Nông Viên Tự Cẩm

Chương 524: Giống ngựa tốt



"Đừng nói lung tung! Con mắt nào của ngươi nhìn thấy Ninh Đông Lan có thiện cảm với ta? Đối với ai y cũng mang dáng vẻ ôn hòa có được không hả? Ngươi là Hoàng thượng, không cần bày ra dáng vẻ bà tám, khó coi chết đi được!” Dư Tiểu Thảo không muốn tiếp tục đề tài này nữa, lỡ như Chu Tuấn Dương nghe được, làm đổ bình dấm chua như hắn vốn không phải chuyện có thể đùa được.

Từ khi sống lại đến nay, đây là lần đầu hắn phải nghe những lời không khách khí như thế, Chu Quân Phàm chỉ chỉ nàng, hừ hừ, nói: “Dám nói trẫm là bà tám, còn khó coi chết đi được? Ngươi cái nha đầu này, có biết chữ "chết" viết như thế nào hay không?”

“Không biết, đời này ta thất học, chưa được đi học bao giờ!” Dư Tiểu Thảo thấy đối phương không có ý tức giận thì thè lưỡi về phía hắn ta, nghịch ngợm làm mặt quỷ.

“Muốn trẫm dạy ngươi một chút hay không?” Chu Quân Phàm lộ ra dáng vẻ thâm độc.

Dư Tiểu Thảo chớp chớp đôi mắt vô tội, mỉm cười bày ra vẻ mặt lấy lòng: “Hoàng thượng ngài bận trăm công ngàn việc, cũng không dám phiền ngài đại giá. Hơn nữa, chữ này vốn không may mắn, không bằng dạy chút chữ tốt lành, tỷ như "ngự ban " này, "phong thưởng " này, "thăng quan tiến chức" các loại này!”

“Đẹp cái đầu ngươi!” Chu Quân Phàm nghiêng nghiêng trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, lại tiếp tục đề tài vừa rồi, “Ngươi đọc tiểu thuyết Thanh Xuyên nhiều như vậy, chẳng lẽ đối với bãi săn mùa thu Mộc Lan không có chút hiếu kỳ sao?”

“Cho nên ngài bèn xây một bãi săn giống như vậy để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình?” Dư Tiểu Thảo đánh chết cũng không thừa nhận bản thân nàng cũng rất có hứng thú với cuộc đi săn mùa thu của Hoàng đế Thanh triều.

Chu Quân Phàm lộ ra vẻ tự đắc, nói: “Trước kia ta cũng đã nghĩ đến cuộc sống khó khăn của người dân, rồi còn cả quốc khố trống rỗng. Đây không phải trẫm đã tìm ra được một tài năng mới là ngươi sao? Cuộc sống của người dân tốt hơn, ngày quốc thái dân an còn xa sao? Ta đi săn bắn mùa thu vui vẻ với quân thần, chúc mừng một chút thì có gì là không thể chứ? À, đúng rồi, còn có thể có tác dụng răn đe trấn an các tộc người ở quan ngoại, cớ sao lại không làm?”

Đột nhiên, Tiểu Thảo chỉ về phía một nhóm đang phi ngựa từ xa đến, nghi hoặc hỏi: “Hoàng thượng, có người đua ngựa trong bãi săn của ngài, vậy mà lại không có ai quản ư? Quản lý cũng quá kém rồi?”

Mắt của Chu Quân Phàm tương đối tốt, hắn nhìn rõ ông già tóc trắng đang bị vây quanh kia, cười khổ một tiếng nói: “Quản sự có lá gan lớn đến đâu cũng không dám quản ông ấy? Dù là trẫm, cũng không có gan ngăn cản ông ấy biến bãi săn thành trường đua ngựa!”

Lúc này Dư Tiểu Thảo cũng thấy rõ người đi đầu là ai, kỳ quái nói: “Hả? Thái Thượng hoàng? Ông ấy đến đây lúc nào? Sao dọc đường đi lại không thấy ông ấy?”

