Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 96: Đột Phá Công Nghệ và Mưu Lược Gia Tộc



Chương 96: Đột Phá Công Nghệ và Mưu Lược Gia Tộc

Sau khi cuộc họp căng thẳng kết thúc, Vương Cường không phí thời gian mà lập tức tiến thẳng đến phòng nghiên cứu. Từ sớm, Ragnar và Lyrael đã báo cáo rằng họ đã hoàn thành bản thử nghiệm của súng trường mới, nhưng vì bận rộn với những cuộc họp liên tục, hắn chỉ có thể đến ngay lúc này.

Bước vào khu vực thí nghiệm với mức bảo mật cao nhất, không khí trong phòng ngay lập tức khiến hắn cảm nhận được sự nghiêm túc và cẩn trọng.

Trước mặt hắn là Ragnar, Lyrael, và Varex, cả ba đều đang đứng quanh một chiếc bàn lớn, trên đó là khẩu súng trường có thiết kế tương tự M14, nhưng lại khác biệt hoàn toàn với phiên bản thông thường.

Khẩu súng này có thân dài, được gia công từ gỗ chắc chắn với màu nâu tối, tạo cảm giác vừa cổ điển vừa uy lực. Nòng súng kim loại đen nhám, sắc nét và mạnh mẽ, như một lời khẳng định về sự nguy hiểm của nó.

Những ma trận ma thuật tinh xảo được khắc trên các bề mặt cong của nòng và thân súng, uốn lượn như những dòng năng lượng sống động. Hệ thống ma trận phức tạp hiện rõ dưới thước ngắm, phát ra ánh sáng nhẹ khi khẩu súng được nạp đạn.

Ragnar bước lên, nét mặt không giấu được niềm kiêu hãnh.

"Thưa ngài cố vấn, đây là kết quả của hàng tuần lễ nghiên cứu và thử nghiệm. Chúng tôi đã khắc thành công ma trận gia cố nòng súng, điều mà trước đây gần như không thể thực hiện được."

Lyrael tiếp lời, đôi mắt sáng rực.

"Nhờ kiến thức về lý thuyết tôpô học mà ngài đã chia sẻ, chúng tôi đã giải quyết được vấn đề khắc ma trận lên bề mặt cong. Giờ đây, chúng ta có thể khắc các ma trận phức tạp mà không bị hạn chế bởi hình dạng của vật liệu. Đây là một bước đột phá lớn."

Vương Cường vuốt cằm suy nghĩ, ánh mắt hắn di chuyển từ thân súng gỗ chắc nịch đến những chi tiết ma trận tinh xảo. Hắn gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

"Tốt lắm. Nhưng trước tiên, hãy cho ta biết về viên đạn này."

Lyrael nhanh chóng đưa ra một viên đạn mới, cô bắt đầu giải thích với giọng tự hào.

"Viên đạn này được chế tác từ sắt, bên trong khắc ma trận nổ bậc 1. Khi kim hỏa đập vào, các hạt ma tinh nhỏ sẽ vỡ ra giả phóng năng lượng và kích hoạt ma trận, tạo ra lực nổ mạnh mẽ. Chúng tôi đã phải gia cố nòng và báng súng để chịu được áp lực của ma trận này."

Ragnar bổ sung thêm, giọng nói của hắn vẫn mang chút lo lắng.

"Dù đã thử nghiệm nhiều lần, nhưng việc dùng sắt làm vỏ đạn vẫn còn bất cập. Sắt dễ giãn nở khi nhiệt độ tăng cao, gây ra kẹt đạn, thậm chí là nổ đạn. Chúng tôi định thử nghiệm với các kim loại khác có tính chất ổn định hơn."

Vương Cường nhíu mày suy nghĩ.

"Các ngươi hãy thay thế sắt bằng đồng. Đồng có độ dẫn nhiệt tốt hơn và ít giãn nở hơn dưới nhiệt. Điều này sẽ giúp khắc phục tình trạng kẹt đạn."

Varex bước tới với một khối tinh thể ma thuật, giọng hắn điềm đạm nhưng đầy trách nhiệm.

“Ngài cố vấn, trước khi thử nghiệm, hãy lắp tinh thể này vào phần báng súng. Nó sẽ bảo vệ ngài khỏi việc đạn bị p·hát n·ổ khi chưa ra khỏi nòng."

