Dinh thự của Bá tước Hohenzollern nổi bật giữa không gian âm u, tráng lệ và uy nghiêm như một pháo đài cổ kính. Những bức tường đá cao chót vót, bao quanh các cột trụ oai vệ, như thách thức mọi kẻ thù dám đối diện với gia tộc quyền lực này.
Cánh cổng sắt lớn từ từ mở ra, để lộ hình dáng mệt mỏi của Maximilian, cậu chủ trẻ vừa trở về sau nhiều ngày bị giam cầm.
Khung cảnh tráng lệ dường như chỉ tô thêm sự yếu ớt trong bước chân của hắn. Cơ thể gầy rộc, khuôn mặt xanh xao, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên tia sáng kiên cường cuối cùng.
Khi Maximilian được đỡ xuống xe, Clara, mẹ của hắn, không thể kiềm chế nổi nỗi đau đớn trong lòng. Bà vội vàng chạy đến, đôi tay run rẩy nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt hốc hác của con trai.
“Con yêu của mẹ...” Clara thì thầm, đôi mắt đẫm lệ, từng lời nói nghẹn ngào như đứt quãng
“Những con quỷ man rợ đó … bọn chúng đã làm gì con thế này… Những kẻ đó... chúng sẽ phải trả giá.”
Bá tước Hohenzollern đứng im lặng quan sát, sự lạnh lùng của ông như khối đá vô cảm trước nỗi đau của vợ. Clara quay sang nhìn chồng với ánh mắt đầy căm phẫn.
“Leopold!” Bà gằn giọng.
“Chúng đã làm con trai chúng ta ra nông nỗi này. Ông không thể ngồi yên được! Phải trả thù cho Maxi!”
Bá tước hít một hơi dài, giữ sự điềm tĩnh nhưng ánh mắt hắn thoáng lên một tia sắc lạnh.
Đối với hắn, sự yếu đươi của Clara và sự thất bại của Maximilian đều là biểu hiện của sự mềm mỏng mà hắn căm ghét.
“Con hư tại mẹ,” Leopold nói, giọng cứng rắn. “Chính bà đã quá nuông chiều nó. Đây không phải là lúc bà dạy tôi nên làm thế nào với kẻ thù.”
Clara nghẹn lại, định phản bác nhưng lời nói của bà chìm vào cơn sóng giận dữ dâng trào. Maximilian nhìn mẹ, ánh mắt chứa đựng sự xấu hổ và nỗi đau không thể giãi bày.
Giữa lúc căng thẳng chưa nguôi, một tên sứ giả hối hả bước tới, cúi đầu trước Bá tước.
“Thưa ngài,” sứ giả cung kính nói.
“Chỉ huy bên kia gửi đến cho ngài một phần quà, kèm theo một bức thư.”
Leopold nhướng mày ra hiệu. Tên người hầu mang đến một chiếc hòm gỗ, khi mở ra, bên trong hiện lên những hộp xà phòng sang trọng. Bá tước cầm một chiếc lên, lật qua lật lại, không giấu nổi vẻ nghi ngờ.
“Thứ này là gì?” Hắn hỏi, giọng nặng nề.
Maximilian, đứng gần đó, gắng gượng mở miệng, giọng yếu ớt nhưng vẫn rõ ràng.
“Thưa cha, đây là xà phòng. Vật dụng khá hữu ích cho việc tắm rửa.”
Bá tước nheo mắt, ánh lên chút ngạc nhiên.
“Thật sao?” Ông khẽ cười khẩy rồi ra lệnh, “Mang vào trong. Giải tán. Mọi người trở lại công việc.”
Sau khi mọi người rời khỏi, Leopold ngồi xuống ghế, ra lệnh cho người hầu đọc bức thư. Nội dung không chỉ giải thích cách sử dụng xà phòng mà còn đề cập đến một đề nghị hợp tác, với lời nhấn mạnh.
“Không có kẻ thù nào là vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh hằng.”
Bá tước ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén như phát hiện ra một điều gì đó.
Leopold không ngần ngại thử nghiệm sản phẩm, yêu cầu người hầu sử dụng xà phòng trước mặt mình. Khi làn da của tên hầu trở nên mịn màng hơn sau khi rửa tay, Bá tước nhìn chằm chằm vào sự thay đổi đó với sự tò mò xen lẫn lòng tham.
Hắn lập tức triệu gọi sứ giả Alistair và giao nhiệm vụ mới.
“Ngươi sẽ đi đến doanh trại của bọn quỷ, nhưng phải đi trong bí mật. Mang theo tinh thể truyền tin, và nếu có thể, hãy tìm cách lấy được phương pháp chế tác thứ xà phòng này.”
