Nợ Một Lời Xin Lỗi

Chương 95: Món đồ Chơi



Đoàn Thiếu Dương đang ngồi ở cái máy vi tính,gõ rất gấp gương mặt hắn như đang hâm nóng bầu không khí xung quanh...

“Grummmm”(điện thoại run)

“Nghe”

“Dương,em ấy như bốc hơi khỏi thành phố vậy”

“bắt Lục Nhã Khanh về tra khảo là rõ...”

“Uhm”gương mặt Phong Tranh như thể bừng bừng lên vì nóng,có thể không phải là người yêu của hắn nhưng lại là người hắn yêu vô cùng...

Phong Tranh làm theo chỉ thị,đi thẳng đến nơi Lục Nhã Khanh sống rồi lôi ả ta về khu căn cứ...

...

Đoàn Thiếu Dương hack vào tất cả các camera của thành phố,cũng không thể thấy bóng dáng người con gái hắn yêu đâu cả...

Nơi xảy ra chuyện,chỉ tìm thấy chiếc xe của Vương Thừa Nhi và vài vết máu còn vương lại...đã hai ngày trôi qua...lòng hắn như bị ai lấy dao cứa vào từng chút một vậy....đau...hắn lấy hai ngón tay xoa lên thái dương nhè nhẹ...

Hắn hối hận vì ngày hôm đó để cô đi...hắn hối hận vì đã không bàn trước kế hoạch với cô...hắn muốn dành bất ngờ cho cô...nhưng bây giờ còn không biết rõ cô ở đâu...

Đôi mắt có quầng thâm,hắn không hề ngủ....nghĩ ngợi một lúc...hắn lấy áo mặc vào đi ra ngoài...



......

Căn phòng ẩm ướt làm cho Lục Nhã Khanh suy nghĩ tới điều tệ nhất...”thả tôi ra...”

Trong bóng tối có một bóng người tiến lại gần,”ai,thả tôi ra,tôi có rất nhiều tiền...”

Phong Tranh ngồi lên ghế rồi bật đèn,chiếc đèn bàn là ánh sáng duy nhất trong căn phòng làm cho cô ta thấy đỡ sợ,nhìn xung quanh thì bóng người ngồi trước mặt không ai xa lạ là “Phong Tranh,…sao anh đưa tôi đến đây,thả tôi ra”

“Được,khi nào tìm thấy Vương Thừa Nhi thì tôi thả cô ra”

“Tôi không biết cô ta ở đâu.”

“Tôi đâu nói cô giam giữ em ấy,vậy cô đợi mục xương đi”

“Anh” tên hạ đẳng này,chỉ là con chó cho Vương Thừa Nhi bảo vệ cô ta không tiếc mạng...”thả tôi ra đi,tôi sẽ bảo Dương chia cho anh cổ phần của tôi”

“E là không cần đâu” Phong Tranh im lặng một lúc,thì có hai người đàn ông nói nhỏ vào tai Phong Tranh chuyện gì đó,Phong Tranh gật đầu,thế là hai người đàn ông đó lấy khẩu súng chỉa vào chân Lục Nhã Khanh đang ngồi

“Các người tính làm gì”

“Đoàng......” “aaaaaaasass”

Một chân cô ta bị bắn...”các...các người...chết tiệt...tôi sẽ không tha cho các người”

“Vương Thừa Nhi ở đâu”

Lục Nhã Khanh im lặng rồi thở hổn hển....tên bên kia lên đạn thì “Ở bến tàu...tôi..cho người đưa ra đó...có lẽ bây giờ cô ta đã là vợ người khác rồi”

Phong Tranh rút cây súng còn lại chĩa thẳng vào đùi cô ta rồi bắn...”Đoàng...”tiếng hét thất thanh vang dội trong phòng,Phong Tranh chạy vội ra xe không quên gọi điện thoại Đoàn Thiếu Dương...

Vừa đến nói thì đã thấy Đoàn Thiếu Dương ở đó tự bao giờ...hắn ta đang chuẩn bị lên thuyền “Dương Đợi tôi”

“Anh đến từ bao giờ”



“Trước lúc cậu gọi cho tôi”

“Sao anh biết ở đây”

“Lên thuyền đi nói sau”

Hai người cùng lên thuyền,”e là không đuổi kịp,cũng hai ngày rồi,chỉ là tìm được manh mối gì không,vả lại bên đó là bán đảo tư nhân...”

“Anh vẫn chưa nói làm sao biết được mà ra bến cảng vậy”

“Đoán...”

“Cái gì,anh là thánh nhân sao”

“Xem điện thoại cô ta,thấy chuyển tiền cho một tài khoản lạ,sau đó tra số tài khoản nhận,cũng may hắn rút tiền gần bến tàu”

“....cái gì anh cũng mò được sao,cũng mong sao không như cô ta nói”

“Cô ta nói gì”

“Bán em ấy cho người khác”

“Đệt...giết ả ta cho tôi”

“Uhm anh khoan hả manh động...để tôi hành hạ cô ta”

Thuyền đi cũng nữa ngày mới tới đảo,đảo nơi đây như một thị trấn nhỏ,nó thuộc quyền sở hữu của một tay nào đó trong giới kinh doanh...

“Dương,anh em chúng ta đang ở khách sạn...tới đó trước rồi chia anh em ra điều tra”

“Uhm”

Đoàn Thiếu Dương về khách sạn tập hợp anh em trong phòng vip,rồi chia nhau đi tìm,rõ là mò kim đáy bể

Với thực lực của hắn tìm người không khó,nhưng e là thời gian không đủ để hắn kiên nhẫn chờ...và nếu cô còn sống...ở đâu hắn cũng có thể tìm được cô...

Ấy vậy mà cũng mấy ngày trôi qua,hắn không ngủ nghỉ gì nhiều có bao nhiêu thời gian là lên máy vi tính,hoặc tìm đến các ổ chứa,và họp đêm tìm...bật vô âm tính...

.....

Quay lại cái đêm cô bị chuốc thuốc mê,tỉnh dậy thì không còn là cái nơi ẩm mốc hôi hám nữa..nằm trên chiếc giường mềm mại,cô ngủ thật ngon...

Nửa đêm thì tiếng bước chân của đế giày cồm cộp,như có vẻ chao đảo...cô mở mắt thân người như mềm nhũng,nhìn vội lên người mình thì chỉ thấy bộ đồ lót...

Cô thấy bóng người tiến về phía mình thì tim đập nhanh như muốn bay ra khỏi ngực...hoàn hồn thì nhớ lại có lẽ mấy tên buôn người đã bán cô đến đây..

Bóng đen choàng tới ôm chằm lấy cô..dùng hết sức lực..đẩy vẫn không được,”tôi cần tắm”

Cái bóng đen dừng lại...cô thừa cơ hội lật hắn qua mất thế hắn té xuống giường...”a con khốn”cô vùng dậy chạy đến cửa thì bị hắn túm ngược tóc lại quăng lên giường...vừa đau vừa bủn rủn tay chân

Lại còn bị hắn bóp cổ đến ngạt..nếu bình thường thì mấy tên đàn ông như hắn cô cũng có thể quật,nhưng hiện tại thì không vì hơn hai ngày nay cô chưa ăn gì...một chút tàn hơi này khó có thể...

Người đàn ông trung niên giọng ồm ồm “tao bỏ tiền ra mua mày,mày chỉ là đồ chơi của tao thôi”

không phải hai tên kia bán mình cho người nước ngoài rồi sao?đánh liều một phen “ực ực,,..Đoàn Quân Hạo là chồng tôi...” nói giọng khó khăn...nhưng vẫn đủ để nghe hiểu...