Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 86: Phe Bảo Thủ



Chương 86: Phe Bảo Thủ

Trong phòng nghiên cứu yên tĩnh, ánh sáng từ cửa sổ hắt vào tạo ra một không gian trong lành và thoải mái.

Vương Cường ngồi đối diện với Edwin, trưởng phòng nghiên cứu, cả hai đều tập trung vào cuộc thảo luận về tiến độ các dự án.

Edwin, như đã dự đoán trước, không để Vương Cường phải đợi lâu. Hắn đưa ra một bộ tài liệu dày cộm, tổng hợp chi tiết tiến độ của tất cả các dự án mà Vương Cường đã chỉ đạo.

Vương Cường lướt qua các tài liệu, đôi mắt hắn lóe lên vẻ ngạc nhiên. Hắn mỉm cười, nhìn Edwin với sự tán thưởng.

"Edwin, thật sự ấn tượng. Ngươi đã làm rất tốt. Ta không thể ngờ mọi thứ lại được trình bày và tổ chức kỹ lưỡng đến vậy."

Edwin mỉm cười khi nghe lời khen, nhưng sự mệt mỏi vẫn hiện rõ trong ánh mắt.

Hắn cẩn thận đáp lời, giọng nói nhẹ nhàng nhưng có chút căng thẳng.

"Cảm ơn ngài, cố vấn. Nhưng tôi nghĩ ngài sẽ nhận thấy có một số vấn đề trong tiến độ."

Vương Cường lật từng trang tài liệu, dần nhận ra có điều gì đó không ổn. Khuôn mặt hắn dần trở nên nghiêm túc khi những con số trước mắt không giống như những gì hắn mong đợi.

Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén hướng về Edwin.

“Tiến độ của một số dự án dường như đang chậm lại... Thậm chí một vài dự án gần như không có sự thay đổi. Có chuyện gì xảy ra vậy, Edwin?"

Edwin thở dài nhẹ, rồi bắt đầu giải thích với giọng đầy thành thật, nhưng không giấu được chút mệt mỏi.

"Ngài cố vấn, thật ra là... chúng ta đang thiếu nhân lực nghiêm trọng. Ngài đã đưa ra đâu đó trên dưới hơn 120 dự án, từ nghiên cứu hóa chất đến các công nghệ máy móc. Đồng thời với việc ngài yêu cầu gấp rút hoàn dự án động cơ hơi nước ma thuật, tôi buộc phải huy động gần như 50% nhân lực tập trung vào. Điều này đã khiến các dự án khác bị đình trệ."

Vương Cường nghe xong, khuôn mặt có chút áy náy. Hắn gật đầu, ánh mắt dịu đi, giọng nói trở nên mềm mại hơn.

"Ta hiểu rồi, Edwin. Đúng là ta đã đẩy mọi người vào tình thế khó khăn. Nhưng đừng lo, các học đồ mà chúng ta tuyển mộ đang trên đường đến đây. Chắc chắn trong nay mai họ sẽ đến, và chúng ta sẽ có thêm nhân lực để giải quyết vấn đề này."

Edwin khẽ gật đầu, đôi mắt hắn ánh lên tia hy vọng.

"Cảm ơn ngài, cố vấn. Sự hỗ trợ này thật sự cần thiết."

Vương Cường cầm bút ghi chú nhanh chóng những dự án cần ưu tiên và những dự án có thể tạm hoãn. Hắn trao đổi với Edwin, giọng nói trầm tĩnh và chắc chắn.

"Động cơ hơi nước chạy bằng than cần được vận chuyển đến khu mỏ trước. Đồng thời, ta muốn bắt đầu thực hiện dự án xây dựng tuyến đường vận chuyển ở đó. Đối với động cơ hơi nước ma thuật, hãy tinh chỉnh lại trước khi vận chuyển sang khu công xưởng chế tác."

Edwin gật đầu đồng ý, tay cầm chặt tài liệu như đang giữ lấy một trách nhiệm lớn.

"Tôi sẽ làm ngay, thưa ngài."

Vương Cường đứng dậy, nở một nụ cười nhẹ nhàng với Edwin.

