Taxi dừng ven đường, trước khi xuống xe, Hoàng Hi Ngôn đã trông thấy một bóng người đang đứng chờ trước cửa khu nhà ở bên kia đường.
Cô vội vã băng qua, chạy tới.
Tịch Việt vẫn mặc nguyên bộ đồ đen và một chiếc áo khoác rất mỏng, chỉ kéo khóa đến ngực, để lộ làn áo thun đen bên trong. Anh đứng cạnh hàng rào sắt có dây leo bên ngoài khu nhà, một tay cầm điếu thuốc, còn tay kia ôm một hộp quà nhỏ được gói ghém cẩn thận.
Hẳn là anh đã đợi rất lâu, vẻ mặt khi cúi đầu hút thuốc chất chứa vẻ buồn chán tịch liêu.
Trước khi Hoàng Hi Ngôn mở miệng, Tịch Việt đã ngẩng lên, hẳn là vì nghe thấy tiếng bước chân cô. Lúc chạm mắt với cô, trong khoảnh khắc, dáng vẻ kháng cự người khác cố hữu của anh chợt hoá thành ôn hòa.
Hoàng Hi Ngôn mặt mày rạng rỡ, khi còn cách hai bước thì chậm lại, rồi từ từ tiến về chỗ anh, “Anh đã chờ lâu lắm ạ?”
“Không đâu, chưa đến nửa tiếng.”
Hoàng Hi Ngôn không về trường mà tới thẳng đây nên ngoài một chiếc ba lô nhỏ mang theo thì cô không có bất cứ đồ đạc nào.
Gió đầu tháng Ba còn se lạnh, ngoài chiếc áo thun trắng, cô chỉ mặc một chiếc áo len hở cổ màu xanh lam. Cô cột tóc nên khi dẫn anh vào trong khu nhà, lúc xoay người, đuôi ngựa khẽ đung đưa một chút.
Hai người chưa gặp nhau một thời gian, cứ thế sóng vai mà đi, vẫn im lặng như trước.
Giống như, nhịp chân nhè nhẹ hòa với tiếng hít thở là cách thức đặc biệt mà họ dùng để chào hỏi nhau.
Là Tịch Việt lên tiếng trước, “Em có ăn bánh kem không?”
Hoàng Hi Ngôn thấy lời mào đầu của anh rất cũ, nhoẻn cười đáp, “Nếu như em nói, anh là người đầu tiên từ trước đến giờ nhớ hôm nay là sinh nhật em…”
Tịch Việt dừng bước, toan quay người, “Gần đây có tiệm bánh nào không em?”
“A!” Hoàng Hi Ngôn đưa tay nắm lấy ống tay áo anh, “Thôi thôi, mua về chỉ ăn mỗi tí, lãng phí lắm ạ.”
Tịch Việt nhìn cô, tựa như đang xác nhận xem có phải cô không cần thật không. Anh không quá hiểu mấy lời đãi bôi nên cần xác nhận nhiều lần.
Hoàng Hi Ngôn cười nói: “Anh có thể tới đây thăm em là tốt hơn bất cứ chiếc bánh sinh nhật nào rồi.”
Đã ba bốn ngày cô không ở đây, lúc mở cửa, không khí trong phòng hơi vẩn bụi.
Hoàng Hi Ngôn bật đèn lên, nhớ ra lần trước quên mua dép cho Tịch Việt, bèn bảo anh cứ đi giày vào luôn.
Đây là lần đầu tiên Tịch Việt bước vào không gian sống của Hoàng Hi Ngôn.
Không ngoài dự đoán, rất sạch sẽ ngăn nắp, có thể thấy mấy món đồ nho nhỏ thể hiện suy nghĩ của chủ nhà ở khắp nơi.
Anh trông thấy trên bàn ăn màu trắng có đặt tượng năm con heo bằng đất sét và một khung ảnh lồng kính dựng sát tường, là ảnh chân dung của nhân vật Furukawa Izumi vẽ.
Hỏi: “Em thích bà ấy à?”
Hoàng Hi Ngôn lia mắt tới, giọng điệu không tốt lắm: “Dạo này thỉnh thoảng em có xem một chút tạp chí nghệ thuật, có một lần trông thấy giới thiệu về bà ấy.”
Cô chỉ phía ghế sô pha, bảo Tịch Việt tới đó ngồi một chút, còn cô vào phòng ngủ cất ba lô.
Tịch Việt đặt hộp giấy nhỏ lên bàn trà, ngồi trên chiếc sô pha đầy ắp gối ôm và búp bê vải, thấy hơi luống cuống tay chân.
