Sau khi Hoàng Hi Ngôn cãi nhau với Hoàng An Ngôn, đã lâu lắm rồi cô không về nhà.
Thỉnh thoảng Viên Lệnh Thu sẽ gọi tới mắng cô đã qua một học kì mà chuyện chuẩn bị du học vẫn chẳng có chút tiến triển gì, có phải cô tính sống vạ vật mãi như thế không.
Hoàng Hi Ngôn không cãi vã với Viên Lệnh Thu qua điện thoại, nghe bà giục về nhà thì toàn lấy lệ cho qua, dù sao khi cúp máy cô lại sống cuộc đời mình.
Tuần cuối cùng của tháng Hai, Hà Tiêu tới thành phố Sùng.
Hoàng Hi Ngôn dẫn cậu ta đi xem mấy trường đại học rồi cùng ăn cơm trưa và tối.
Ăn tối xong, Hà Tiêu nằng nặc đòi đưa cô về trường.
Trường cô ở làng Đại học cách đó khá xa. Dọc tuyến tàu điện ngầm, những người muốn xuống mấy trạm trước đều đã xuống cả, số người còn lại hầu như đều là sinh viên tới làng Đại học.
Trong xe rất vắng vẻ, Hà Tiêu và Hoàng Hi Ngôn ngồi chung một băng ghế.
Hôm nay cậu ta đi chung cả buổi với cô, cảm thấy cô đã thay đổi rất nhiều. Trước kia luôn ôn hòa không tranh với đời, bây giờ đã sắc sảo hơn mấy phần, điệu cười khách sáo vì sợ loãng bầu không khí lúc trước đã vơi đi rất nhiều.
Thay đổi lớn nhất là cô đã thoải mái cột tóc lên, như thể hoàn toàn không còn để tâm tới ánh nhìn tò mò của người qua đường.
Không hiểu sao Hà Tiêu lại thấy nhụt chí.
Hoàng Hi Ngôn nghe cậu ta thở dài bèn quay sang cười với cậu ta, “Sao lại thở dài thế? Không hài lòng về sự tiếp đãi hôm nay của chị à?”
“Em không biết…” Cậu ta túm tóc, “Đột nhiên em cảm thấy mình đã lãng phí quá nhiều thời gian hồi học lớp Mười và Mười Một.”
“Nếu em muốn thay đổi thì bất cứ khi nào cũng không muộn, hơn nữa em đã cố gắng suốt nửa học kỳ mà.” Hoàng Hi Ngôn cười nói, “Thành tích hồi lớp Mười Hai của chị còn chẳng bằng em bây giờ, chẳng qua chị may mắn sinh ở thành phố Sùng nên mới vào được trường bây giờ thôi.”
“Không phải em muốn nói về chuyện này…”
“Thế là gì?”
“Ầy…” Tiếng than của Hà Tiêu đến là dài, “Chị không hiểu được đâu.”
Hoàng Hi Ngôn nhìn cậu ta, nhưng cậu ta chẳng nói gì nữa.
Từ trạm tàu điện ngầm đi bộ thêm sáu trăm mét là tới cổng trường.
Hoàng Hi Ngôn rất tự giác về thân phận hướng dẫn viên du lịch của mình mà dẫn cậu ta vào thăm quan, Hà Tiêu khen: “Môi trường của trường chị tốt thật đấy.”
“Em cầu tiến chút đi, đừng đặt mục tiêu thấp thế chứ.” Hoàng Hi Ngôn cười nói.
Hà Tiêu hết cách với cô, “Thế thì lấy trường chị làm chuẩn sàn được chưa?”
Dù đi thong thả đến mấy thì cũng vẫn tới dưới lầu ký túc xá của Hoàng Hi Ngôn.
Sáng mai Hà Tiêu phải đi tàu cao tốc về, tối còn phải về khách sạn đối phó với sự gặng hỏi của ông bô nên không có nhiều thời gian. Hơn nữa, Hoàng Hi Ngôn cũng xem như đã đi với cậu cả ngày rồi.
Cậu ta tháo ba lô trên lưng xuống, lấy một túi quà nhỏ ra, bảo là quà mang cho cô, không đắt, chỉ là một món đồ nhỏ mua đại thôi.
Hoàng Hi Ngôn không từ chối mà thoải mái nhận lấy, cười nói: “Cảm ơn em.”
Hà Tiêu cứ đeo ba lô một bên như thế, nhìn cô bảo, “Em hỏi chị một chuyện nhé.”
“Sao?”
“…Có phải em hết cơ hội rồi không?”
Hoàng Hi Ngôn lặng thinh một thoáng, toan mở miệng thì đã bị Hà Tiêu ngăn lại, “Được rồi được rồi, chị cứ giữ đáp án lại đi, khi nào em thi Đại học xong sẽ hỏi lại chị.” Mặt cậu ta chất chứa mấy phần bực bội.
Hoàng Hi Ngôn khẽ mỉm cười: “Chị có vài câu, nếu em nghe chắc sẽ cảm thấy chị đang nói nhảm lấy lệ với em, em có muốn nghe không?”