Vương Cường lắp tinh thể vào vị trí, nâng khẩu súng lên và chuẩn bị.

"Được rồi, để ta thử xem sao."

Hắn nạp đạn, nâng súng lên ngắm vào tấm bia phía xa. Một phát súng chát chúa vang lên, viên đạn lao v·út xuyên qua tấm bia, tạo ra một lỗ thủng gọn gàng. Độ chính xác và sức mạnh của khẩu súng vượt quá mong đợi.

Lyrael kinh ngạc thốt lên.

"Không ngờ khả năng thiện xạ của ngài lại xuất sắc đến vậy!"

Vương Cường hạ súng xuống, nở một nụ cười tự tin.



"Các ngươi làm tốt lắm. Nhưng đây chỉ là khởi đầu, chúng ta còn nhiều việc phải làm."

Hắn đặt súng xuống, ánh mắt chuyển sang Ragnar và Lyrael với sự nghiêm túc.

"Câu hỏi lớn nhất của ta là liệu chúng ta có thể sản xuất hàng loạt khẩu súng này không?"

Lyrael lặng lẽ cúi đầu, ánh mắt cô thoáng buồn. Ragnar đáp lời với giọng trầm ngâm.

"Thưa ngài cố vấn, chúng tôi có thể sản xuất súng và đạn nhờ vào động cơ hơi nước. Nhưng việc khắc ma trận, đặc biệt bên trong viên đạn, rất khó khăn. Hiện tại, việc sản xuất hàng loạt là không khả thi."

Vương Cường nhíu mày, cảm thấy sự tiếc nuối nhưng hiểu rằng đây không phải là việc có thể vội vã.

"Ta hiểu rồi… Có lẽ sẽ phải dựa vào Korin và thuốc súng của hắn trong thời gian tới."

Dù việc chế tạo súng gặp khó khăn, nhưng công tác chế tạo đại pháo thì lại tiến triển thuận lợi hơn. Vương Cường dự định sẽ giữ bí mật về những khẩu đại pháo này, chờ đến thời điểm thích hợp để tung ra như một đòn cảnh cáo mạnh mẽ.

Sau đó, hắn tiếp tục xem xét các v·ũ k·hí khác trong phòng thí nghiệm. Ragnar và Lyrael dẫn hắn qua khu vực chứa các loại lựu đạn nổ, lựu đạn choáng, kính nhìn đêm, và nhiều loại dược tề đặc biệt. Mỗi món v·ũ k·hí đều chứa tiềm năng lớn nhưng vẫn trong giai đoạn thử nghiệm.

Lyrael khẽ mỉm cười, cố gắng tỏ ra lạc quan.

"Chúng tôi sẽ tiếp tục nghiên cứu và cải tiến. Chắc chắn với thời gian và kiến thức mới, chúng ta sẽ tiến xa hơn."

Vương Cường gật đầu, ánh mắt hắn kiên định hơn.

"Ta tin vào các ngươi. Chúng ta đã tiến xa, và sẽ còn đi xa hơn nữa. Đây chỉ mới là khởi đầu."



Sau khi những lá thư của Aurelia được gửi đến các gia tộc quyền thế trong vương quốc Nioder, không khí trong các đại sảnh quyền quý trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.

Những gia chủ danh giá, đang bận rộn với vô số vấn đề chính trị, thương mại, và nội bộ gia tộc, đều bất ngờ khi nhận được lời mời triển lãm công nghệ.

Thư của Aurelia không chỉ khơi gợi sự tò mò mà còn mang lại những dự cảm không dễ chịu.

Gia tộc Ravengard…

Tại đại sảnh Ravengard, Gia chủ Lothar von Ravengard nhìn chăm chú vào lá thư vừa được trình lên. Đôi mắt hắn nheo lại, từng ngón tay chậm rãi vân vê tờ giấy, như thể nghiền ngẫm từng từ ngữ trên đó.

Hắn ngả người vào lưng ghế, ánh mắt đăm chiêu nhìn xa xăm.

"Lời mời triển lãm công nghệ từ Marbas Aurelia ? Đúng là bất ngờ... Cô nhóc đó muốn phô trương điều gì đây?"

Hắn buông một tiếng cười nhạt, nhưng sự nghi ngờ đã rõ nét trong giọng nói.

Cận vệ trưởng, đứng bên cạnh với đôi mắt đầy lo lắng, thận trọng lên tiếng.

"Có lẽ họ đã đạt được những đột phá mới như vật liệu xi măng, thưa ngài. Chúng ta không thể xem thường khả năng của Aurelia, nhất là sau trận chiến vừa rồi."



Lothar, với bản tính đa nghi, quay đầu nhìn người cận vệ, lông mày hắn nhíu lại. Đôi mắt sâu thẳm ánh lên sự lo lắng pha lẫn sự giận dữ.

"Đúng vậy. Nhưng triển lãm giữa thời điểm căng thẳng thế này... con nhóc đó đang có toan tính gì? Chúng ta cần theo dõi chặt chẽ sự kiện này. Cử một đại diện đến, ta muốn biết mọi động tĩnh tại đó."

Hắn đập mạnh tay xuống bàn, như để nhấn mạnh quyết định của mình.

Gia tộc Draekar…

Trong đại sảnh Draekar, Gia chủ Cedric von Draekar nhấc lá thư lên, đôi mắt hắn lóe lên tia nghi hoặc. Hắn gập nhẹ thư lại, đặt xuống bàn với vẻ mặt trầm ngâm. Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve cạnh lá thư, như đang cân nhắc từng lời nói tiếp theo.

"Một cuộc triển lãm công nghệ từ Aurelia, ừm... Thú vị đấy. Đây là muốn khoe khoang?"

Hắn mỉm cười, nhưng đôi mắt vẫn đầy sự tính toán.

Cố vấn của gia chủ Draekar, đứng bên cạnh với tay vuốt nhẹ cằm, nheo mắt suy tư.

"Có thể. Nhưng cũng có khả năng đây là một cái bẫy để phô trương sức mạnh và gây áp lực lên các gia tộc khác."

Cedric, với ánh mắt đầy kiên định, nhấc chén trà lên nhấp một ngụm rồi đặt xuống.

Hắn gật đầu, nụ cười nở trên môi nhưng vẫn mang một sự đề phòng rõ rệt.

"Cho dù là gì, chúng ta cũng không thể vắng mặt. Hãy chuẩn bị phái đoàn đến đó. Để xem bọn chúng đang giở trò gì..." Hắn đứng dậy, vỗ vai cố vấn với ánh mắt đầy quyết tâm.

Gia tộc Stormveil…

Trong lâu đài Stormveil, Gia chủ Elena von Stormveil cầm lá thư, đôi mắt sắc lạnh của cô hiện lên vẻ ngạc nhiên pha lẫn sự đề phòng. Cô đứng bên cửa sổ, ánh sáng mặt trời chiếu vào gương mặt kiêu sa, làm nổi bật nét nghi ngờ trong ánh mắt.

"Aurelia mời chúng ta tham dự triển lãm công nghệ? Hừ, con ả chắc chắn không đơn giản muốn phô trương. Đây phải là một động thái chiến lược."

Cô hất nhẹ mái tóc dài, đôi mắt khép hờ đầy toan tính.

Một cận thần, đứng phía sau, cúi đầu thận trọng lên tiếng.

"Thưa phu nhân, cô ấy có thể đang muốn tạo áp lực lên các gia tộc khác hoặc thật sự là đang tìm nhà đầu tư hoặc nguồn lực từ các gia tộc giàu có."

Elena, nghe vậy, ngẩng đầu lên. Đôi mắt cô ánh lên sự hứng thú, khóe môi cong nhẹ thành nụ cười khinh miệt.

"Được rồi, chắc hai gã kia cũng sẽ phái người đi, ta không thể bị bỏ lại được." Cô quay lại, nụ cười đầy sự tự tin và quyết tâm.

Gia tộc Veylan…

Trong biệt thự Veylan, Gia chủ Veylan Arian ngồi thư thái trên ghế, nhìn vào lá thư trong tay, nụ cười khẽ nở trên môi. Hắn nhẹ nhàng xoay xoay tờ giấy, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú.

"Isolde, con nghĩ sao về việc này?" Hắn đưa lá thư cho con gái, ánh mắt đầy kỳ vọng.

Isolde, đứng gần đó, nhận lấy lá thư và đọc qua. Đôi mắt cô sáng lên, nét mặt suy tư một cách thông minh và sắc sảo.