“Ông ấy ngại xe liễn đi chậm, cho nên mang theo mấy tên thị vệ tổng quản phi ngựa chiến tới đây trước...” Vừa nói, đoàn người Thái Thượng hoàng đã phi như bay tới gần, Chu Quân Phàm vội quan tâm nói, “Ông nội, người chậm một chút, tuổi tác không buông tha ai cả, ngài già rồi cũng nên kiềm chế chút thôi!”

“Ha ha... Lão tử đã huấn luyện binh lính ở Đông Bắc suốt mấy chục năm, vẫn luôn hoài niệm mảnh thảo nguyên này! Đáng tiếc không khí sau này không còn tươi mát như vậy, bầu trời cũng không còn trong xanh như trước!” Thái Thượng hoàng đã hơn sáu mươi tuổi lưu loát nhảy xuống lưng ngựa, kỹ năng kia gần như trở về thời ông mới hai ba mươi tuổi còn đang cưỡi ngựa đánh giặc, thật sự rất mạnh mẽ.

Điều này cũng ít nhiều nhờ vào dược thiện của Tiểu Thảo giúp ông điều dưỡng thân thể, ba năm trước đây khi đi du ngoạn, ông lên xuống lưng ngựa còn phải nhờ người đỡ một phen nữa! Ông thường xuyên cảm thán “Anh hùng tuổi xế chiều như ánh hoàng hôn bên sông”! Không nghĩ tới, dược thiện ông không kiên nhẫn ăn lại có công hiệu đến như thế.

Trước kia đều là lão tổng quản cầu xin, rồi trông chừng ông ăn, còn bây giờ đều là ông chủ động yêu cầu mang lên một bát. Một mặt vì đã lĩnh giáo được tác dụng của dược thiện, mặt khác cũng bởi vì hương vị dược thiện cũng coi như không tồi.

Ánh mắt Tô Nhiên sáng lên, từ trong giọng điệu Thái Thượng hoàng, y cảm nhận dường như ông và Hoàng thượng, Dư Tiểu Thảo đều đến từ cùng một nơi. Vừa rồi khi Hoàng thượng nói hai từ “kiếp trước”, nha đầu Tiểu Thảo kia còn lén liếc mắt nhìn y một cái. Chẳng lẽ... bọn họ đều là mang theo ký ức về kiếp trước rồi chuyển thế đến đấy? Kiếp trước Thái Thượng hoàng hẳn là một Đại tướng quân, đã huấn luyện binh lính vài chục năm; kiếp trước Hoàng thượng... là công nhân đóng thuyền? Cho nên khi hắn còn trẻ đã tự mình xây dựng đội tàu viễn dương; kiếp trước Dư cô nương am hiểu làm ruộng, nấu nướng và dưỡng sinh? Tô Đại tổng quản đã vô tình chạm tới ngưỡng cửa của sự thật!

Lão tổng quản đối với việc Thái Thượng hoàng “nói bậy nói bạ” đã thấy nhiều thành quen, mấy tên thị vệ bên cạnh ông ta cũng đều biết cái gì nên nói cái gì không nên nói. Ông ta liếc mắt nhìn về phía Tô Nhiên một cái, hai người vừa trao đổi một ánh mắt liền hiểu rõ trong lòng không nói ra.

“Thỉnh an Thái Thượng hoàng!” Dư Tiểu Thảo nhân lúc hai người đang không nói chuyện, vội chào hỏi Thái Thượng hoàng càng già càng dẻo dai.

Thái Thượng hoàng nhìn thấy nàng, cười híp mắt lại: “Nha đầu Tiểu Thảo cũng ở đây ư? Buổi tối hôm nay là có đồ ăn ngon rồi!”

Khóe mắt Dư Tiểu Thảo khẽ giật giật, hoá ra coi nàng như đầu bếp để sai bảo. Hoàng thượng đi tuần sẽ có ngự trù đi theo, lão gia ngài có thể đừng nhớ thương ta được hay không?

Tựa như nhìn thấu tiếng lòng của tiểu nha đầu, Thái Thượng hoàng bày ra vẻ mặt không vui vẻ nói: “Đi tới chốn cũ, lão tử muốn ăn đồ ăn Đông Bắc chính gốc mà cũng không có, thật khiến người ta tức giận! Các quán ăn và tiệm cơm ở châu phủ gần đây lão tử đều đã tới ăn thử nhưng vẫn không thể tìm được cảm giác trước kia! Nha đầu Tiểu Thảo, trước kia khi còn ở thôn Đông Sơn, ăn miến thịt heo hầm do ngươi làm mới là hương vị mà ta mong muốn!”

Cũng đã nói đến thế rồi, Dư Tiểu Thảo còn có thể tiếp tục chối từ nữa sao? Đừng nói người ta là Thái Thượng hoàng, dù ông chỉ là một ông già bình thường đang hoài niệm hương vị quê nhà, nàng cũng không thể từ chối được! Dư Tiểu Thảo duy trì nụ cười trên mặt, nói: “Thái Thượng hoàng, thần không biết nhiều món ăn Đông Bắc cho lắm, hy vọng ngài sẽ không thất vọng thì tốt rồi.”

“Không thất vọng, không thất vọng!” Thái Thượng hoàng cười ha ha, nói:

“Chỉ cần là nha đầu ngươi làm, hương vị khẳng định không sai được! Cần nguyên liệu gì cứ để quản sự hành cung đi mua cho ngươi. À, đúng rồi! Chỗ này ta còn bẫy được mấy con gà rừng nhỏ, hỏi bộ phận chọn mua của hành cung một chút xem có nấm hay không, ngươi sẽ làm món "gà hầm nấm " chứ?”

Gà hầm nấm cũng không khó khăn gì, có ai không biết làm? Nhưng chỉ sợ làm ra hương vị lại không giống với trong trí nhớ của ngài. Dư Tiểu Thảo lộ ra vẻ mặt vẻ khó xử, món ăn khó làm nhất, hương vị trân quý nhất chôn dấu ở trong lòng là khó có thể khôi phục nhất.

Thái Thượng hoàng làm sao lại không nhìn ra điểm khó xử của nàng, ông cười càng thoải mái hơn: “Đừng lo lắng! Ta không phải người kén ăn, cứ tùy tiện làm đi! Ăn không ngon cũng không sao!”

Dư Tiểu Thảo cam chịu trở lại hành cung, ở phòng bếp nhỏ trong viện của Thái Thượng hoàng bắt đầu thu xếp triển khai. Buổi tối, gà hầm nấm, thịt chiên giòn sốt chua ngọt, địa tam thiên, thịt cắt miếng, món hầm thập cẩm Đông Bắc, cộng thêm một món miến hầm thịt heo, tất cả đều là đồ ăn Đông Bắc chính cống. Vì biết Hoàng thượng thích cay cho nên nàng cũng làm thêm vài món cay Tứ Xuyên, ăn đến ông cháu bốn đời hoàng gia đều hô đã ghiền!

Không sai, ngoại trừ ông cháu Thái Thượng hoàng và Hoàng thượng, cha con Tĩnh Vương và Đại hoàng tử cũng tới. Tuy Tĩnh Vương mới lần đầu ăn đồ ăn Đông Bắc, nhưng dẫu sao người ta và Thái Thượng hoàng vẫn là cha con, khẩu vị vẫn có chút tương tự. Hai món thịt chiên giòn sốt chua ngọt và thịt cắt miếng này, ông ăn thật sự rất hợp khẩu vị, một mình ông coi như ăn gần hết món thịt chiên giòn sốt chua ngọt.

