Nông Viên Tự Cẩm

Chương 525: Ủng hộ



"Ta đoán một chút, trong tay nàng có phải có bảo bối gì đó, có thể giúp nâng cao sản lượng lương thực, tăng cường dược tính, tăng hương vị thức ăn... Ngựa thường biến lương câu hay không?” Chu Tuấn Dương dè dặt thử thăm dò, sợ con “Ốc sên nhỏ” này hoảng sợ sẽ chui vào trong vỏ.

Ánh mắt Dư Tiểu Thảo lóe lên một chút, nàng dời tầm mắt tránh né ánh nhìn của Chu Tuấn Dương, khẽ cắn môi một chút, cười vô cùng mất tự nhiên: “Sức tưởng tượng của huynh cũng quá phong phú rồi? Ta nào có bảo bối lợi hại như vậy?”

[Trên người hắn không phát hiện được bất kỳ tham lam, chiếm hữu hay mơ ước gì. Bản thần thạch cảm thấy, hắn là người có thể tin cậy, ngươi muốn thẳng thắn với hắn một chút hay không?] Tiểu Bổ Thiên Thạch khẽ nhắc nhở một câu, miễn cho tương lai hai người bởi vì điều này mà nảy sinh xa cách. Đôi khi, rạn nứt đều bắt đầu từ hoài nghi và giấu giếm.

Từ trong thần thái của nàng, Chu Tuấn Dương đã có được câu trả lời hắn muốn: Nhất định đã bị hắn đoán trúng rồi. Khi tiểu nha đầu chột dạ, đều sẽ làm một số động tác nhỏ. Tỷ như đôi mắt nhìn Đông ngó Tây, tránh né tầm mắt của hắn, hoặc là không ngừng bẻ móng tay mình, hoặc là cúi đầu nghịch tóc mình. Bây giờ nàng cũng đang bày ra dáng vẻ ngắm một đám mây trên bầu trời, nhìn đến cực kỳ chuyên chú ngây ngẩn.

Xoa xoa đầu nhỏ của nàng, Chu Tuấn Dương cười nói: “Được rồi, gia không ép nàng nữa! Tin rằng một ngày nào đó, thành ý của gia sẽ khiến nàng cảm động. Gia có đầy đủ sự kiên nhẫn, để chờ đến ngày nàng toàn tâm toàn ý tin tưởng gia, rộng mở tấm lòng với gia.”

Áy náy trong lòng Dư Tiểu Thảo như vắt mì đã lên men, bắt đầu từ từ lớn lên, nàng cúi đầu, dùng mũi chân đá một ngọn cỏ nhỏ dưới chân, nhẹ giọng nói: “Ta... thật ra không phải không tin tưởng huynh, nhưng lòng người khó dò, không ai dám mạo hiểm khiêu chiến với bóng ma trong lòng mỗi người cả. Ta không muốn mất đi hạnh phúc hiện tại, cũng không muốn mất đi hoàn toàn sự che chở của huynh... Xin tha thứ cho sự nhát gan và cẩn thận của ta...”

Tuy trong lòng Chu Tuấn Dương hơi có chút mất mát, nhưng cảm xúc cô đơn của tiểu nha đầu lại khiến hắn trở nên đau lòng. Có lẽ, hắn không nên lựa chọn thời cơ này để ép nàng. Nhưng hắn muốn tạo ra một doanh trại kỵ binh súng hỏa lực cho nên nhu cầu về ngựa tốt quá nhiều; hắn cũng đã khảo sát mấy hộ nuôi ngựa lớn nhưng đều không đáp ứng được đủ số ngựa mà hắn cần...

“Tiểu Thảo, lần đi săn này, gia tìm được một vị cao thủ nuôi ngựa ở quan ngoại, quyết định dùng một số tiền lớn mời hắn trở về giúp gia thuần phục và chăn nuôi ngựa. Nàng sẽ giúp gia? Đúng không?” Chu Tuấn Dương uyển chuyển biểu đạt ý của mình, tiểu nha đầu tâm tư linh hoạt, nhất định có thể lý giải thâm ý ẩn chứa bên trong của hắn.

Nuôi ngựa? Dư Tiểu Thảo có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, từ trong nụ cười ý vị thâm trường của hắn, nàng tựa như đã biết được điều gì. Chu Tuấn Dương mới hai mươi tuổi, đã thể hiện được khả năng lãnh đạo và luyện binh xuất sắc của mình, như vậy Hoàng thượng mới chịu giao doanh trại súng hỏa lực tinh nhuệ nhất cho hắn huấn luyện quản lý.

