Nơi Xa Nhất Là Ngay Bên Cạnh

Chương 125: Hai bàn tay trắng



Vốn có dự định là nhìn xong lần cuối cùng sẽ thực sự rời đi, thế nhưng vừa mở cửa phòng ngủ ra, lại thấy bé con ngồi ở trên giường khóc đến rối tinh rối mù, nhất thời trái tim cứ như bị ai đó nhéo một cái, cả người đều luống cuống.

Nghe nam nhân nói, đột nhiên Lâm Văn Tịch không biết nên trả lời thế nào, chỉ liều mạng lắc đầu, luyến tiếc nam nhân thì có thể làm sao, lẽ nào y sẽ không đi hay sao? Kỳ thực không muốn lại để cho y nhìn thấy một mặt yếu ớt của mình, đã sớm quyết định phải tự mình trưởng thành, bây giờ cậu còn có một cục cưng, đó chính là trách nhiệm của cậu, cậu đã là một người lớn, không thể động một chút là khóc được. Không biết tại sao tim lại đâu, nhất thời không khắc chế nổi tâm tình của mình, lần thứ hai rơi nước mắt, lại không nghĩ rằng nam nhân vẫn còn ở đây.
Mặc dù đang lắc đầu, thế nhưng Lâm Văn Tịch vẫy rơi nước mắt đã tiết lộ tâm tư của cậu, Lê Diễm biết em ấy thật sự không muốn mình đi, tối qua em ấy đã kêu mình trở về, anh cho rằng em ấy vẫn còn chưa tha thứ cho mình, đến nỗi gi băng bóúp mình, kỳ thực bé con này vẫn luôn mềm lòng như vậy, thế nhưng đối với mình, vẫn là không giống với người khác đâu ha. Không biết tại sao nhất thời tâm tình của Lê Diễm có chút nhảy nhót.

"Tiểu Tịch, hãy nghe anh nói được chứ?" Lê Diễm nâng đầu của cậu lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt phía trên. Nghiêm túc nói.

Nhìn ánh mắt của Lê Diễm, Lâm Văn Tịch gật đầu.

"Có thể anh sẽ không trở về nữa."

"?" Lâm Văn Tịch có chút mờ mịt nhìn nam nhân trước mắt, hiển nhiên không hiểu được lời anh nói là có ý gì.

"Sau này sẽ từ từ nói với em, nói chung là, hiện tại anh đã đoạn tuyệt quan hệ với Lê gia, anh cũng không còn là tổng tài của Vũ Hoàng nữa, cũng không còn là con trai Lê Tông Sinh, hiện tại chỉ cần là những thứ thuộc về Lê gia anh đều không còn nữa, cho nên, cũng có nghĩa là, hiện tại anh đã trở thành người với hai bàn tay trắng rồi."
Lâm Văn Tịch nghe vậy liền mở to hai mắt nhìn, có chút hoảng hốt cho rằng mình đã nghe lầm, hai bàn tay trắng? "Tại sao lại..."

Lê Diễm nhìn thấu sự kinh ngạc của cậu, bèn nói tiếp, "Anh bị ba đuổi ra ngoài. Bởi vì anh đã nói thẳng một chuyện với Uông Kiếm Quốc, cũng nói với bọn họ rằng anh không muốn làm người thừa kế của ông ta, không quan tâm cái vị trí kia. Tuy rằng chuyện này không có bị truyền ra ngoài, thế nhưng người trong bang đều đã biết rồi, cũng biết được anh không có tình cảm gì với Uông Chỉ Tâm. Sau khi ba anh biết được, trong cơn tức giận đã trực tiếp đuổi anh ra ngoài."

"!" Hiện tại Lâm Văn Tịch hoàn toàn bối rối, không biết là tình huống gì, tại sao đột nhiên lại nói không muốn làm người thừa kế? Còn có sau khi kết hôn rồi lại nói thật rằng mình không thích Uông Chỉ Tâm?
"Vậy tại sao người lại kết hôn?"

Kỳ thực lúc đó Lê Diễm làm vậy chỉ vì kéo dài thời gian bảo tồn thực lực, anh biết sớm muộn gì cũng phải ngả bài với Lê Tông Sinh, thế nhưng khi đó vẫn chưa tới thời điểm, nói ra quá sớm sẽ chỉ tạo thành bất lợi cho anh và Lâm Văn Tịch mà thôi, tuy rằng khi ấy nhẫn tâm làm thương tổn Tiểu Tịch, nhưng cũng là vì suy nghĩ cho thời gian sắp tới của hai người. Chỉ là Lê Diễm không nghĩ tới Lê Tông Sinh sẽ tham lam đến mức muốn anh bò lên trên cái vị trí kia của Uông Kiếm Quốc, kỳ thực cũng không phải không được, hiện tại anh đã biết toàn bộ chân tướng, kỳ thực dần dần mới hiểu được ca ca cũng không phải bị người của Lâm gia hại chết, chỉ bởi vì trên đường đi tìm cô ta xảy ra tai nạn xe cộ, tuy rằng rõ ràng là do con người tạo ra, nhưng người nhà đó cũng không thuộc bọn người nọ, đoán chừng Lâm gia cũng không có cái gan này, chỉ là bởi vì lúc đó Lê Diễm tuổi trẻ khí thịnh nên nổi giận cực độ, đối với anh mà nói thì ca ca vốn là người rất quan trọng, sau khi ca ca gặp chuyện không may Lâm gia cũng biến mất, mới có thể nhất thời nóng não đổ toàn bộ tội lỗi cho nhà đó, hận nhiều như vậy, nếu như không phải lúc đó để lại manh mối khiến Lê Tông Sinh nhìn thấu, là ai cũng sẽ không nghĩ tới chuyện này có liên quan đến bên phía của Uông Kiếm Quốc. Sau khi Lê Diễm hiểu ra hết thảy, tâm tình muốn gặp Lâm Văn Tịch càng trở nên bức thiết, kỳ thực sau khi tỉnh táo lại Lê Diễm đã không còn hận mẹ của Lâm Văn Tịch nữa, cho dù là hận, cũng sẽ không hận đến trên đầu Lâm Văn Tịch, nói trắng ra là, nữ nhân kia bất quá chỉ là một người sinh ra em ấy mà thôi, ân oán của thế hệ trước, ép buộc đẩy lên trên người của em ấy, đúng là quá tàn nhẫn. Cho nên báo thù thì báo thù, nếu như xúc phạm tới Lâm Văn Tịch, anh thà rằng không báo, bất quá nếu có phương pháp có thể vẹn toàn đôi bên, như vậy mới là tốt nhất.
Từ khi biết đến tình cảnh lúng túng hiện tại của mình có thể sẽ tạo thành uy hϊếp cho Lâm Văn Tịch, anh liền quyết đoán quyết định bí quá hoá liều một lần. Không thành công, thì để xuống toàn bộ ân oán, dẫn Lâm Văn Tịch rời đi. Ước chừng được năng lực hiện tại của mình, cho nên anh lựa chọn "ngả bài" với Uông Kiếm Quốc, còn đưa ra ý định ly hôn với Uông Chỉ Tâm, quả nhiên không vượt ra khỏi dự đoán của anh, sau khi lão đầu biết được quả thực đã sắp phát điên lên, bận rộn vì cái vị trí kia nhiều như vậy kết quả trực tiếp bị "xúc động" của mình phá hỏng, thế là trực tiếp đuổi anh ra ngoài, đóng băng tài khoản ngân hàng, thu hồi tất cả quyền lợi của anh, thậm chí còn nói trong phạm vi thế lực của hai nhà Lê Uông không thể cung cấp cho anh bất kỳ nguồn lực kinh tế nào cả. Phong tỏa toàn bộ của cải của anh. Ở trong cái thành phố này, đúng là anh đã hoàn toàn trắng tay rồi, cho nên anh không có lừa Lâm Văn Tịch, nhưng đồng thời Lê Diễm cũng có bảo lưu lại một phần nhỏ, dù sao mình âm thầm chuẩn bị lâu như vậy, hình như là Lê Tông Sinh không hề phát hiện ra. Nếu như thật sự đã bị đóng băng lại hết, mình liền nửa bước cũng không đi khỏi nhà, nếu không cũng quá coi thường Lê Diễm anh rồi.
"Chuyện kết hôn này, anh biết mình có lỗi với em." Lê Diễm cũng không có ý định giải thích thêm gì nữa, chuyện đã xảy ra, bé con biết anh đã kết hôn chứng minh nhất định là đã thấy được tin tức, đã xảy ra chuyện khiến em ấy thương tâm, giải thích cũng không phải là sở trường của Lê Diễm.

Thấy nam nhân không giải thích, Lâm Văn Tịch cũng không có hỏi lại, nam nhân đến tìm mình, là bởi vì cái gì nha? Không biết tại sao, Lâm Văn Tịch lại nhớ tới đợt ở suối nước nóng, vấn đề nam nhân hỏi cậu, lúc đó cậu cũng đã nói, nếu có một ngày y trắng tay, vậy sẽ đổi thành cậu nuôi y. Trước khoan nói tới chuyện nam nhân từng có ân với mình, nhớ tới y là "ba" của mình, vậy mình cũng có nghĩa vụ phải nuôi y mà. Bây giờ là muốn đến nói với mình rằng hẳn là mình nên thực hiện lời hứa sao? Thế nhưng tối hôm qua, y đã nói, y nhớ mình... Đều là lừa gạt mình hả?
"... Hiện tại người..."

"Anh chuẩn bị tìm nơi ở tạm trước." Nam nhân cười cười, kỳ thực trong lòng vẫn có chút bất đắc dĩ, bởi vì đột nhiên mình bỏ đi dẫn tới bên kia hoài nghi, biết anh bị Lê Tông Sinh đuổi ra ngoài, còn bị trục xuất khỏi Thiên Hà bang, bến đó cũng bắt đầu rục rịch, cứ như là nhìn thấu một cổ tiềm lực của Lê Diễm, chưa diệt trừ hậu hoạn khôn lường cũng không yên tâm, cho nên hôm đó mình mới gặp phải tập kích, sơ sẩy bị bắn trúng, anh biết bọn người đó hơn phân nửa là đám người đã sớm nhìn không vừa mắt anh ở Thiên Hà bang, lần này không thành công rất có thể sau này sẽ còn tập kích tiếp, cho nên Lê Diễm thật sự không có ý định ở lại chỗ của Lâm Văn Tịch, anh không thể liên lụy đến bé con, do hôm qua thực sự quá nhớ em ấy nên mới đến đây, hiện tại anh là người đang rơi vào hiểm cảnh, trên người không có đồng nào sống ở đây chỉ làm hại đến Lâm Văn Tịch mà thôi.