Alistair cúi đầu nhận lệnh, ánh mắt ánh lên sự lo lắng. Bản thân tên sứ giả biết được rằng, nhiệm vụ lần này nguy hiểm hơn bao giờ hết, nhưng hắn không dám kháng lệnh Bá tước Hohenzollern.
…
Buổi chiều tại khu trại giam hiện lên với một bầu không khí u ám nhưng đầy xáo động.
Dưới ánh hoàng hôn đang dần tắt, các tù binh được tập hợp để kiểm tra sĩ số.
Đám tù nhân, đứng trong các nhóm nhỏ, bàn tán xì xào về những công việc mà họ đã thực hiện trong ngày.
Một số kẻ nói về việc khai hoang, mồ hôi thấm đẫm những tấm lưng còng. Những tên khác thì kể về việc xây dựng, ánh mắt của chúng hiện lên sự ngạc nhiên và thán phục khi nhắc đến thứ vật liệu màu xám mà bọn quỷ sử dụng.
"Ngươi có thấy thứ đó không?" Một tù binh vừa lau mồ hôi vừa nói với đồng bọn.
"Cái hỗn hợp mà bọn hắn gọi là xi mang ấy, nó khô nhanh lắm, với tường mà chúng ta xây bằn thứ đó nữa, nó bây giờ thì chắc chắn như đá vậy."
"Giờ tôi mới hiểu tại sao chúng ta thua," một kẻ khác lẩm bẩm, ánh mắt đăm chiêu hướng về phía xa.
Trong khi đó, mấy tên thợ mỏ cũng đang sôi nổi bàn tán. Một tên kể lại với sự ngạc nhiên trong giọng nói.
"Hôm nay tôi thấy mấy tên quỷ ăn mặc rất lạ lùng, bọn chúng vận chuyển thứ gì đó giống như một cục sắt khổng lồ đến khu mỏ. Không hiểu nổi đó là cái gì."
Đứng gần đó, Mỏ Lết, một tù nhân có thân hình vạm vỡ, không thể giấu nổi sự tò mò của mình. Hắn quay sang hỏi Armand, người đứng cạnh hắn với vẻ đăm chiêu.
"Armand, mày có biết thứ đó là gì không?"
Armand, kẻ được nhiều tù binh tôn trọng vì sự thông minh và khả năng lãnh đạo, cũng chỉ lắc đầu.
"Tao cũng không biết," hắn trả lời, giọng thấp thoáng sự lo lắng.
"Đây là lần đầu tao thấy một thứ như vậy."
Quá trình kiểm tra diễn ra nhanh chóng. Các tù binh được phân chia theo từng nhóm, rồi lần lượt tiến về nhà tắm để vệ sinh cá nhân trước khi đi ăn tối.
Dù cho mệt mỏi, họ cũng không khỏi cảm thấy một chút nhẹ nhõm khi nghĩ đến bữa ăn sắp tới.
Nhưng rồi, điều bất ngờ xảy ra khi những chiếc xe đẩy chất đầy các xiên thịt nướng, trái cây tươi, thức uống và cả dụng cụ cá nhân được đẩy ra trước mắt họ.
Mùi thức ăn thơm lừng lan tỏa khắp khu trại, đánh thức những chiếc bụng đói khát. Đám tù binh dừng lại, ánh mắt dán chặt vào những xiên thịt nướng béo ngậy, nước miếng chực trào ra.
Một tên tù binh táo bạo tiến lên dò hỏi, và sau một hồi ngập ngừng, hắn nhận được câu trả lời.
“Sao chúng ta có được những thứ này?” Hắn thắc mắc.
“Tự do có giá của nó,” một tên lính trả lời lạnh lùng. “Các ngươi có thể mua bằng ‘vé tự do’.”
Nghe đến đây, Armand lập tức hiểu ra âm mưu của Vương Cường.
Hắn căm hận, rồi thốt lên những lời chửi rủi. “Tên chó c·hết.”
Vương Cường sẽ giữ đúng lời hứa trả tự do cho các tù binh, nhưng đồng thời hắn cũng tạo ra một cái bẫy tinh vi.
Nhìn quanh, hắn thấy sự ham muốn ánh lên trong mắt của đám tù binh. Những chiếc bụng rỗng réo gọi, và sự thèm khát dần lấn át lý trí.
Armand định mở miệng khuyên Mỏ Lết, người đồng đội, đừng để bản thân bị dụ dỗ.
Nhưng chưa kịp nói gì, Mỏ Lết đã nhanh chóng lao tới, dùng gần hết số vé tự do của mình để đổi lấy bốn, năm xiên thịt nướng.
Cầm trên tay những tấm vé còn sót lại, Armand không khỏi cảm thấy một sự mỉa mai đau đớn.
