Nghe được Lê Diễm trả lời, bé con lại hiểu lầm. Cho rằng nam nhân tìm đến mình quả nhiên chỉ là vì lời đã từng hứa hẹn mà thôi, trong lòng Lâm Văn Tịch có chút mất mát, lại vẫn không nhịn được mở miệng hỏi một câu "vậy người sẽ ở lại sao?" Rõ ràng là thương tâm, thế nhưng không biết tại sao trong lòng ngoại trừ mất mát ra lại sinh ra vài phần chờ mong mơ hồ, không hy vọng nam nhân đến tìm cậu chỉ vì một lời hứa hẹn, rồi lại muốn nhìn thấy y, mong muốn y có thể ở lại, muốn ở cùng một chỗ với y, mặc dù y đã không còn thương mình nữa rồi. Thế nhưng cậu vẫn còn yêu nam nhân trước mặt này rất sâu.
Nhìn nam nhân luôn kiêu ngạo trước mắt, cho tới bây giờ Lâm Văn Tịch còn chưa tưởng tượng ra được cảnh sẽ có ngày người này lại trắng tay. Lần trước nam nhân hỏi cậu như thế, chẳng qua là cậu chỉ nghĩ rằng nam nhân tùy tiện nói một chút mà thôi. Bất quá bất luận là nam nhân ra làm sao, ở trong lòng cậu, y vẫn đều là một người cường đại. Lâm Văn Tịch không nghĩ tới nam nhân sẽ lắc đầu với cậu, ý tứ chính là... Sẽ không ở lại sao? Lâm Văn Tịch không ý thức được trong thoáng chốc ánh mắt mình ảm đạm xuống đã bị nam nhân nhìn vào trong mắt. Cậu chỉ biết tim mình dâng lên cảm giác khổ sở nồng đậm, bắt đầu buồn phiền, thì ra là do tự mình đa tình sao? Rõ ràng nói đang tìm chỗ ở nhưng lại không định ở đây, hay là căn bản nam nhân không có nghĩ tới muốn ở cùng một chỗ với mình. Qua khoảng thời gian lâu như thế, nam nhân cũng không có tới tìm mình, thậm chí không có gởi cho mình bất kỳ tin tức gì, sớm đã đuổi cậu đi, vậy mà mình vẫn cứ nóng mặt dán lên, hơn nữa, cho dù y thực sự muốn ở lại, mình thật sự có năng lực để nuôi nam nhân sao? Nhìn chung quanh một chút, vách tường bị bong tróc gần như sắp rơi ra, trong phòng chỉ có một cái giường vừa nhỏ vừa cũ, đảo mắt nhìn không xót bất kỳ thứ gì, không có đồ vật dư thừa nào, đơn giản là so ra đều kém một cái phòng tắm của nam nhân, người như y vừa nhìn vào liền biết không thuộc về chỗ này, cảm giác không hài hòa như vậy càng làm cho Lâm Văn Tịch cảm thấy mình hèn mọn hơn. Đột nhiên cảm thấy bản thân có chút ngốc, tại sao trước đây lại dám mạnh miệng nói rằng mình sẽ nuôi nam nhân chứ, mình không hề có bất kỳ thứ gì cả, có tư cách gì để nuôi y, còn có tại sao khi đó nam nhân lại muốn lừa mình chứ, biết rất rõ rằng mình nuôi y không nổi nhưng vẫn muốn lừa cậu, nói cái gì mà rất cảm động, còn chân chính muốn nam nhân tiếp thu cuộc sống như thế, căn bản cũng không quá khả thi đi. Cho dù hiện tại nam nhân đã xuống dốc, nhưng vẫn là chàng hoàng tử của trước kia, sao có thể cam chịu một cuộc sống bình dân như vậy, nếu như khi đó nam nhân không gạt cậu, sớm để cậu nhận rõ hiện thực hơn một chút, chính là kể từ khi đó cậu liền bắt đầu nỗ lực, ít nhất, hiện tại cậu cũng sẽ không đến nỗi chật vật như vậy đâu, ít nhất cậu còn có thể có tư cách hơn nói ra cái gì mà sau này đổi thành cậu nuôi y. Suy nghĩ một chút viền mắt của Lâm Văn Tịch dần dần đỏ lên. Nhìn bé con vẫn đang cúi đầu, trong lòng Lê Diễm dâng lên một trận yêu thương, cũng nhìn thấu em ấy đang suy nghĩ cái gì, thế là vuốt đầu của cậu mở miệng nói, "Tiểu Tịch, em không biết tình cảnh hiện tại của anh có bao nhiêu nguy hiểm, anh không thể ở tại chỗ này, anh không muốn để em gặp chuyện không may."