Một quân đội siêu phàm nhất định không thể thiếu kỵ binh. Đặc biệt là khi đối đầu với những tộc người ở quan ngoại kia, doanh trại kỵ binh thiếu đi ngựa tốt sẽ trở thành nhược điểm của quân đội. Đại đa số ngựa giống trong các trang trại nuôi ngựa ở quan nội đều là có được từ trong tay ngoại tốc.

Những tộc người ở quan ngoại đối luôn như hổ rình mồi với Trung Nguyên, những bộ tộc dị nhân phải sống dựa vào cướp bóc khi bước vào mùa đông, sao có thể bán đi những con ngựa tốt nhất cho đối thủ của mình? Cho dù thỉnh thoảng bọn họ có thể mua được một hai con ngựa tốt, nhưng trong quá trình gây giống, qua các thế hệ đời con lại có xu hướng trở nên giống những con ngựa bình thường...

Lập chí thành lập một quân đội mạnh mẽ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, trong lòng Chu Tuấn Dương nhất định đang cần gấp một nhóm ngựa tốt để vũ trang cho thủ hạ của mình? Nhìn thấu vào hai tròng mắt sâu thẳm của hắn, Dư Tiểu Thảo thấy được một tia bức thiết cùng với khát vọng.

Đôi tay từ từ nắm chặt, trái tim cũng dần trở nên kiên định. Nhiều năm như vậy, đều là hắn âm thầm ở bên giúp đỡ nàng, bảo vệ nàng. Tình cảm, dẫu sao cũng không phải chỉ từ một phía, có phải đã tới lúc nàng nên đền đáp lại hay không!

Một nụ cười xán lạn lan ra từ cánh môi, ánh mắt của Dư Tiểu Thảo và nam tử tuấn mỹ, oai hùng kia giao nhau: “Chỉ cần huynh cần, chỉ cần ta có năng lực, ta nhất định không nói lời từ chối!”

Tầm mắt hai người quấn quít giao hòa thật lâu, rồi lại cùng nở nụ cười thấu hiểu không nói nên lời. Chu Tuấn Dương từ trên ngựa nghiêng người sang, nhẹ nhàng nâng bóng dáng nhỏ xinh kia lên, ôm nàng vào trong lòng ngực, gần như muốn khảm thân thể mềm mại yêu kiều vào trong lòng hắn, giọng nói trầm thấp tựa như nỉ non thì thầm: “Thảo Nhi, gặp được nàng là chuyện may mắn nhất kiếp này của ta!”

“Tiểu thư!” Giọng nói hơi có chút sắc bén của Nghênh Hương hơi vang lên bên tai bọn họ, thì ra trong vô thức, bọn họ đã bị hai con ngựa mang về gần hành cung, bị tiểu nha hoàn đang ra ngoài tìm tiểu thư nhìn thấy.

Tiểu Thảo bị nha hoàn nhà mình dùng ánh mắt như thể bắt gian nhìn chằm chằm, hơi có chút không được tự nhiên. Chu Tuấn Dương cười khẽ, lồng ngực ở sau lưng nàng liền rung lên, nàng không nhịn được vươn tay nhỏ nắm lấy phần cơ bắp rắn chắc bên hông của hắn, hung hăng nhéo một chút. Trên eo thon không có dù chỉ một chút thịt thừa, tay nàng đã nhéo đến mỏi nhừ, vậy mà đối phương lại giống như một chút cảm giác cũng không có.

“Nếu gia tiếp tục không thả nàng xuống, nàng nói xem liệu tiểu nha hoàn trung thành bảo vệ chủ nhân của nàng có thể nhào tới xé đánh gia hay không?” Giọng nói mang theo ý cười của Chu Tuấn Dương mang vang lên trên đỉnh đầu nàng, “Haizz... Thật đáng tiếc, gia còn chưa có ôm đủ nữa! Tiểu Thảo mềm mại thơm thơm, ôm thật thoải mái...”

Khuỷu tay Dư Tiểu Thảo dùng một chút lực đẩy về phía sau, chọc lên trên cơ bụng cứng rắn của tên kia, hầm hừ nói: “Huynh coi ta là con gấu đồ chơi ư, muốn ôm là ôm? Buông ra, bản cô nương muốn đi xuống!”

Chu Tuấn Dương dẫn đầu nhảy xuống khỏi ngựa, nâng cái eo mảnh khảnh của tiểu nha đầu lên, nhẹ nhàng nhấc nàng xuống: “Quá gầy, cái eo này gần như gia chỉ cần một tay là có thể ôm trọn, sau này không được kén ăn, ăn nhiều cơm, ăn nhiều thịt...”

“Huynh có thấy phiền hay không? Giống như bà quản gia vậy! Ta mặc kệ huynh!” Dư Tiểu Thảo kiêu ngạo giương mũi nhỏ lên trời, hất cánh tay của ai đó ra rồi bước đi về phía viện của mình ở hành cung, chỉ để lại một câu, “Đợi đến khi huynh mở trại nuôi ngựa, nhớ báo cho ta một tiếng, bản cô nương qua giúp huynh chỉ việc. Bản cô nương có phúc tinh chỉ điểm, được báo trước may mắn, mượn chút may mắn cho huynh thì đã sao?”

Chu Tuấn Dương nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của tiểu nha đầu, cảm giác hạnh phúc nhàn nhạt trong lòng bắt đầu nảy mở. Tuy tiểu nha đầu chưa thẳng thắn với hắn, nhưng hành động của nàng nói cho hắn biết, chuyện nuôi ngựa này, nàng có thể giúp đỡ. Với trí thông mình của mình, nàng nhất định cũng đoán được chí hướng của hắn, hơn nữa sẽ tận hết sức lực dùng khả năng của mình trợ giúp hắn!

Bây giờ, chủ yếu là cần một “cao thủ nuôi ngựa”, tới yểm trợ cho tiểu nha đầu. Ừm... lần trước ở trên chiến trường, hắn đã cứu một tên hậu duệ mang dòng máu lai giữa người Hán và Thát Tử, nghe nói đã từng nuôi ngựa giúp Thát Tử. Ừm! Chính là y!

Một đêm yên bình. Ngày tiếp theo là ngày đi săn đầu tiên. Căn cứ vào địa hình và sự phân bố dã thú của bãi săn, chia thành ba mươi sáu cánh vây. Trước đó đại thần quản sự của bãi săn đã dẫn những kỵ binh trong phạm vi tạo thành một vòng vây trong phạm vi được tuyển chọn, sau đó sẽ là một bên xua đuổi một bên thu nhỏ vòng vây.

Còn có một số binh tướng mang mặt nã hươu hoang, ẩn nấp trong rừng rậm, thổi còi có âm thanh được bắt chước tiếng kêu của hươu hoang, đàn hươu nghe tiếng sẽ dần dần tụ lại, cũng sẽ hấp dẫn tới một số dã thú ăn thịt hươu.

Vòng vây càng ngày càng nhỏ, phạm vi hoạt động của dã thú cũng sẽ càng ngày càng nhỏ, đến khi số lượng dần trở nên dày đặc chính lúc bắt đầu vây săn.

“Hoàng thượng, giờ đã đến, mời Hoàng thượng bắn đầu tiên!” Đại thần quản sự của bãi săn cũng rất biết cách làm việc.

Con cháu Hoàng gia từ nhỏ đã tiếp nhận huấn luyện cưỡi ngựa bắn cung; trong rừng rậm có con mồi dày đặc, việc săn được một con con mồi đối với Chu Quân Phàm mà nói không phải chuyện khó. Hắn lấy ra một cây cung được trang trí hoa lệ, lấy một mũi tên từ trong túi mũi tên ra, bắn vọt về phía một con hươi cao to cường tráng trong đàn hươu cách đó không xa.

Mũi tên rời khỏi cung, bay vọt vào giữa cổ con hươu to lớn kia. Hươu lớn giãy giụa vài cái, ngã trên mặt đất, khiến cả đàn hươu hoảng loạn tản ra bốn phía chạy trốn, rồi nhanh chóng biến mất vào trong rừng cây. Theo lý mà nói, tiếp theo hẳn là thời gian mà các Hoàng tử Hoàng tôn biểu diễn. Đáng tiếc Đại Hoàng tử còn chưa đến tám tuổi, cung tên cậu bé cầm trên tay ở trong mắt người khác quả thật không khác gì món đồ chơi. Tuy Chu Hãn Văn cũng tưởng tượng bản thân sẽ giống như phụ hoàng, câu bé sẽ tự tay bắn trúng con mồi, nhưng đáng tiếc cung tên trong tay cậu cùng lắm cũng chỉ có thể bắn chết gà rừng nhỏ.