"Không cần tiễn ta, cứ tập trung vào công việc đi."

Edwin nhìn theo Vương Cường rời khỏi phòng, để lại căn phòng trở lại sự yên tĩnh ban đầu.



Hắn thở dài nhẹ nhõm, nhưng không giấu được nụ cười nhẹ trên môi.

Trên bàn, một lá thư đã nằm sẵn trong phong bì, chuẩn bị được gửi đi. Edwin ngồi xuống, nhìn lá thư với ánh mắt ấm áp, đầy tình cảm.

Hắn thầm nghĩ về vợ và con trai ở nhà, về cuộc sống mới mà hắn đang trải qua, và một niềm vui nhẹ nhàng lan tỏa trong lòng.

Làm việc ở đây, dù có vất vả, nhưng với Edwin, đó là niềm hạnh phúc khi được góp phần vào những dự án vĩ đại.

Khi Vương Cường trở về doanh trại, không khí xung quanh trở nên căng thẳng và nặng nề.

Hắn nhận ra sự bất thường khi thấy một đám đông binh lính đang tập trung xung quanh quảng trường chính.

Trên đài hành hình, ba tên quỷ bị bịt mắt, bịt miệng, bị trói quỳ gục xuống, khuôn mặt nhợt nhạt không giấu nổi sự kinh hoàng.

Aurelia đứng đó, dáng vẻ uy nghiêm, mái tóc ngắn đen bóng khẽ bay trong gió. Ánh mắt ngọc lục bảo của cô sắc lạnh, toát lên một luồng sát khí mạnh mẽ.

Cô mặc bộ giáp nhẹ, nhưng đủ cứng cáp để thể hiện quyền uy, trên đó có khắc những ký tự của gia tộc Marbas và biểu tượng của Vương quốc Nioder. Từng cử chỉ của cô, dù nhẹ nhàng, cũng đầy uy lực, khiến những kẻ xung quanh không dám thở mạnh.

Vương Cường đứng từ xa, nhìn thấy hình ảnh này, một phần ký ức chợt ùa về trong hắn.

Aurelia trước kia luôn là người lạnh lùng, bá khí, và vô tình. Cô là một chỉ huy mà bất cứ ai cũng phải kính sợ. Mỗi bước đi của cô đều mang theo sự kiên định và sức mạnh tuyệt đối, không ai dám đặt câu hỏi hay nghi ngờ.

Aurelia dõng dạc tuyên bố tội danh phản bội của ba tên trên đài. Giọng nói của cô rõ ràng, vang vọng khắp không gian, từng từ ngữ như dao sắc cắt thẳng vào lòng người.

"Phản bội là tội không thể dung thứ. Sự phản bội của các ngươi không chỉ đối với ta, mà còn là đối với toàn bộ vương quốc. Sự tha thứ không có chỗ cho các ngươi."

Không chút do dự, Aurelia phán lệnh hành quyết. Khi lời cô vừa dứt, lưỡi kiếm lạnh lẽo đã cắt qua không gian.

Ba cái đầu đồng loạt rơi xuống, máu từ cổ bắn ra, văng xa cả thước.

Đám đông im phăng phắc, không ai dám thốt lên một lời, sự lạnh lùng trong ánh mắt ngọc lục bảo của Aurelia như một lời cảnh báo mạnh mẽ đến tất cả “đây là kết cục của những kẻ phản bội”.

Cô bước xuống đài, từng bước đi nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực, tiến về phía phòng làm việc.

Trên áo giáp của cô, những v·ết m·áu từ kẻ phản bội còn chưa khô, tạo thêm phần đáng sợ cho hình ảnh của cô. Mỗi bước đi của Aurelia đều khiến không khí xung quanh như đặc quánh lại, cảm giác nặng nề đè nén mọi người xung quanh.

Vương Cường nhận ra rằng có điều gì đó không ổn với Aurelia. Sự lạnh lùng và sát khí mà cô vừa thể hiện khác xa với người con gái mà hắn thường biết, người luôn thể hiện sự quan tâm dù không nhiều, nhưng rất tinh tế.