Nam nhân là vì mình sao? Lâm Văn Tịch kinh ngạc ngẩng đầu, suy nghĩ vừa nãy của mình có bao nhiêu loạn thất bát tao, kết quả nam nhân làm như vậy là bởi vì mình hả? Lâm Văn Tịch xấu hổ đỏ mặt, cậu còn tưởng rằng là do nam nhân cảm thấy điều kiện ở nơi này quá kém... Ngẩng đầu muốn nói xin lỗi, lại vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của nam nhân, Lâm Văn Tịch mới nhớ tới chuyện hôm qua y bị thương, ban nãy không nhìn kỹ cũng còn đỡ, hiện tại nhìn qua mới phát hiện thần sắc vẫn luôn tươi tỉnh của nam nhân đã không còn, lúc này là vẻ tái nhợt không bình thường, hơn nữa tuy rằng bàn tay đang sờ đầu mình của nam nhân rất ôn nhu nhưng lại không ngừng run rẩy, không chỉ vậy nhiệt độ lại cao đến dị thường, chẳng lẽ là vết thương đã có chuyển biến xấu rồi? Lâm Văn Tịch lo lắng nghĩ, thấy cái trán của nam nhân đã rịn ra mồ hôi, dưới thời tiết lạnh lẽo như vậy tại sao nam nhân có thể đổ mồ hôi được chứ? Nhất định là bởi vì tối qua... Nhất thời toàn bộ tâm tình phức tạp trong lòng Lâm Văn Tịch đều bị lo lắng thay thế. Cũng không nói tiếp đề tài vừa rồi nữa, gắng gượng thân thể đau nhức trực tiếp đứng dậy bò qua, mở miệng nói: "Để con xem vết thương của người." "Đã không sao rồi." Nam nhân không nghĩ tới đột nhiên em ấy lại nói với mình chuyện như vậy, thế là vội vã trả lời cho có lệ. Cũng bởi vì động tác này mà tấm chăn trên người Lâm Văn Tịch trượt xuống, trên thân thể trắng nõn lộ ra đầy vết xanh tím, đương sự lại hồn nhiên chưa phát hiện ra, toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên người của nam nhân.
"Cởϊ qυầи áo cho con xem." Bé con không tin lúc này cũng không để ý tới nam nhân đang nói cái gì, cậu đứng dậy cởϊ qυầи áo của nam nhân.
"Bảo bối, không nghĩ tới em nhiệt tình như thế."
Tay của Lâm Văn Tịch run lên một cái, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhưng lập tức tiếp tục động tác trên tay.
"Em mê hoặc anh như vậy anh sẽ nhịn không được."
Không nghĩ tới nam nhân vẫn không ngừng trêu chọc cậu, bên tai bé con cũng dần dần đỏ lên, cậu cũng cảm thấy mình quỳ gối trước người nam nhân giúp anh cởϊ qυầи áo như vậy giống như có chút muốn làm chuyện kia, thế nhưng sự quan tâm nam nhân đã chiến thắng chút cảm giác xấu hổ ấy. "Phía dưới vẫn đáng yêu như vậy, đã ngẩng cao rồi này."
"A..." Lúc tay của nam nhân cầm lấy phía dưới của mình, Lâm Văn Tịch mới phát hiện thì ra nãy giờ mình vẫn còn trần như nhộng. Hơn nữa cúi đầu mới nhìn thấy trong đùi của mình đều là vết bầm xanh tím, nhất thời thân thể đều xấu hổ đến mức biến thành màu hồng nhạt, gương mặt lại đỏ bừng lên càng giống như vừa mới uống rượu.
"Phản ứng đáng yêu quá, biết làm thế nào đây." Nam nhân trêu ghẹo, liếm lên rái tai của cậu.
"A... Người đừng..." Lâm Văn Tịch nắm chặt lấy vạt áo đằng trước của nam nhân, nút áo còn bị mở ra phân nửa, hình như là nam nhân cố ý, lại còn ma sát nhè nhẹ vào cái nơi mềm mềm của mình, khiến chỗ đó ngày càng có cảm giác.
"Đừng như vậy... Con muốn... A...ha... Xem thử vết thương của người..." "Đã nói không sao rồi mà."
Rõ ràng Lâm Văn Tịch thấy trán nam nhân chảy ra ngày càng nhiều mồ hôi, nhưng vẫn cứ muốn cậy mạnh, chỉ có thể cố gắng dời lực chú ý của mình, toàn tâm toàn ý giúp nam nhân cởi nút áo ra. Tay từ từ dời lên, sờ lấy gương mặt của nam nhân, sau đó đến trán...
"Sao ở đây của người lại nóng như thế!" Nhiệt độ quá cao khiến Lâm Văn Tịch giật mình một cái, bắt được cái tay đang tác quái của nam nhân tại trên người mình, mang theo vẻ mặt lo lắng rồi lại trách cứ nhìn anh.
"Không sao mà."
"Còn nói không sao nữa!" Lần đầu tiên Lâm Văn Tịch la anh, thanh âm quá lớn khiến cho Lê Diễm giật nảy mình, không nghĩ tới bé thỏ con nổi giận lên lại đáng yêu hệt như mèo con cào người khác vậy. "Sao lại không chịu nói sớm một chút, có phải người bị sốt rồi không?!" "Chắc là vậy." Nam nhân nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả. Chắc là? Thấy nam nhân không quan tâm thân thể của mình như thế, Lâm Văn Tịch giận đến run lên, nếu không phải ban nãy mình phát hiện ra nam nhân có điểm gì đó không đúng, có phải y sẽ tùy ý để mình nhiễm bệnh luôn không? "Nhanh để con xem thử có phải vết thương của người đã bị nhiễm trùng rồi không, có cần phải đi bệnh viện không!"
"Không đi bệnh viện." Căn bản là tình huống hiện tại của Lê Diễm không có khả năng đến bệnh viện, không thôi còn chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu