Nông Gia Tiểu Phúc Bảo, Mang Theo Không Gian Thịnh Vượng Cho Cả Nhà

Chương 47: Đứa trẻ này còn biết cười kìa!



Vương lão đầu cùng tiểu nhi tử tiễn huyện lệnh xong thì bảo hắn cầm y phục lên sau núi đón Mộ Tử Hạo.

Trời tối cũng khá lạnh đấy.

Vương Noãn Noãn lúc này đang len lén ăn dưa hấu trong sảnh đường của tổ phụ mẫu. Từ lúc Mộc Bạch ca ca đến nhà, nàng không dám lấy đồ từ không gian ra ăn nữa!

Thế nhưng mỗi ngày nàng vẫn lén đổ linh tuyền vào giếng giống như trước, tuy mọi người không phát hiện nhưng nàng lại thấy rất rõ sự khác biệt!

Tóc bạc của tổ phụ mẫu đã ít đi, nếp nhăn cũng phai nhạt nhiều! Ba ca ca càng không có lần nào đổ bệnh, đó đều là công lao của nàng đấy!

Vương Noãn Noãn vừa nghĩ, vừa cắn quả dưa trong tay, còn đưa cho tổ phụ một miếng.

“Gia gia, người cũng ăn đi, nếu không lát nữa Mộc Bạch ca ca về chúng ta lại không được ăn nữa đâu!”

Vương lão đầu nhìn tiểu tôn nữ, dứt khoát cầm lấy miếng dưa cắn vài miếng.

“Ngon lắm, chỉ tiếc nãi nãi chưa được ăn!”

Nhìn khuôn mặt đượm chút giận dỗi của tổ phụ, Vương Noãn Noãn phải mím môi cười trộm.

“Gia gia, con để dành cho nãi nãi rồi, chờ nãi nãi về, con sẽ lén đưa, gia gia yên tâm!”

Vương lão đầu nghe lời tiểu tôn nữ, sắc mặt giãn ra, nét nhăn trên mặt cũng mềm mại hơn.



Trong núi,

Mộ Tử Hạo lần theo đường cũ lúc trốn thoát, hắn đi một đoạn thì phát hiện những dấu vết để lại lúc trước đã có ai đó giúp hắn che giấu, nếu không hắn sớm bị phát hiện rồi.

Người đó… là ai nhỉ? Vương lão đầu sao? Hôm đó lên núi chỉ có Vương lão đầu và Đại Trụ thúc, Đại Trụ thúc cõng hắn đi trước, vậy là Vương lão đầu rồi.

Vương lão đầu… rốt cuộc là người thế nào nhỉ?

Mộ Tử Hạo nghĩ mãi không ra, lại xoay người ngắm nhìn khắp núi, đi dạo đến lúc nhớ ra lần trước khi bị thương, hắn đã đến một mảnh dược điền, hình như cũng trên ngọn núi này.

Mộ Tử Hạo bước từng bước tìm đến dược điền, đến nơi thì phát hiện nơi này quả là rộng lớn, không biết là của nhà ai.

Những loại thảo dược trị thương bình thường có, những dược liệu không bình thường cũng có, thậm chí còn có nhân sâm và linh chi quý hiếm!

Mộ Tử Hạo cẩn thận quan sát, không biết vì sao hắn thấy dược liệu trên núi này tốt hơn hẳn những dược điền hắn từng thấy trên trang. Chẳng lẽ là do chúng mọc trên núi sao?

Mộ Tử Hạo đứng bên cạnh dược điền chăm chú quan sát, vừa định với tay hái một cây thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc từ xa, hắn liền thu tay lại rồi ngồi xuống bên dược điền, lôi miếng bánh khô ra ăn.

Vương Thiết Trụ đến dược điền liền thấy một tiểu hài tử vừa ăn bánh vừa quan sát dược liệu.

“Mộc Bạch, ngươi cũng hiểu về dược liệu sao?” Vương Thiết Trụ nhàn nhạt hỏi.

“Không tính là hiểu, chỉ là trong nhà có người học y, ta nghe lâu cũng biết được vài phần.” Mộ Tử Hạo quay lại nhìn Vương Thiết Trụ, mỉm cười đáp.

Vương Thiết Trụ không bình luận, ném y phục trong tay về phía Mộ Tử Hạo, nói: “Mặc vào đi, xuống núi, có thể về nhà rồi.”

Nói xong hắn liền đi xuống núi trước.

Mộ Tử Hạo đứng dậy đi theo, hắn khoác y phục lên vai, trong đầu vẫn vang lên hai chữ “về nhà”.

“Nhà?” Chữ này thực đẹp đẽ quá!

Tiếng bước chân của Mộ Tử Hạo mang theo niềm vui đến chính hắn cũng không nhận ra.

Vương Thiết Trụ lại cảm nhận được tiểu hài tử sau lưng dường như rất vui vẻ, khóe môi cong lên, tiếp tục đi về nhà.

Mộ Tử Hạo đến nhà Vương lão đầu thấy tiểu nha đầu ngồi trong sân, nàng cầm một nhánh cây vẽ vời trên mặt đất, Vương lão đầu ngồi một bên uống trà, tổ mẫu và đại bá nương thì đang nấu cơm.

Những người còn lại, có người cho thỏ ăn, có người cho dê ăn, còn ba tiểu tử kia thì đang muốn leo lên lưng trâu.

Trong lòng Mộ Tử Hạo có chút ấm áp, cất bước tiến đến bên cạnh Vương lão đầu: “Vương gia gia, cháu đã trở về.”

Vương lão đầu gật gật đầu: “Tìm Noãn nha đầu đi, nó nhớ ngươi cả buổi chiều rồi, ngươi không về nữa thì lão đầu ta nghe tới mức tai cũng mọc kén luôn rồi.”

Vương Noãn Noãn ngồi bên, tay vẫn vẽ vời trên đất nhưng nét vẽ đã lung tung.

Nghe được lời chọc ghẹo của tổ phụ, nàng liền ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe linh động có chút bực tức nói: “Cũng không biết là ai nhắc phụ thân con cầm y phục lên núi nữa, hừ!”

Tay Vương lão đầu cầm chén trà khựng lại, thoáng chút lúng túng, lão đứng lên lẩm bẩm: “Ây da, già rồi già rồi, ngồi một chút sao lại thấy mệt thế này? Ra ngoài đi dạo thôi.”

Vương Noãn Noãn cười khúc khích, thầm nghĩ: tổ phụ đúng là một tiểu lão đầu nghịch ngợm mà.

Mộ Tử Hạo đứng bên cạnh, nhìn một già một trẻ “đấu võ mồm” mà không khỏi mỉm cười, hắn chẳng buồn nhắc Vương lão đầu rằng hướng lão đi là về phía sảnh đường.

Mộ Tử Hạo xoay người đến bên Vương Noãn Noãn: “Tiểu nha đầu, chiều nay muội viết cái gì vậy?”

Vương Noãn Noãn nghe vậy, vui vẻ vỗ nhẹ lên ngực mình: “Chữ Mộc Bạch ca ca dạy ta hôm qua đó, ta học hết rồi!”

Mộ Tử Hạo nhướng mày: “Ồ? Thật sao?”

Vương Noãn Noãn gật đầu thật mạnh: “Tất nhiên, không tin thì ta viết cho ngươi xem nha!”

Nói xong, nàng liền dùng nhánh cây vẽ vời trên đất.

Triệu Thụ Cầm từ trong phòng bước ra liền thấy cảnh tượng ấy, trong lòng không khỏi nghĩ: Mộc Bạch quả thực là một hài tử đẹp đẽ, rất hợp với Noãn nha đầu nhà ta!

Triệu Thụ Cầm nghĩ đến đây liền nói với Vương lão thái. Vương lão thái lườm nàng một cái: “Ngươi nói bậy gì thế? Noãn nha đầu chưa đầy hai tuổi, Mộc Bạch đã sáu tuổi rồi.”

Triệu Thụ Cầm cười cười không nói gì thêm, nhưng trong lòng lại nghĩ: Ai nói trước được điều gì chứ? Lấy ví dụ ngay nhà mình, hai lão nhân cũng cách nhau bảy tuổi mà!

Nói thêm nữa, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Bạch này xem, trắng trẻo mịn màng, sống mũi cao, đôi mắt sâu thẳm, ôi trời, con nhà bình thường đâu thể dưỡng ra được như vậy đâu.

Tuy trong nhà chưa ai nói rõ hài tử này từ đâu đến, nhưng lúc nó đến đều bị thương cả người. Nếu nó cứ ở lại nhà này, chẳng phải về sau có thể thành đôi với Noãn nha đầu sao?

Nàng muốn nói thẳng trong vùng này nào có ai xứng với Noãn nha đầu chứ!

Chỉ có Mộc Bạch đột nhiên đến là tạm được thôi, Triệu Thụ Cầm vừa nghĩ vừa gật gù, nhìn đến mức khiến Mộ Tử Hạo nổi da gà, hắn đành ngẩng đầu cười với nàng một cái.

Triệu Thụ Cầm càng mãn nguyện hơn, ôi chao, hài tử này còn biết cười nữa kìa!

Nếu Vương Noãn Noãn nghe được suy nghĩ của nhị bá nương, chắc chắn nàng sẽ vỗ tay khen ngợi lớn tiếng, vì nhị bá nương nghĩ đúng ý nàng lắm đấy!

Nếu không thì ngươi nghĩ vì sao nàng lại đối tốt với hắn như thế? Không phải là vì sau này lớn lên nàng có thể thuận lý thành chương mà gả cho hắn sao!

*Thuận lý thành chương (順理成章) là một thành ngữ tiếng Hán, nghĩa đen là “theo lý mà thành chương”. Câu này dùng để chỉ một việc diễn ra một cách tự nhiên, hợp lý, và không cần phải cưỡng ép hay thêm thắt gì cả. Khi mọi điều kiện đều đã sẵn sàng và lý do rõ ràng, thì sự việc sẽ phát triển một cách tự nhiên đến kết quả mà không cần gượng ép. Trong ngữ cảnh trên, Vương Noãn Noãn nghĩ rằng khi nàng lớn lên, việc kết duyên với Mộc Bạch sẽ diễn ra một cách tự nhiên, thuận theo tình cảm và những gì nàng đã vun đắp từ nhỏ mà không cần tạo thêm bất kỳ lý do nào nữa.