Chu Quân Phàm vung bàn tay lên, để các vương công đại thần tự do săn thú, hơn nữa hắn còn lấy vài món bảo vật không tầm thường ra làm phần thưởng, muốn nhận thưởng phải nằm trong số một, hai hoặc ba người săn được nhiều con mồi nhất. Thưởng cũng không quan trọng, quan trọng là có thể lộ mặt trước Hoàng thượng! Những con em đệ tử xuất thân nhà võ tướng, tự nhận mình là con cháu nhà quan có tài cưỡi ngựa bắn cung phi phàm, đều nổi xoa tay lăm le, chuẩn bị làm một trận lớn.

Dư Tiểu Thảo cưỡi ngựa đi theo phía sau cách Hoàng thượng không xa, nhìn từng bóng dáng trẻ tuổi đang khoe mẽ chạy băng băng trên lưng ngựa, trong lòng hơi có chút cảm giác nóng lòng muốn thử. Nhưng ngẫm lại bản thân tay nhỏ chân ngắn, ngay cả kéo chiếc cung nhẹ nhất cũng hao tổn sức lực, phỏng chừng cũng chỉ có chiếc cung đồ chơi trong tay Đại hoàng tử là thích hợp nàng. Nàng lập tức trở nên lười biếng!

“Làm sao vậy? Không đi trải nghiệm một chút sao?” Chu Tuấn Dương phụ trách an nguy Hoàng thượng, thúc ngựa lại đây, nhẹ giọng hỏi.

Dư Tiểu Thảo trợn trắng mắt nhìn về phía hắn, uể oải nói: “Có cái gì tốt mà phải trải nghiệm? Lúc ở thôn Đông Sơn thôn cũng không phải chưa từng đi săn thú? Hà tất phải tranh con mồi với bọn họ?”

Hạ Uyển Ngưng mặc một thân kim trang(1) màu đỏ, trong tay cầm cung tên, thúc ngựa lại đây, nói với Tiểu Thảo: “Tiểu Thảo muội muội, đi! Tỷ tỷ mang muội đi săn thú!”

(1) Kim trang: Là bộ đồ cổ trang gọn gàng, mặc vào trên cơ thể sẽ không quét đất. Nó phổ biến trong các tiểu thuyết võ thuật và các trò chơi cổ trang.

“Muội chưa từng học bắn tên, đi cũng uổng công, tỷ đi một mình thôi, cẩn thận một chút!” Dư Tiểu Thảo vẫy vẫy tay với nàng ta.

Hạ Uyển Ngưng cười hì hì với nàng, mặt mày hớn hở nói: “Các người thật không thú vị, một đám tới bãi săn chỉ để đi dạo? Nhìn tỷ xem, ta sẽ bắn về cho muội một con hổ!”

Dư Tiểu Thảo cười ha hả nói: “Được, vậy buổi tối muội có thể chờ ăn thịt hổ, uống canh xương hổ!”

Chu Tuấn Dương liếc mắt khinh thường nhìn Hạ Uyển Ngưng một cái, độc miệng nói: “Bắn hổ? Đừng để bị hổ đuổi theo cắn! Mạnh miệng lúc đi, đến lúc đó lại về tay không thì đừng có khóc nhè!”

“Huynh mới khóc nhè đó! Có thể nói chuyện dễ nghe chút hay không?” Hạ Uyển Ngưng hừ hừ, nói với Tiểu Thảo, “Nam nhân như vậy nhân lúc còn sớm mau bỏ đi, nói chuyện có thể khiến người ta tức chết!”

Nói xong, nàng ta đánh một cái vào ót của Chu Tuấn Dương, rồi mới thúc ngựa tới đi khu vực săn bắn. Phía sau là bốn vị thị vệ thân thủ bất phàm do An Bình Hầu phái đi theo bảo vệ cho nàng ta.

Chu Quân Phàm nghe được động tĩnh, liền nhìn qua bên này, nói với Chu Tuấn Dương: “Dương Nhi, đệ không đi thử tay nghề một chút sao?”

“Nếu thần ra tay, hạng nhất còn có phần của người khác sao?” Chu Tuấn Dương vỗ vỗ chiếc cung Cửu Thạch mạnh mẽ của mình. Hiện giờ, cho dù ở mặt tố chất thân thể hay là kỹ năng, hắn đều tốt hơn rất nhiều so với bốn, năm năm trước; giờ hắn không cần tốn sức cũng có thể kéo cung Cửu Thạch, sẽ không giống trước kia chỉ dùng sức kéo mạnh dây cung cũng có thể tổn thương gân mạch trên cánh tay.