Gần một năm sau khi Rasline được nhận về, vào ngày mà những đóa hoa tulip màu vàng nở rộ, nhuộm lên cả trang viên màu sắc của nắng, một ngày đẹp trời, thì trong lòng mọi người lại là giông tố.
Lụa trắng giăng đầy, khách tới khách đi, nhân tâm lạnh lẽo. Màu vàng chói lóa bỗng trở nên ảm đạm, tiếng bé gái gào khóc xé nát tâm can những người có mặt. Vào cái mùa mà bản thân thích nhất, khi loài hoa mà bản thân thích nhất đến kì bung nở, Hách Liên Nhược Vi qua đời ở tuổi 38.
Phòng khách rộng rãi trống trải giờ là nơi đặt chiếc quan tài gỗ màu trắng. Nắp quan tài đóng kín với những đóa hoa cúc trắng vây quanh. Khách khứa đông đúc nhưng không gian lại tĩnh lặng, ai nấy mặc một bộ đồ màu đen, ngoài tiếng khóc đứt ruột gan của Rosline, trước linh cữu không còn một âm thanh nào khác.
Bronwil đứng cạnh quan tài, đầu hơi cúi xuống. Camellius cố găng ôm chặt em gái đang vũng vẫy muốn lao đến phìa mẹ, hốc mắt đỏ au: "Annie, ngoan. Để cho mẹ ngủ, được chứ?"
"Không! Em không muốn! Mẹ ơi! Mẹ... Mẹ... EM MUỐN MẸ! AAAAAAAAAAAAA!!!"
Rosline gào thét đến mức lạc cả giọng. Nam Kinh Luân cũng quỳ xuống bên chân cô, giữ chặt bàn tay đang vung loạn xạ: "Bình tĩnh lại đi Annie, em là một cô bé ngoan mà, mẹ của em sẽ không muốn nhìn thấy em khóc lóc không nghe lời như này đâu."
Cô bé quẹt nước mắt, mếu máo vươn hai tay về phía cậu. Camellius buông em gái ra, để cho Nam Kinh Luân ôm cô lên. Cả gương mặt nhỏ nhắn gục đầu trên vai cậu, nước mắt thấm ướt cổ áo màu đen, để lại những mảng nước loang lổ.
Mọi người xung quanh cũng cúi đầu tiếc thương cho cô công chúa nhỏ tuổi mà đã mất mẹ.
Đây là lần đầu tiên Nam Kinh Luân chứng kiến cô ở trong bộ dạng tuyệt vọng thế này. Từng giọt nước mắt rơi xuống đều như cục đá ngàn cân chồng chất đè lên trái tim cậu. Rất khó cho một đứa nhỏ khi phải chứng kiến mẹ mình yếu dần vì bệnh tật rồi chết đi.
Cùng lúc đó, tiếng cộc cộc phát ra một cách đều đặn. Một bà lão với mái tóc hoa râm đang chống cây gậy làm bằng gỗ cẩm lai, chậm rãi đi từ cửa lớn vào.
Mọi người đứng ngoài bắt đàu dạt ra hai bên để bà lão đi vào. Đó là bà Nawalt. Bà tiến tới trung tâm, đôi mắt đầy nếp nhăn nheo lại nhìn bức ảnh treo lụa trước mặt, tròng mắt hơi ướt.
Sao khi bày tỏ sự thương tiếc cho cô con dâu ngoan hiền của mình, bà đi tới bên cạnh những đứa cháu của mình. Bà nhấc tay vỗ lên vai Camellius, sau đó nhìn vào Rasline đang đứng bên trái. Ánh mắt của bà không có lấy một chút tình cảm và dường như con ẩn chứa sự không hài lòng. Khí chất của người bề trên cùng với bộ đồ đen bà đang mặc đem đến cho cô bé cảm giác nặng nề và hoảng sợ, đến nỗi cô bé không nhịn được mà lui bước về sau hai bước.
Vì động thái nhỏ ấy, bà Nawalt càng thêm không thích đứa cháu này, và khách khứa cũng nhìn cô bé một cách kì lạ hơn.
Người cháu khiến bà đau lòng nhất chính là Rosline. Con bé từ nhỏ đã lớn lên trong vòng tay mẹ, và cha của con bé rất ít khi thể hiện tình cảm với con bé. Nhưng bây giờ mẹ của nó, chỗ dựa tinh thần duy nhất đã không còn, làm sao bà có thể chịu được khi nhìn thấy đứa nhỏ khóc lóc đến quặn thắt ruột gan thế này được.
"Nào, Annie ngoan, đừng khóc nữa. Cháu đưa con bé đi nghỉ ngơi đi."
Câu sau là nói với Nam Kinh Luân. Cậu vâng lời bế cô lên. Một tay đỡ dưới mông, một tay giữ trên lưng, cậu để cô ôm cổ và gác cằm lên vai mình, bồng cô về phòng.
Rosline hai bàn tay túm chặt lấy lưng áo của cậu, nhìn linh cữu của mẹ càng ngày càng xa, nước mắt tuôn rơi đến nghẹn lời, chỉ phát ra được những tiếng nấc đứt quãng: "Đừng... mẹ... mẹ ơi... không... mẹ..."
Nam Kinh Luân đặt cô gái nhỏ ngồi xuống giường, bản thân cũng ngồi xuống cùng cô. Trong tình huống này cậu không biết phải làm thế nào để an ủi, và có lẽ cũng chẳng có lời an ủi nào đủ sức nặng để được nói ra trong lúc này. Việc duy nhất cậu có thể làm hiện tại là cầm khăn giấy không ngừng lau nước mắt cho cô và lặp đi lặp lại câu 'đừng khóc'.
Cái chết của mẹ chính là biến cố lớn nhất khiến cuộc sống của Rosline bẻ ngoặt sang một con đường hoàn toàn khác. Cùng một đích đến, nhưng con đường ấy lại ngoằn ngoèo khúc khuỷu và đem đến rất nhiều nỗi đau.
--------------
Rasline dần dần hòa nhập vào nhịp sống của 'giới thượng lưu', cha, anh trai và bà nội cũng bắt đầu chấp nhận và bồi dưỡng cô bé như một tiểu thư thực thụ của gia tộc. Cô bé được dẫn đi tới các bữa tiệc rượu, các bữa tiệc sinh nhật của những đứa trẻ ở gia tộc khác. Nhưng mỗi lần tới một bữa tiệc nào đó đều không phải một trải nghiệm vui vẻ với cô bé.
"Này, đồ con hoang!"
Rasline quay đầu lại, chỉ thấy sau lưng mình xuất hiện mấy cô nhóc trạc tuổi mình, mặc những chiếc váy xòe xinh xắn. Cô bé chỉ nhận ra một người đang đứng ở giữa, bữa tiệc này chính là tiệc sinh nhật của bé gái ấy.
"Nè, gọi mày đó. Đồ con hoang như mày sao dám tới đây phá hoại tiệc sinh nhật của tao chứ!"
Rasline rụt rè xua tay: "Không phải, tôi... tôi chỉ ở yên một chỗ thôi..."
Cô bé còn chưa nói xong, mấy bé gái đã xông tới, làm đổ nước trái cây len chiếc váy rất đắt tiền mà em gái đã chọn cho cô.
Nói là tiệc sinh nhật, nhưng đó chỉ là cái cớ, người lớn đều đang tụ tập ở một nơi khác để bàn chuyện làm ăn. Hiện tại trong căn phòng đầy bánh kẹo và đồ ngọt này chỉ có những đứa trẻ.
Thấy phía bên này ồn ào, một vài đứa trẻ khác cũng tụ tập lại, thi nhau mắng cô bé là đồ con hoang bẩn thỉu. Có thể thấy việc giáo dục tư tưởng bị lệch lạc một cách rõ ràng.
"Mày mà cũng xứng đáng với bộ váy này sao?"
Rasline nhìn chiếc váy bị dính đầy nước ngọt và các loại kem, mứt hoa quả, cô bé xấu hổ tới mức gương mặt đỏ bừng.
"Cút đi!"
Các loại âm thanh tạp nham đan xen nhau, những lời khó nghe thốt ra từ miệng những đứa trẻ, nó làm cô bé tủi thân vô cùng. Cô bé cố gắng hết sức để không khóc, nhưng chẳng hiểu sao nươc mắt cứ chảy ra.