"Có vẻ như cô ấy đang muốn tạo dựng liên minh. Nếu chúng ta có thể hợp tác với Marbas, cả hai bên đều sẽ có lợi."

Cô ngẩng đầu nhìn cha, nụ cười rạng rỡ hiện lên trên gương mặt.



"Để con đi, con cũng muốn gặp lại Aurelia."

Arian cười lớn, ánh mắt đầy tự hào và đồng tình.

"Rất tốt. Ta giao nhiệm vụ này cho con." Hắn vỗ vai con gái, nụ cười mãn nguyện trên môi.

Tại dinh thự của gia tộc Marbas…

Marbas Darbell, chủ gia tộc Marbas, ngồi thẳng người trên chiếc ghế cao quý của mình, đôi mắt lấp lánh nhìn chăm chú vào bức thư của cháu gái. Sau khi đọc kỹ nội dung, bà khẽ mỉm cười.

“Thật đúng với phong cách của Aurelia,” bà nghĩ thầm.

Tuy nhiên, sự mỉm cười này nhanh chóng biến thành sự trầm tư. Bà đặt bức thư lên bàn, ra lệnh cho người hầu mời cháu trai Marbas Lucian vào phòng.

Lucian bước vào với dáng vẻ tự tin, tươi cười chào bà.

"Bà gọi cháu có việc gì sao?"

Với phong thái thanh lịch và quý phái, Marbas Lucian luôn toát lên sự sắc sảo và trí tuệ, điều không thể thiếu đối với người đại diện cho gia tộc Marbas.

Hắn là một quỷ tộc trẻ tuổi với vóc dáng cao lớn, làn da nhạt màu làm nổi bật đường nét sắc bén trên gương mặt, và đôi mắt ngọc lục bảo đặc trưng của gia tộc luôn phản ánh tham vọng sâu sắc của hắn.

Lucian mặc một bộ trang phục tinh tế với áo khoác dài màu đen viền vàng kim, áo sơ mi trắng và thắt lưng đính đá quý, tất cả được thêu hoa văn phức tạp, tượng trưng cho sự giàu có và quyền lực của gia tộc.

Bà Marbas Darbell không nói gì, chỉ đưa lá thư từ Aurelia cho hắn. Hắn mở thư, đọc lướt qua rồi cau mày khó hiểu. Lucian ngước lên, giọng đầy sự băn khoăn.

"Nếu động cơ hơi nước này đúng như những gì em ấy mô tả, tại sao Aurelia không đem về hỗ trợ gia tộc, mà lại muốn bán nó ra cho mọi người?"

Bà Darbell không giấu nổi sự khó chịu trong giọng nói khi trả lời.

"Hãy nhớ nguyên tắc của gia tộc Marbas, Lucian “giao dịch công bằng”. Chúng ta là một gia tộc giàu có từ việc buôn bán, không thể yêu cầu Aurelia cống hiến thứ quý giá như vậy mà không được gì. Việc con bé tiết lộ hết nội dung đã là thiên vị cho gia tộc ta rồi."

Bà nhìn thẳng vào mắt Lucian, giọng nói trầm xuống cảnh báo.

"Các gia tộc khác trong hội đồng cũng nhận được thư, nhưng họ chỉ biết được một phần của buổi triển lãm. Đừng gây khó dễ cho con bé, điều đó không có lợi gì cho bản thân và gia tộc, nhất là khi gia tộc ta vẫn còn nợ nó một lời xin lỗi."

Lucian nghe vậy, gương mặt trở nên nghiêm túc. Hắn gật đầu đồng ý, rồi đứng dậy chào bà trước khi bước ra ngoài. Hắn hiểu rằng, dù có bất kỳ ý kiến nào, thì Aurelia vẫn đang giữ một vị trí đặc biệt trong lòng bà.

Khi cánh cửa khép lại sau lưng, Darbell thở dài, nhìn theo bóng dáng cháu trai mình.

Bà chỉ có thể hy vọng rằng quyết định của mình là đúng đắn, và rằng sự khôn ngoan sẽ giúp gia tộc Marbas vượt qua mọi thử thách sắp tới.



Chương này đọc nó ko được hay như mình muốn. Chăc là mình sẽ sửa lại thêm vài lần nữa.

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới.

Cầu theo đọc, cầu nhận xét, cầu góp ý!

╰ (* ´︶` *) ╯