“Chị cứ nói đi.”
“Chị thật sự cảm ơn em, bất kể là vì sự săn sóc em dành cho chị hồi hè ở quê em, hay là vì em đã xem chị là mục tiêu phấn đấu. Mặc dù chị biết mình không xứng, nhưng vẫn thấy rất cảm kích khi giành được sự tôn trọng và tán thành của em.”
“Ai nói chị không xứng, chị vô cùng xứng đáng.” Hà Tiêu bĩu môi, “Chị đừng có hoài nghi gu thẩm mỹ của ông đây.”
Hoàng Hi Ngôn cười khanh khách.
“Thôi… Hôm nay em thật sự không nghe bài giảng tư tưởng đạo đức của chị được.” Hà Tiêu gãi gãi ót, “Em sắp phải đi rồi.”
“Về nhà ráng học hành cho giỏi, cố đừng thi vào trường chị nhé.”
“Chị đúng là hơi cậy già lên mặt đấy, rõ ràng chị có hơn em mấy tuổi đâu.” Hà Tiêu lùi ra sau một bước, lại chào: “Em đi đây.”
Hoàng Hi Ngôn cười nói: “Đợi em thi Đại học xong đến thành phố Sùng, khi đó chị lại mời em ăn cơm.”
Hà Tiêu không nói gì thêm, chỉ huơ huơ tay rồi xoay người.
Đi được chừng mười mét, nụ cười mà cậu trưng trên mặt biến mất từng chút từng chút một, cuối cùng lông mày nhíu lại không giãn ra được.
*
Sáng ngày 4/3, Hoàng Hi Ngôn nhận được điện thoại của chị Hoàng An Ngôn.
Sau lần cãi vã kia, hai người không nói chuyện với nhau nữa.
Máy thông, sau một giây im lặng, dù bầu không khí lạnh ngắt song giọng Hoàng An Ngôn còn lạnh hơn: “Chị đã phái tài xế tới trường, em chuẩn bị chút đi, tranh thủ về nhà một chuyến.”
“Hai ngày nữa em phải nộp bản luận văn sơ thảo nên…”
“Hoàng Hi Ngôn, chị không phải đang thương lượng với em. Chị dâu sinh non, hai tiếng trước đã nhập viện, dù sao em cũng phải tới thăm một chút.”
Hoàng Hi Ngôn sững sờ, “… Dạ.”
Hoàng An Ngôn không nhiều lời mà cúp máy luôn.
Chị dâu nằm trong một bệnh viện tư nhân, anh Hai Hoàng Bỉnh Quân nhờ quan hệ tìm một bác sĩ đỡ người nước ngoài có thâm niên trong nghề, thuê phòng bệnh VIP phục vụ rất chu đáo, thật ra không cần lo lắng quá.
Lúc Hoàng Hi Ngôn đến, cả nhà đều đã ở đó, bao gồm cả bố mẹ của chị dâu.
Mọi người đợi đến trưa. Giữa trưa, em bé chào đời, là một bé trai. Vì thiếu tháng, bé sinh sớm hơn ngày dự sinh hai mươi ngày nên vừa ra đời đã phải nằm trong lồng ấp.
Chị dâu được đưa về phòng bệnh, được hầu hạ từ chân tơ kẽ tóc, thật ra không có chỗ cho một nhân vật râu ria như Hoàng Hi Ngôn nhúng tay.
Chỉ là trong nhà có chuyện lớn như vậy, về tình về lý cô đều không thể vắng mặt.
Hoàng Trọng Huân và bố mẹ chị dâu là người vui nhất, họ cùng nhau dán sát vào cửa sổ thủy tinh ngoài phòng cách ly lồng ấp.
Rõ ràng cách rất xa chẳng thấy rõ gì, thế mà họ lại thảo luận sống động như thật: Mặc dù không đủ tháng nhưng cân nặng không tính là nhẹ; tiếng khóc vang dội, rất có sức sống, giống y hệt anh Hai lúc mới sinh; nghĩ tên, liệu có cần tìm người xem quẻ cho phù hợp không…
Hoàng Hi Ngôn không biết đây có phải là tình cảm gắn bó giữa ông bà với cháu hay không.
Chiều đến, Hoàng Hi Ngôn và Hoàng An Ngôn theo lời dặn của Hoàng Bỉnh Quân tới nhà anh lấy một số đồ dùng hàng ngày mà sáng anh quên mang tới. Hoàng An Ngôn lái xe, trên đường đi, hầu như hai chị em vẫn không nói câu nào với nhau.
Đến tối, Hoàng Hi Ngôn về nhà ở. Chủ đề hôm nay trên bàn ăn đều xoay quanh em bé mới sinh, hiếm khi không khí hài hòa như vậy.
Ngày hôm sau, nhân lúc em bé được bế ra khỏi lồng ấp để cho bú, Hoàng Bỉnh Quân đã sớm tìm thợ chụp ảnh tới chụp một bức ảnh gia đình. Hoàng Hi Ngôn đứng ngoài rìa xa nhất.