Hắn không chần chừ, quyết định theo bước cô, tiến về phòng làm việc.

Căn phòng làm việc của Aurelia nay đã có thêm một bộ bàn ghế mới. Đó là nơi Vương Cường sẽ ngồi vào và làm việc cùng cô.

Căn phòng vẫn giữ được vẻ gọn gàng, ngăn nắp như trước, nhưng giờ đây nó trở nên lạnh lẽo hơn, như phản ánh tâm trạng hiện tại của Aurelia.

Vương Cường đứng lặng trước cửa một lúc, hắn cân nhắc rồi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, lòng đầy quyết tâm muốn tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với Aurelia, người mà hắn vừa thấy mạnh mẽ, lạnh lùng, nhưng cũng có thể đang che giấu một nỗi niềm sâu kín nào đó.

Vương Cường bước vào phòng làm việc, lòng đầy sự tò mò và một chút băn khoăn sau những gì vừa chứng kiến trên đài hành quyết.



Nhưng trái với sự lạnh lùng mà Aurelia thể hiện trước đám đông, khi nhìn thấy hắn, cô cởi bỏ lớp áo giáp dính máu ra rồi nở một nụ cười ấm áp, quen thuộc - một nụ cười mà chỉ Vương Cường mới có thể thấy.

(Tác: Có tôi thấy nữa, đẹp lắm mấy bro)

Cô bước tới gần, ánh mắt xanh lục bảo dịu lại, chào đón hắn với giọng nói nhẹ nhàng.

"Vương Cường, anh đã xong việc ở khu thí nghiệm chưa?"

Vương Cường có hơi ngạc nhiên trước sự biến đổi nhanh chóng trong thái độ của Aurelia, nhưng hắn không để ý lâu.

Thay vào đó, hắn đáp lại với tâm trạng thoải mái, nở nụ cười khi nhìn thấy người phụ nữ mà hắn yêu thương trở lại với dáng vẻ dịu dàng thường ngày.

"Ừ, mọi thứ ổn cả. Mọi thứ ở đó đều đang tiến triển tốt."

Hắn tiến về phía bàn làm việc của mình và ngồi xuống, đặt tay lên đống giấy tờ.

Vương Cường nhìn Aurelia với vẻ quan tâm và hỏi.

"Ban nãy trên đài hành hình, chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Aurelia ngồi xuống bàn làm việc, thần sắc trở nên nghiêm nghị hơn.

"Đó là ba tên gián điệp của phe bảo thủ. Họ thuộc ba gia tộc Ravengard, Draekar, và Stormveil. Dù không mạnh như tứ đại gia tộc hoặc các gia tộc còn lại trong hội đồng, nhưng họ vẫn là tàn dư của chế độ vương quốc cũ.”

Cô nói tiếp.

“Họ có mối quan hệ mật thiết với nhiều quý tộc nhỏ lẻ, điều này khiến việc dọn dẹp trở nên phức tạp hơn. Nếu không cẩn thận, tình hình của vương quốc sẽ càng thêm khốn khó."

Aurelia tiếp tục, ánh mắt sắc bén như thường lệ khi nói về công việc.

“Sau khi tra hỏi, chúng ta phát hiện rằng mục đích của họ là để tìm hiểu bí mật ở đây, về thứ v·ũ k·hí và vật liệu đã giúp chúng ta đánh lùi được binh lính của Vương quốc Berimars. Họ cũng muốn ă·n c·ắp công thức làm xà phòng. Điều khiến em khó chịu nhất là bọn chúng đã cài người vào đây từ rất lâu, và ta không biết liệu còn có ai khác không."

Nghe đến đây, Vương Cường gật đầu, hắn hiểu tại sao Aurelia lại trở nên khó chịu như vậy.

Hắn nhẹ nhàng nói.

"Em đã làm tốt rồi. Việc này cần được giải quyết triệt để."

Vương Cường mở ngăn tủ tìm một tập tài liệu rồi tiến về phía bàn của Aurelia.

Hắn đưa cho cô một tập tài liệu có ghi là kế hoạch bổ sung.