Chưa đầy một lát, Hoàng Hi Ngôn đã ra khỏi phòng ngủ, tiện tay khởi động robot dọn dẹp hút bụi dưới đất.
Nhà nhỏ không có phòng bếp, Hoàng Hi Ngôn mua một chiếc máy nướng bánh và máy ép trái cây, đều đặt trong chiếc kệ mà cô mua thêm. Đối diện kệ là một chiếc tủ lạnh cỡ nhỏ, cạnh tủ lạnh có một thùng nước tinh khiết đã mở.
Hoàng Hi Ngôn lấy ra hai chai, đi tới đối diện bàn trà, đưa cho Tịch Việt một chai, sau đó tới ngồi xuống cạnh anh.
Rất nhanh, Hoàng Hi Ngôn nhận ra nói chuyện kiểu này ngượng ngùng cỡ nào, nhất là ngồi vai sóng vai không nhìn thấy mặt đối phương thế này.
Hoàng Hi Ngôn hỏi: “Anh đã ăn tối chưa?”
“Ăn một chút.”
“Em hơi đói, anh có thể xuống dưới ăn gì với em không?” Nhân tiện mua đôi dép luôn.
Đối diện khu nhà có một tiệm ăn nhỏ mùi vị không tệ.
Hoàng Hi Ngôn gọi một phần sủi cảo chiên và một chén cháo bách hợp.
Hai người ngồi đối diện nhau, Hoàng Hi Ngôn chống cằm nhìn Tịch Việt, bất giác hớn hở hẳn lên.
Tịch Việt khẽ chạm tay lên trán, dường như ngượng ngùng vì ánh nhìn của cô.
Sủi cảo chiên và cháo được bê lên, Hoàng Hi Ngôn cầm một đôi đũa, hỏi anh: “Anh có muốn ăn một chút không?”
Tịch Việt bảo không cần.
Cô cắn một miếng sủi cảo chiên, lại hỏi: “Gần đây anh đang vẽ bản thảo thương mại hay là vẫn vẽ tác phẩm của mình?”
“Vẽ bản thảo thương mại.”
“Thế tới đây có làm trễ nải công việc của anh không?”
“Mấy hôm trước anh đã giao bản thảo rồi.”
Hoàng Hi Ngôn thổi muỗng cháo, “Hôm trước, Hà Tiêu đã tới thành phố Sùng một chuyến.”
Tịch Việt khựng người, hỏi cô bằng giọng lành lạnh: “Cậu ta tới tìm em à?”
“Chủ yếu là tới thăm quan trường học, cậu ấy muốn thi vào đại học ở thành phố Sùng.” Hoàng Hi Ngôn ngước mắt, trông thấy vẻ mặt điềm nhiên của Tịch Việt, có vẻ như anh không mấy hứng thú bèn không nói tiếp mà chuyển chủ đề khác.
Ăn khuya xong, lúc đi ra mới phát hiện trời đã mưa từ bao giờ.
Mưa không tính lớn, hòa với gió đầu xuân đem lại cảm giác mát lạnh.
Hai người đứng chần chừ trước cửa một giây, Tịch Việt bỗng giơ tay kéo khóa chiếc áo khoác xuống, cởi ra, trùm lên đầu cô, “Đi thôi.”
Hoàng Hi Ngôn vén chiếc áo lên, lộ mắt ra, thấy anh chỉ mặc mỗi chiếc áo thun ngắn tay bên trong bèn từ chối.
Mà Tịch Việt đã túm lấy cổ tay cô, giục cô nhanh lên.
Hai người rảo bước, không nói chuyện gì, mãi tới dưới lầu khu nhà mới dừng lại.
Hoàng Hi Ngôn đi thẳng vào trong, cảm thấy Tịch Việt không đi cùng bèn quay đầu hỏi, “Anh không đi lên ạ?”
Tịch Việt nói: “Không còn sớm nữa. Em mau lên nhà tắm nước nóng đi, nếu không sẽ cảm lạnh đấy.”
“Thế bao giờ anh về?”
“Sáng mai đi ngay.”
Hoàng Hi Ngôn dùng hai tay nắm lấy áo khoác của anh, thoáng lo lắng, “Gấp quá ạ. Lúc đầu em định bảo ngày mai sẽ đi dạo loanh quanh với anh, hồi tết chưa có cơ hội.” Cô cảm giác được, hình như lúc ăn cơm, tâm trạng Tịch Việt có phần sa sút so với lúc hai người vừa chạm mặt nhau hôm nay, song không rõ vì đâu.
Tịch Việt im lặng một lúc mới nói: “… Anh vẫn chưa giao bản thảo, anh dối em đấy.”
Lần này, Hoàng Hi Ngôn không thốt ra lời giữ lại được, trong lúc bận bịu mà anh còn nhín ra thời gian tới đây chúc mừng sinh nhật cô, cô đã cảm kích lắm rồi.
Bèn cười một cái nói: “Thế anh cũng về sớm nghỉ ngơi đi ạ. Lần sau… nếu rảnh, em sẽ tới thành phố Thâm tìm anh chơi.”
Tịch Việt gật đầu.
Hoàng Hi Ngôn do dự hỏi: “Chỗ anh ở có gần đây không? Anh gọi xe đi, đừng để mắc mưa…”
“Ừ.”
“Vậy… ngủ ngon ạ.”
“Ngủ ngon.”
Hai người tạm biệt xong, Hoàng Hi Ngôn đi vào trong, đến khúc cua ngoảnh lại nhìn thì thấy bóng dáng Tịch Việt ở cổng ra vào đã biến mất.
Cô hơi mất hồn mất vía lên lầu, lúc vào nhà mới phát hiện trên đầu mình vẫn trùm áo khoác của Tịch Việt.
Có một khoảnh khắc cô định chạy xuống lầu, ngẫm nghĩ, lại dừng bước, muốn biến nó thành cái cớ để lần sau gặp anh.
Lần sau, lần sau…
Hoàng Hi Ngôn hơi bực bội.
Cảm thấy mỗi lần hai người gặp mặt đều không thỏa mãn, như thể có những lời muốn nói ra nhưng cứ lừng khừng giữ mãi trong lòng. Kết quả là lần nào cũng đợi lần sau, khiến lời muốn nói chất chứa mỗi lúc một nhiều, càng lúc càng cần dũng khí lớn hơn để mở miệng.
Rõ ràng, trên đường chạy từ thành phố Sùng tới gặp anh, cảm xúc của cô rất mãnh liệt, nhưng nháy mắt nhìn thấy anh bằng xương thịt, chẳng hiểu sao cô lại chẳng nói nên lời.
Hoàng Hi Ngôn vắt quần áo lên lưng ghế, cầm đồ ngủ lên, đi vào phòng tắm tắm một lượt.
Sấy khô tóc, ngồi lên ghế sô pha, cần một con dao rọc giấy, mở cái hộp nhỏ mà Tịch Việt mang tới.
Bên trong có tầng tầng bóng xốp trông quen quen, gỡ cả buổi mới hết.
Dưới lớp khăn lụa cuối cùng là một pho tượng.
Có kích thước giống hệt pho tượng thiếu nữ có sừng dài kia, nhưng đây là một thiếu niên. Tuy trang phục và vẻ mặt không giống lắm nhưng cũng có sừng, cũng mảnh khảnh, cũng đẹp kiểu “nông cạn”.
Hoàng Hi Ngôn ngẩn ngơ cầm nó trong tay hồi lâu mới tháo lớp bóng xốp bọc mấy chỗ khớp và cặp sừng ra, cầm vào trong phòng ngủ, bày lên bàn sách.
Hai bức tượng đứng kế nhau. Tuy không được nặn cùng lúc nhưng không ai là không cảm thấy bọn chúng vốn nên là một đôi.
Hoàng Hi Ngôn gác cằm lên cánh tay, ngơ ngác ngắm rất lâu.
Ngay lúc cô phân vân có nên gọi điện cho Tịch Việt hay tới gặp anh luôn… thậm chí còn sắp hành động thì đột nhiên nghe tiếng gõ cửa.
Cô cả kinh hoàn hồn.
Vểnh tai nghe, tiếng gõ cửa ngừng ngay lập tức, rồi lại vang lên với tiết tấu không nhanh không chậm.
Đêm khuya dù gì cũng hơi sợ hãi, cô cầm điện thoại lên, bấm sẵn số cảnh sát rồi mới đi ra phòng khách, hỏi: “Ai thế?”
“Anh.”
Hoàng Hi Ngôn hơi sửng sốt, vội vã vứt điện thoại xuống, chạy ra mở cửa.
Ánh đèn ngoài cửa có tông ấm, ánh đèn hành lang lại trắng lạnh, Tịch Việt đứng giữa chúng, vẻ mặt cũng xoắn xuýt đầy mâu thuẫn hệt như thế.
Chiếc áo thun trên người anh đã ướt nhẹp, có mùi khói thuốc hòa với hơi lạnh ẩm ướt.
“Sao anh còn chưa về?” Hoàng Hi Ngôn vô cùng kinh ngạc.
“Ở dưới lầu hút điếu thuốc.”
Hoàng Hi Ngôn vội vàng kéo anh vào nhà, sau đó chạy tới chỗ bàn trà cầm điều khiển từ xa bật máy sưởi lên.
Thấy anh vẫn đứng bất động ở cửa, cô bèn bước tới dẫn anh vào, “Anh vào nhà trước đã, để em lấy một chiếc khăn lông cho anh lau qua.”
Cánh tay bị anh túm lấy.
“Em đừng vội, anh nói mấy câu với em rồi đi ngay.” Giọng anh nghe khàn khàn vì mắc mưa.
“Vào rồi nói ạ.”
Tịch Việt lắc đầu, bảo không cần.
Hoàng Hi Ngôn đành đứng hẳn hoi.
Anh đứng ngay trước cửa, cúi đầu nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng thản nhiên, “… Anh không muốn lại phải kiếm cớ để được gặp em.”
Thi thoảng, Hoàng Hi Ngôn cảm thấy tư duy của Tịch Việt cũng mang phong cách nghệ sĩ, không đầu không đuôi, nghe không hiểu gì.
Dù biết tư duy anh hay nhảy cóc, nhưng chỉ vẻn vẹn một câu như thế cũng đủ để trái tim cô nảy lên trong nháy mắt.
Anh dứt lời, sau đó là một khoảng lặng.
Cô nghe tiếng mưa rơi lộp bộp vào cửa sổ thủy tinh.
Đột nhiên có ảo giác như đang ngâm mình trong nước, thứ hơi lạnh trên người anh dường như thuộc về loài thực vật nào đó không thấy ánh mặt trời sống dưới nước sâu.
Khi anh mở miệng lần nữa, giọng nói như xuyên qua làn nước thăm thẳm.
Khiến cô hơi hoảng hốt, mới từ từ phản ứng lại.
Anh nói: “Hi Ngôn, anh thích em.”
Cô lừng khừng không mở miệng, như bị ai đó nắm lấy trái tim sũng nước như miếng bọt biển của mình.
Nghe Tịch Việt nói tiếp: “Anh là một người thường xuyên làm người khác thất vọng, anh rất muốn trở thành người tốt hơn rồi mới bày tỏ với em.”
“Anh…” Hoàng Hi Ngôn tiến tới một bước, chẳng biết biểu lộ cảm xúc thế nào bèn đưa tay bắt lấy vạt áo thun của anh.
Tịch Việt cúi đầu nhìn cô, “Hôm em kết thúc kì thực tập, anh đã nhận ra rằng anh phải tự mình bước về phía em. Anh vẫn chưa trở nên tốt hơn, có lẽ sẽ vẫn khiến em thất vọng. Em có thể không nhận lời anh, nhưng xin em đừng khiến anh phải kiếm cớ để có thể gặp em… Liệu anh có thể trực tiếp đến tìm em khi anh muốn gặp em hay không?”
Hoàng Hi Ngôn chớp mắt, hàng mi đã ẩm ướt, vô phương khống chế trái tim mình, và giọng nói cũng ướt át trĩu nặng như đêm mưa này, “Vì sao anh lại nghĩ em sẽ không nhận lời?”
“Anh…” Tịch Việt dừng một chút.
“Em cũng thích anh mà.”
Tịch Việt ngơ ngác giơ tay ra, chạm vào gò má cô, rồi khẽ dời lên một chút.
Cô không chịu ngẩng lên, vẫn níu chặt áo anh bằng cả hai tay, giọng run se sẽ, mỗi một chữ đều mang vị nghẹn ngào: “… Em không cần anh thay đổi gì cả, anh đã đủ tốt rồi. Em thích hết mọi dáng vẻ của anh. Em chỉ hy vọng anh biết yêu quý cơ thể mình, em muốn anh sống lâu trăm tuổi. Em muốn anh luôn luôn ở bên em.”
Câu nói chấm dứt, sau đó là khoảng lặng miên man.
Cuối cùng Tịch Việt cũng mở miệng: “Em có lạnh không?”
Hoàng Hi Ngôn lắc đầu.
“Anh lạnh quá.” Anh nói, “Để anh ôm em một chút được không?”
Anh đưa tay kéo cô vào lòng, cánh tay cẩn trọng vòng sau lưng cô. Vì chênh lệch chiều cao, anh hầu như khom cả người xuống, dán lên cô, vùi đầu vào vai cô, gắng sức hít thở.