Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 97: Nạn Dân Đến.



Chương 97: Nạn Dân Đến.

Ngày 3/7/232 theo lịch Vương quốc Nioder.

Trong buổi chiều u ám tại Thung lũng Sao Rơi, bầu trời nặng trĩu mây xám, đoàn xe ngựa chậm chạp lăn bánh trên con đường phủ đầy bụi mù. Những con ngựa gầy gò, bộ lông rụng loang lổ, đôi mắt trũng sâu vì kiệt sức, cố gắng kéo theo những chiếc xe ọp ẹp, lắc lư trên từng khúc gập ghềnh.

Trên xe, những người dân tị nạn ngồi chen chúc, khuôn mặt hốc hác, ánh mắt đờ đẫn nhưng vẫn lấp lánh chút hy vọng mong manh. Họ nhìn quanh vùng đất lạ, nơi được coi là cứu cánh cuối cùng sau một hành trình dài và đầy gian khổ.

Giữa đoàn người, một phụ nữ trẻ ôm chặt đứa con nhỏ vào lòng, cảm nhận hơi thở yếu ớt của con trên da thịt mình. Cô khẽ cúi xuống, giọng nói run rẩy, như muốn dỗ dành con nhưng cũng như đang tự an ủi chính mình.

"Cố lên con, chúng ta sắp đến rồi. Ở đây sẽ có thức ăn, nước uống… chỉ cần chịu đựng thêm một chút nữa thôi."

Đôi mắt cô đỏ hoe, nửa vì mệt mỏi, nửa vì lo lắng cho tương lai mịt mù trước mắt.

Một người đàn ông lớn tuổi ngồi gần đó, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, nhìn chằm chằm vào con đường phía trước. Ông lẩm bẩm với người phụ nữ bên cạnh, giọng nói như rên rỉ.

"Chúng ta có thể sống sót được không? Nhìn những con ngựa kia mà xem, chẳng khác gì bộ xương di động..."

Người phụ nữ trung niên nghe thấy, quay sang đáp lại, giọng khàn đặc vì khát nước nhưng vẫn cố gắng tỏ ra lạc quan.

"Sẽ ổn thôi. Ít nhất, nơi này có người. Chúng ta không còn đơn độc giữa rừng nữa."

Lời nói của bà như một lời tự trấn an, nhưng tiếng trẻ con khóc ré lên, hòa lẫn với những lời than phiền yếu ớt từ khắp nơi xung quanh, càng làm cho khung cảnh thêm phần t·ang t·hương giữa buổi chiều tà.

Trong khi đó, tại doanh trại, bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Những binh lính tuần tra vừa trở về, sắc mặt nặng nề, bước vào phòng chỉ huy nơi Aurelia và Vương Cường đang thảo luận công việc.

Họ nhanh chóng đứng nghiêm, một người lính bước lên trước, gương mặt đầy lo âu, giọng nói khẩn trương.

"Thưa chỉ huy, đoàn dân tị nạn đang đến gần. Tình hình sức khỏe của họ tồi tệ hơn dự đoán rất nhiều. Ngựa kéo hầu hết đều kiệt sức, nhiều người trong đoàn có vẻ không thể đi thêm được nữa."

Vương Cường cau mày, đôi mắt ánh lên sự lo lắng sâu sắc. Hắn thì thầm, gần như tự nói với mình.

"Tình hình tồi tệ đến vậy sao…”

Aurelia đứng dậy, đôi mắt sáng lên với sự quyết tâm, giọng cô nghiêm túc nói ra.

"Chúng ta không thể để họ chịu thêm đau khổ nữa. Hãy điều động tất cả lính còn khỏe mạnh ra hỗ trợ. Cung cấp cho họ thức ăn nước uống ngay lập tức và đưa những người yếu nhất vào trại chữa trị trước."

Người lính cúi đầu chấp hành mệnh lệnh.

"Rõ, thưa chỉ huy!"



Khi người lính chuẩn bị rời đi, Vương Cường đột ngột giơ tay chặn lại.

“Khoan đã! Đừng phát thức ăn vội! Tập hợp tất cả binh lính và nhân viên rảnh rỗi, gọi thêm cả các học viên nữa.”

Tên lính thoáng lưỡng lự, ánh mắt dao động giữa Vương Cường và Aurelia, không biết nên nghe lệnh ai. Aurelia, nhận thấy sự phân vân của hắn, cô nhẹ nhàng gật đầu ra hiệu.

“Ngươi cứ nghe theo ngài cố vấn, hắn biết rõ chúng ta cần phải làm gì trong tình huống này.”

Người lính cuối cùng cũng gật đầu, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng để thực thi mệnh lệnh. Khi cánh cửa khép lại, Aurelia quay sang nhìn Vương Cường, đôi mắt sắc bén của cô ánh lên sự tò mò lẫn sự kính trọng.

Dù luôn tin tưởng vào quyết định của hắn, nhưng lần này, cô muốn hiểu rõ hơn lý do sau mỗi hành động.

“Vương Cường, tại sao chúng ta không cung cấp thức ăn nước uống ngay cho họ mà lại tập hợp nhân viên trước?”

Vương Cường nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt lạnh lùng nhưng vẫn hiện lên chút dịu dàng khi nói.

“Phát lương thực mà không kiểm soát chẳng khác nào thả cọp đói ra giữa đồng. Cơn khát thức ăn sẽ khiến đám đông mất lý trí. Họ có thể mất kiểm soát và trở nên nguy hiểm hơn bất cứ đội quân nào. Anh muốn lên kế hoạch rõ ràng trước, sau đó mới phân phát lương thực.”

Aurelia khẽ gật đầu, nụ cười thoáng hiện trên môi.

“Được thôi, anh có cần em hỗ trợ gì không?”

Vương Cường mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt đầy tự tin khi nói.

“Em có thể ra phát biểu đôi lời. Sự hiện diện của em sẽ là liều thuốc an thần cho họ.”

Trong sân tập, khi mọi người đã đến đông đủ, không khí trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết khi Vương Cường ra lệnh bằng giọng kiên quyết.

"Chúng ta đang đối mặt với một tình huống khẩn cấp. Mọi người phải tập trung cao độ. Ta không muốn có bất kỳ sơ suất nào xảy ra. Các nhóm người tị nạn phải được chia nhỏ theo khu vực và gia đình. Việc phân phát lương thực sẽ diễn ra vào các thời điểm cụ thể để tránh tụ tập đông người."

Hắn tiếp tục với ánh mắt sắc lạnh.

"Chuẩn bị ngay các phiếu lương thực. Ta muốn các nạn dân có phiếu trước khi nhận lương thực. Điều này sẽ giúp kiểm soát tình hình và đảm bảo rằng không ai nhận quá phần của mình."

Vương Cường quay sang một nhóm binh lính, giọng nói không chấp nhận sự phản đối.

"Ưu tiên phục vụ phụ nữ mang thai, trẻ em, người già và những người b·ị t·hương hoặc bệnh tật. Họ phải được phục vụ trước để duy trì trật tự và tránh xung đột."

Hắn không quên nhắc nhở về an ninh.



"Triển khai lực lượng an ninh tại các điểm phân phát. Nhớ, các ngươi phải kiên quyết nhưng hòa nhã. Không ai trong số họ là kẻ thù của chúng ta."

Một đầu bếp trẻ, đứng ở góc phòng, lo lắng hỏi.

"Thưa chỉ huy, chúng tôi sẽ có đủ thời gian để chuẩn bị thức ăn chứ?"

Vương Cường quay lại, ánh mắt cương quyết nhưng không kém phần động viên.

"Nhà bếp sẽ chuẩn bị những món ăn đơn giản nhưng giàu dưỡng chất như súp và cháo. Hãy phối hợp chặt chẽ để đảm bảo lương thực được phân phát đúng cách và đúng lúc."

Khi lệnh của Vương Cường được ban ra, doanh trại ngay lập tức rộn lên không khí khẩn trương.

Binh lính, học viên và nhân viên, tất cả cùng lao vào công việc với một tốc độ không kém gì những con kiến chăm chỉ trong mùa thu hoạch.

Binh lính trong bộ quân phục chỉnh tề di chuyển dồn dập. Tiếng giày q·uân đ·ội dội xuống nền đất thành từng nhịp, vang xa khắp doanh trại. Những người lính nhanh chóng nhận nhiệm vụ tổ chức các khu vực phân phát lương thực.

Họ lắp dựng những lều trại lớn từ những tấm bạt màu xanh làm từ vải phủ slime. Tiếng gỗ va vào nhau lách cách, kèm theo tiếng dây thừng kéo căng trên không.

Mỗi lều đều được phân định bằng những tấm bảng gỗ, ghi rõ loại lương thực được phân phát bên trong.