"Anh đã nghĩ đến chuyện này và chuẩn bị sẵn một vài biện pháp."

Aurelia không do dự, cầm lấy tập tài liệu mà không hỏi thêm gì.

Cô từ từ mở ra, đọc kỹ từng trang. Bên trong là những đề xuất cải thiện hệ thống kiểm soát an ninh của doanh trại.



Vương Cường đã đề xuất triển khai thẻ xác định danh tính cho mọi người trong doanh trại, giúp dễ dàng kiểm soát quá trình làm việc và các hoạt động của từng thành viên.

Hắn cũng nhấn mạnh việc chú ý đến những người có quá trình thăng tiến bất thường hoặc có quan hệ mờ ám với các quý tộc.

Bên cạnh đó, Vương Cường cũng đề cập đến việc thành lập cơ quan thanh tra, đảm bảo không còn bất kỳ nội gián nào có thể trà trộn vào.

Đọc xong, Aurelia ngẩng đầu lên, ánh mắt hiện rõ sự khen ngợi.

"Vương Cường, anh lúc nào cũng tỉ mỉ và cẩn thận. Những chi tiết này rất quan trọng, và em rất trân trọng công sức của anh."

Cô không chần chừ, lấy con dấu và ấn vào tài liệu, chính thức phê duyệt những biện pháp mà Vương Cường đề xuất.

Thấy thế, Vương Cường không bỏ lỡ cơ hội, hắn cười nhẹ và nói.

"Nhân tiện, anh cần xin kinh phí cho dự án xây dựng tuyến đường vận chuyển ở khu mỏ."

Aurelia nhìn vào người đàn ông trước mặt, vừa yêu vừa giận.

"Anh đúng là luôn biết cách tận dụng thời cơ," cô nói, nhưng nụ cười vẫn giữ trên môi khi bắt đầu đọc tài liệu.

Nhưng khi thấy số tiền yêu cầu lên đến 1 triệu 200 ngàn đồng vàng, cô nhíu mày, cảm giác nhức đầu dần xuất hiện.

Nhận thấy điều đó, Vương Cường nhanh chóng đi rót cho cô một tách trà ấm và thơm, đưa đến trước mặt cô như một cách để thư giãn và xoa dịu căng thẳng.

(Tác: Ta nhớ là ta thiết lập hắn thành một con người lạnh lùng ngầu lòi mà, sao h trông hèn vậy con.)

Aurelia nhận lấy tách trà, thở dài và nói.

"Chỉ khi số tiền của bá tước tới hoặc có được doanh thu từ xà phòng về, thì em mới có thể phê duyệt số kinh phí này. Dù doanh trại hiện tại còn 3 triệu đồng vàng, nhưng đó là số tiền khẩn cấp. Em không thể động vào."

Vương Cường chỉ gật đầu, hiểu rằng Aurelia cũng đang chịu nhiều áp lực.

"Không sao, bên đó cũng không gấp. Được rồi, để anh hỗ trợ em xử lý công việc."

Cả hai ngồi lại vào bàn, bắt đầu chìm vào công việc. Từng câu từng chữ giữa họ giờ đây đều là những vấn đề liên quan đến chiến lược, tài chính, và quản lý doanh trại.

Không khí trong phòng trở nên căng thẳng và nghiêm túc, khiến ngay cả những binh lính và nhân viên khi bước vào báo cáo công việc cũng phải dè chừng.

Ngay cả khi cậu của Aurelia - một người khá thân thiết - bước vào thăm cháu gái, hắn cũng không khỏi ngạc nhiên trước sự tập trung cao độ và chuyên nghiệp của cả hai.

Hình ảnh của Aurelia và Vương Cường lúc này thật sự khiến người khác cảm thấy ngưỡng mộ và một chút sợ hãi vì sự nghiêm túc của họ.



Hồi sáng mình có đi quảng cáo dạo, mình vào truyện người ta rồi quảng cáo truyện mình, hy vọng là không bị chửi hoặc ăn gậy. hehe

(*  ̄ ▽  ̄) b Nghiệp quá nghiệp rồi.

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.

Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!

╰ (* ´︶` *) ╯