Chụp ảnh xong, tất cả mọi người vây quanh em bé ngắm nghía.
Hoàng Hi Ngôn trước giờ chưa từng thấy Hoàng Trọng Huân như vậy. Ông cười vô cùng ấm áp, hoàn toàn không có chút dáng vẻ nghiêm nghị của ngày thường.
Hoàng Trọng Huân không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, nhưng dù sao đây cũng là cháu đích tôn nhà họ Hoàng, không thể không phó thác nhiều mong đợi và chúc phúc.
Chẳng bao lâu sau, y tá bế em bé về lại lồng ấp trong phòng cách ly.
Hoàng Trọng Huân thu xếp để hai gia đình thông gia cùng nhau ăn cơm dưới hình thức liên hoan gia đình, chỉ để lại mình anh Hai ở phòng bệnh chăm sóc chị dâu.
Ăn cơm xong, Hoàng Trọng Huân về công ty họp.
Hoàng Hi Ngôn, Viên Lệnh Thu và Hoàng An Ngôn đi mua quà cho chị dâu và em bé.
Viên Lệnh Thu vào tiệm vàng đặt một cái khóa trường mệnh khắc tên, còn Hoàng An Ngôn và Hoàng Hi Ngôn thì đặt một cái lắc tay, hẹn khi nào đầy tháng sẽ tới lấy.
Họ còn mua cả quần áo, đồ chơi cho em bé và một sợi dây chuyền cùng một bộ đồ mặc nhà cho chị dâu…
Lượn lờ đến chạng vạng, Hoàng Hi Ngôn thấy lòng bàn chân đã sưng tấy.
Về lại phòng bệnh, quà cáp đã chất thành đống.
Ngồi trò chuyện một lúc với chị dâu, đến khi chị muốn cho em bé bú rồi nghỉ ngơi, tất cả mọi người mới rời đi.
Họ không ăn tối chung, Viên Lệnh Thu không thấy ngon miệng. Bôn ba cả ngày trời nên bà muốn đi mát xa. Chị xin nghỉ hai ngày, có một số công việc cần xử lý, phải về công ty một chuyến.
Ở cổng bệnh viện, mọi người đường ai nấy đi.
Hoàng Hi Ngôn gọi Viên Lệnh Thu lại, “Mẹ…”
Viên Lệnh Thu ngoảnh lại nhìn cô.
Cô do dự không biết có nên mở miệng hay không.
Tài xế thúc giục, không thể dừng lâu, Viên Lệnh Thu cũng không có kiên nhẫn đợi cô, bèn cúi người ngồi vào xe.
Hoàng Hi Ngôn gọi một chiếc taxi về trường.
Cô kiệt sức dựa vào ghế ngồi, nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dọc đường đều là ánh sáng lung linh, cửa sổ xe chặn hết mọi âm thanh bên ngoài khiến cô cảm thấy những ánh sáng ấy rất đỗi xa xôi.
Im lặng suốt một đường, vùi mình trong bóng tối.
Lúc gần tới trường thì nhận được một cuộc điện thoại, là của Tịch Việt.
Trong nháy mắt bắt máy, chất giọng lành lạnh hơi trầm của Tịch Việt vang lên như ở ngay bên tai Hoàng Hi Ngôn, anh hỏi cô: “Em đang làm gì thế?”
Lời dạo đầu cũ rích, Hoàng Hi Ngôn cười, “Đang trên đường về trường ạ.”
“Hôm nay thế nào?”
“Chị dâu em mới sinh em bé, chiều nay em theo mẹ và chị lượn lờ mua quà đến tận tối nên rất mệt…”
“Không phải thế,” Tịch Việt khẽ nói, “Ý anh hỏi là em thế nào?”
Hoàng Hi Ngôn hơi ngẩn ra, rồi mới sực hiểu, “A… Anh nhớ ạ?”
Trong lòng đột nhiên thấy tủi thân.
Cô cứ ngỡ chẳng ai nhớ ngày hôm nay.
“Đương nhiên.” Đầu bên kia yên lặng một giây rồi Tịch Việt nói: “Nhưng mà anh cược sai.”
“…Dạ?” Hoàng Hi Ngôn không bắt kịp suy nghĩ của anh.
“Anh cứ tưởng em ở Nam Kinh nên đã mang quà tới đó cho em.”
“Ơ…”
“Đặt ở chốt bảo vệ cho em nhé?”
“Không.” Hoàng Hi Ngôn vội nói, trong nháy mắt, lông mi cô ướt đẫm, “Anh đợi em… Anh có thể đợi em không ạ? Bây giờ em sẽ tới đó, vẫn còn tàu cao tốc!” Cô nói với tài xế, “Bác tài, đổi địa chỉ, phiền chú chở cháu tới trạm tàu hướng Đông với ạ!”
Giọng Tịch Việt thấp thoáng ý cười: “Đừng vội, anh chờ em.”