Những tấm vé mang tên "tự do" giờ đây lại trở thành thứ giam cầm bọn họ, giữ chân họ ở lại khu trại này mãi mãi.
Hắn nhìn đám tù binh xung quanh, những kẻ đang say sưa với bữa ăn thỏa mãn nhất thời, và trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng khôn nguôi về tương lai không lối thoát của họ.
Buổi chiều hôm ấy, đoàn xe chở những học đồ mới tiến vào cổng doanh trại, bánh xe lăn trên con đường đất đá kêu lạo xạo.
Cảnh vật trước mắt họ hiện ra là một khung cảnh giản dị, thậm chí có phần quê mùa. Những tòa nhà nhỏ nhắn bằng gỗ và đá thấp thoáng dưới nền trời xanh thẳm, những hàng cây xào xạc trong gió chiều.
Một số học đồ không giấu nổi vẻ hào hứng, trong khi kẻ khác lại nhăn mặt đầy thất vọng.
Một học đồ tóc đỏ, dáng người cao gầy, ngoái đầu nhìn qua cửa sổ xe rồi cười mỉa.
“Chỗ này chẳng khác gì một làng quê lạc hậu. Có khi nào chúng ta bị đưa nhầm nơi không nhỉ?”
Hắn nói với giọng khinh khỉnh, khiến vài kẻ khác cười theo.
Trong khi đó, Gerald von Ritham, kẻ có gương mặt quý tộc và phong thái kiêu ngạo, lại khoanh tay trước ngực, lầm bầm.
"Thật lãng phí thời gian... không thể tin được ta lại phải đến chỗ này."
Khi đoàn xe dừng lại, tiếng lệnh vang lên, các học đồ lần lượt bước xuống xe. Bọn họ nhanh chóng bị thu hút bởi hình ảnh một con quỷ trẻ tuổi đứng chờ sẵn bên cổng, thân hình cao lớn, đôi mắt sáng và sắc bén.
Thoạt nhìn, có vẻ hắn chỉ ngang tuổi với họ, điều này khiến vài kẻ khẽ bật cười chế giễu.
Gerald bước lên trước với phong thái của một kẻ từng trải trong giới quý tộc. Hắn sửa lại áo khoác, hắng giọng rồi cất tiếng kiêu ngạo.
"Ta là Gerald von Ritham, con trai của Nam tước Ritham. Đừng phí thời gian của ta, hãy đưa ta đến gặp người có quản lý tại đây."
Vương Cường đứng yên, đôi mắt bình thản quan sát, như thể sự kiêu căng của Gerald chẳng đáng để hắn bận tâm.
Gerald, nghĩ rằng mình đã chiếm thế thượng phong, nhếch môi cười nhạt.
"Cái gì? Ngươi không nghe thấy sao?" Gerald đột ngột gắt lên.
"Ta bảo ngươi mau dẫn ta đi! Ngươi chẳng là cái thá gì ở đây."
Vẫn không nói một lời, Vương Cường chỉ khẽ liếc nhìn nhóm hộ vệ đứng gần đó.
Hiểu ý ngay, họ tiến tới nắm lấy Gerald với sự quyết đoán lạnh lùng.
Gerald giật nảy, hoảng hốt vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi tay hộ vệ.
"Buông ta ra! Ngươi có biết ta là ai không? Con trai của Nam tước đấy!" hắn gào lên, nhưng những kẻ kia chẳng hề nao núng.
Những học đồ khác kinh ngạc chứng kiến cảnh tượng. Vừa mới đây thôi, Gerald còn tỏ vẻ ngạo mạn, giờ đã bị kéo đi như một kẻ thấp kém.
Không khí đột ngột trở nên im lặng đến ngột ngạt, sự lo sợ hiện lên rõ rệt trong ánh mắt của những kẻ còn lại.
Một học đồ khác, có vẻ rụt rè hơn, bước lên phía trước. Hắn nuốt khan, cúi đầu và hỏi nhỏ.
"Xin lỗi... chúng tôi không biết ngài là ai. Ngài có thể cho chúng tôi biết được không?"
Lúc này, Vương Cường khẽ mỉm cười, nhưng trong ánh mắt vẫn không che giấu được sự uy quyền.
"Tên ta là Brian," hắn nói đều đều, "Cố vấn của nơi này. Và nhớ kỹ, ở đây không có chỗ cho sự kiêu ngạo vô nghĩa."
Lời nói của hắn không lớn nhưng lại có sức nặng khiến ai nấy đều cảm nhận được sự áp đảo. Cả đám học đồ lập tức cúi đầu tỏ vẻ tôn trọng.
Ánh mắt họ nhìn Vương Cường bây giờ khác hẳn, không còn sự khinh thường mà chỉ còn lại sự kính sợ.
