc trực tiếp tham gia giá·m s·át mới giúp ta thấy rõ vấn đề và giải quyết hiệu quả."
Lian tỏ ra trầm trồ, trong lòng đầy sự thán phục đối với người mà cô đang phục vụ. Cả hai nhanh chóng tiếp tục hành trình, tiến tới địa điểm khảo sát tiếp theo, nơi những công việc quan trọng khác đang chờ đợi.
…
Đến tối, Vương Cường cùng Aurelia ngồi xuống dùng bữa tối tại phòng ăn riêng.
Trên bàn là những món ăn ngon lành được chuẩn bị tỉ mỉ. Vương Cường không giấu được sự hài lòng, hắn mỉm cười nhìn vào những món ăn trước mặt và không khỏi khen ngợi.
"Mors, dạo này tay nghề của ngươi có vẻ đang tiến bộ rất nhanh đấy, các món ăn này nhìn thật tuyệt vời."
Nghe lời khen, Mors – người đầu bếp của Aurelia nay là đầu bếp trưởng người quản lý phòng ăn của cả doanh trại, đứng bên cạnh với nụ cười rạng rỡ.
Hắn cúi đầu cảm ơn.
"Cảm ơn sư phụ đã chỉ dạy. Nhờ ngài mà tôi mới có thể nâng cao tay nghề như vậy."
Vương Cường gật đầu hài lòng, để Mors quay đi, nhường lại không gian riêng tư cho hắn và Aurelia.
Trên bàn, ánh nến lung linh chiếu rọi những món ăn bày biện đẹp mắt. Vương Cường nhẹ nhàng cầm dao và nĩa, cẩn thận cắt từng miếng thịt thành những miếng nhỏ vừa ăn cho Aurelia.
Cô ngồi đó, đôi mắt ánh lên sự vui vẻ, cảm nhận rõ ràng sự quan tâm chu đáo từ Vương Cường.
Aurelia nhìn hắn, quan tâm hỏi.
"Hôm nay anh đi giá·m s·át có mệt không?"
Nghe lời quan tâm từ người mình yêu Vương Cường không khỏi cảm thấy hạnh phúc, một cảm giác mà hắn đã bỏ lỡ ở kiếp trước. Hắn vui vẻ, mỉm cười đáp lại, giọng điệu nhẹ nhàng.
"Không, mọi việc đều diễn ra tốt đẹp. Dù có chút khó khăn nhưng vẫn trong tầm kiểm soát."
Như nhớ ra điều gì đó, Aurelia vui vẻ trêu đùa.
"Lian vừa kể với em rằng, anh đã nói, một lãnh đạo thì không nên chỉ ngồi làm việc trong phòng mà phải đi khảo sát và quan tâm nhân viên. Đúng vậy không, ngài Vương Cường?"
Nghe đến đây, Vương Cường bất giác cảm thấy một làn hơi lạnh chạy dọc sống lưng.
Hắn mỉm cười, cố gắng giữ vẻ tự nhiên. Rồi bắt đầu bao biện.
"À... đúng vậy. Nhưng mỗi người trong doanh trại đều là một mảnh ghép quan trọng trong bức tranh lớn. Mỗi nhiệm vụ của họ đều góp phần vào thành công chung. Anh chỉ là không muốn em phải chịu khổ, chịu nắng chịu mưa đi đến các công trình dự án."
Aurelia mỉm cười thích thú trước lời giải thích của Vương Cường. Rồi cô gật đầu, giọng nhẹ nhàng và chân thành nói ra.
"Cảm ơn anh vì những cố gắng và sự quan tâm. Em thật may mắn khi có anh bên cạnh."
Vương Cường cũng nhẹ nhàng đáp lại.
"Anh cũng phải cảm ơn em, Aurelia. Vì sự kiên nhẫn và nỗ lực của em."
Cả hai tiếp tục dùng bữa, trò chuyện vui vẻ với nhau. Bữa tối ấy không chỉ là bữa ăn đơn thuần, mà còn là dịp để họ chia sẻ, thấu hiểu và trân trọng những khoảnh khắc bên nhau.