"Nhanh tay lên, chúng ta không có nhiều thời gian đâu!" Một binh sĩ gầm lên, giọng đầy kiên quyết.

Hắn đang chỉ huy một nhóm lính khác cột chặt những tấm bạt, không để cho gió lớn có cơ hội làm lều sụp đổ.

"Kiểm tra lại tất cả các dây buộc và cột chống. Không ai muốn một trận bão giữa lúc này!"

Những nhân viên doanh trại thì lo toan sắp xếp các thùng chứa lương thực, cẩn thận phân chia thành từng phần và dán nhãn.

Tiếng giấy dán lên thùng vang đều, xen lẫn với những lời nhắc nhở giữa các nhân viên.

"Nhớ kiểm tra kỹ lương thực, không để được để sai sót!"

"Kiểm tra lại coi có đủ phiếu không!"

Ở một góc khác, các học viên, ban đầu có vẻ lúng túng, bọn họ không hiểu tại sao phải đi làm những việc này.

Nhưng sau khi nghe Vương Cường hứa sẽ thưởng điểm rèn luyện cho những ai tham gia tích cực, không khí trở nên sôi động hơn.

Một số học viên đã lập tức chạy về phía các lều bạt để giúp dựng lều, đôi mắt sáng lên khi nghe tin về điểm rèn luyện. Điểm rèn luyện là một hệ thống giúp sàng lọc những học viên với đạo đức và phẩm chất tốt.



Chỉ khi đủ điểm rèn luyện và điểm tín chỉ thì các học viên mới trở thành nhân viên thực tập. Cơ bản Vương Cường đang áp dụng hệ thống tính điểm của các trường đại học.

"Nhanh lên! Nếu hoàn thành trước giờ chiều, chúng ta sẽ có thêm điểm rèn luyện!"

Một học viên nói lớn, thúc giục đồng đội của mình. Hắn ta nhấc một tấm gỗ lớn lên, hướng dẫn bạn đồng hành đóng đinh vào cột.

"Cẩn thận với cái búa đó, đừng để đập trúng ngón tay!"

Một học viên khác, cô gái nhỏ nhắn với dáng người nhanh nhẹn, đang căng dây thừng để giữ cố định lều.

Cô vừa cười vừa nói với bạn mình, vẻ hứng khởi rõ rệt.

"Không ngờ việc này lại vui đến vậy! Chúng ta còn có thể làm tốt hơn nếu hợp tác nhanh chóng."

Cô bạn bên cạnh gật đầu, cũng nở nụ cười, dù bàn tay đang run rẩy vì sức nặng của những thanh gỗ lớn.

“Hy vọng là đừng ai làm đổ đống đồ này trước khi chúng ta hoàn thành..."

Ở khu phân phát, các thùng lương thực bắt đầu được xếp chồng lên nhau. Một nhóm học viên khác tổ chức vận chuyển lương thực từ kho ra các lều phân phát.

Tiếng cười đùa vang lên khắp nơi, xua tan không khí căng thẳng ban đầu.

"Đừng làm đổ khoai tây, trong đó có phần ăn của chúng ta nữa đấy!" một học viên trêu đùa khi thấy bạn mình gần như sắp ngã khi bê thùng nặng.

“Yên tâm yên tâm, gia đình ta làm nông nên mấy việc này không vấn đề gì cả!"

Dù nhịp độ công việc nhanh chóng, nhưng sự phối hợp giữa binh lính, học viên và nhân viên khiến mọi thứ diễn ra trôi chảy.

Từng khu vực dần được hoàn thiện, và không ai có vẻ gì chán nản hay mệt mỏi. Những lời nói vui vẻ, những nụ cười nở trên môi, tất cả tạo nên bầu không khí đầy động lực.

Trong tiếng hối hả của công việc, một binh lính bước ra, tay giơ cao chiếc loa bằng đồng, giọng dõng dạc vang lên.

"Mọi người chú ý! Sau khi hoàn tất việc dựng lều và phân phát lương thực, tất cả sẽ được ghi nhận công trạng và xem xét cộng điểm theo mức độ hoàn thành nhiệm vụ. Tiếp tục làm tốt, vì đây là cơ hội để các ngươi chứng minh bản thân!"



( ̄ ~  ̄) Tác đang bị lười, bây giờ chỉ muốn ngủ thôi.

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới.

Cầu theo đọc, cầu nhận xét, cầu góp ý!

╰ (* ´︶` *) ╯