Sự bình thản nhưng uy quyền trong giọng nói của Vương Cường khiến cả đám học đồ im lặng, không ai dám nói thêm lời nào.
Họ nhanh chóng hiểu rằng kẻ họ coi thường ban đầu lại chính là người có quyền lực thực sự ở đây. Từ giây phút đó, ánh mắt họ nhìn Vương Cường đã hoàn toàn thay đổi, mang theo sự kính nể và e ngại.
Khi mọi thứ đã trở lại trật tự, Vương Cường bắt đầu giới thiệu bản thân. Hắn nói với giọng điềm đạm nhưng đầy sự tự tin.
"Ta xin giới thiệu lại một lần nữa, ta là cố vấn tại nơi này, đồng thời cũng là người sẽ chăm sóc các bạn trong tương lai. Chúng tôi không cần sự hiện diện của những kẻ coi thường người khác. Nếu ai cảm thấy bản thân quá cao quý, xin mời ra về. Còn nếu quyết định ở lại, xin hãy nhớ rằng tôn trọng lẫn nhau là nguyên tắc cơ bản tại đây."
Cả đám học đồ giờ chỉ biết im lặng, gật đầu đồng ý, không ai dám phản kháng.
Nhận thấy không khí có vẻ hơi căng thẳng, Vương Cường quyết định phá vỡ bầu không khí nặng nề. Hắn mỉm cười, rồi nhìn lên bầu trời.
"Nào, một câu hỏi nhỏ để thư giãn: Tại sao bầu trời có màu xanh vào ban ngày, nhưng lại chuyển đỏ hay cam vào lúc hoàng hôn?"
“Sẽ có một phần quà cho những ai trả lời được.”
Sự tò mò hiện rõ trong ánh mắt mọi người. Các học đồ bắt đầu bàn tán, thử đoán nhưng không ai đưa ra được câu trả lời chính xác.
Bỗng, một giọng nói cất lên từ giữa đám đông.
"Bởi vì ánh sáng là tập hợp của nhiều màu sắc khác nhau... và tùy vào góc độ mà ánh sáng phản chiếu lại có màu khác nhau."
Vương Cường quay về phía người vừa trả lời, nhận ra đó là Zarael. Hắn nở một nụ cười hài lòng và gật đầu.
"Không hoàn toàn chính xác, nhưng vẫn có ý đúng, rất đáng khen." Vương Cường nói, giọng đầy vẻ tán thưởng.
"Ánh sáng mặt trời chứa tất cả các màu, nhưng ánh sáng xanh có bước sóng ngắn hơn và dễ bị tán xạ nhiều hơn khi đi qua khí quyển, do đó chúng ta thấy bầu trời xanh. Còn khi mặt trời lặn, ánh sáng phải xuyên qua lớp khí quyển dày hơn, các màu xanh và tím bị tán xạ ra ngoài, chỉ còn lại những màu bước sóng dài như đỏ và cam."
Vài học đồ gật gù dù không hiểu một vài chỗ, vài kẻ vẫn nhăn nhó nhưng tất cả đều lắng nghe cẩn thận. Sau khi giải thích xong, Vương Cường tiến tới gần Zarael, rút ra một chiếc hộp nhỏ đen bóng từ túi áo.
"Phần quà dành cho người có câu trả lời đúng."
Chiếc hộp vừa mở ra, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía nó. Bên trong là một cây bút máy đen bóng, cùng ba ngòi bút bằng vàng khắc biểu tượng của phòng thí nghiệm ma thuật.
Zarael cầm chiếc hộp với đôi mắt sáng rực, trong khi những học đồ khác không khỏi trầm trồ ao ước. Không muốn kéo dài sự ghen tị ấy, Vương Cường nhanh chóng hất đầu ra hiệu.
"Được rồi, hãy theo ta đi làm thủ tục đăng ký. Cuộc sống mới của các ngươi sắp bắt đầu."
Đám học đồ lục đục đi theo, lòng vừa lo lắng vừa hứng khởi. Còn Vương Cường, hắn vẫn bước đi với một vẻ điềm tĩnh nhưng đầy quyền uy.
…
Haizzz, 2 số phận, một là kiếp tù nhân, còn một là thiên tài sẽ tỏa sáng.
Coyung ông có thấy hối hận không, nhìn nhân vật của ông DeathTNB kìa.
Mà cũng nhờ tên nhân vật của ông vượt ngục mà Vương Cường bị trầm cảm, rồi Aurelia dỗ dành hắn, rồi 2 đứa nó bắt đầu đi thả cơm chó.
Thề chứ tui định tới tận chương 200 mấy mới cho tụi nó chính thức yêu nhau. (==) Đời, mình nói truyện nó tự viết thì chả ai tin.
Cảm ơn bạn muso7 đã ủng hộ và đề cử.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.