Đại hoàng tử đến, để Tiểu Thảo lại làm thêm tạm hai món trẻ con thích ăn - sườn heo chua ngọt và cánh gà nướng tiêu thơm. Chu Hãn Văn ăn từng miếng từng miếng xương sườn và cánh gà, cái miệng nhỏ ăn đến độ dài như “râu”, lại phối hợp với nước trái cây mới ép, ăn đến cái bụng nhỏ tròn vo, khiến tiểu thái giám phải mang cậu đi bộ tiêu thực thật lâu mới có thể trở về tẩm cung mình.

Chu Tuấn Dương thương xót nàng phải làm nhiều đồ ăn như vậy, cho nên đưa nàng đi dạo thảo nguyên dưới ánh trăng. Phi ngựa như bay trên thảo nguyên là ý đồ buổi chiều của Tiểu Thảo. Đáng tiếc bị hai người Hoàng thượng và Thái Thượng hoàng phá hỏng giữa chừng. Đêm nay đúng ngày mười lăm giữa tháng, ánh trăng sáng rạng, thảo nguyên tựa như được bao trùm một tầng sương trắng như tuyết, tăng thêm một loại cảm giác thần bí cho đồng cỏ rộng lớn.

Hai con ngựa Tiểu Hồng và Cuồng Phong sớm đã nóng lòng muốn thử! Đặc biệt là Tiểu Hồng, ngày thường ngoại trừ đi nhanh vài chuyến không ở trong thành thì cũng là ở ngoại ô Kinh thành, đều là nhưng nơi nho nhỏ, dường như có rất ít cơ hội có thể thỏa sức chạy như bay. Vừa thấy thảo nguyên rộng lớn xanh biếc vô ngần, nó đã sớm không kìm nén được. Chủ nhân ra hiệu lệnh một tiếng, nó lập tức rải giang rộng bốn vó, xông ra ngoài như tia chớp. May mắn Tiểu Thảo tâm ý tương thông với nó, nếu đổi thành người khác, sớm bị rơi xuống đất rồi.

Cuồng Phong cũng không đợi thêm nữa, không chờ chủ tử ra lệnh, liền theo phản xạ có điều kiện phóng nhanh theo Tiểu Hồng. Một đen một đỏ hóa thành hai hình ảnh dưới ánh trăng, chạy song song nhau trên thảo nguyên, mang vẻ hài hòa, tự nhiên lại tốt đẹp đến như vậy.

Hai người gần như đều buông dây cương ra, để hai con ngựa tự do chạy như bay, dù sao cũng ở trong phạm vi bãi săn, chạy có xa đến đâu cũng sẽ không lạc đường. Hơn nữa hai con ngựa này đều có linh tính, luôn có thể nhớ rõ đường mình đã đi. Đặc biệt là Cuồng Phong, nó đã từng vì mang chủ nhân bị thương đến hôn mê ở trên chiến trường về doanh trại mà được ca tụng nữa!

Hai con ngựa vừa chạy đã ghiền liền thả chậm tốc độ, chạy chậm như tốc độ lúc tới để đi về phía trước. Chu Tuấn Dương nhìn thoáng qua Tiểu Hồng không hề thua kém ngựa Hãn huyết dưới hang hắn chút nào, bỗng hiểu ra gì đó, hắn đột nhiên hỏi: “Tiểu Thảo, con ngựa này của nàng thật sự chỉ là loại bình thường?”

Dư Tiểu Thảo gãi gãi đầu, không biết nên trả lời như thế nào. Bởi vì sự thay đổi của Tiểu Hồng có liên quan rất lớn đến nước linh thạch nàng dùng để nuôi nấng nó. Dù sao con ngựa thuộc chủng loại thấp kém đột nhiên trưởng thành lại hóa thành thần tuấn lương câu, có phải có chút khó giải thích hay không?

“Còn có gì không thể nói với gia? Bí mật trên người nàng... Nàng cho rằng gia ngu dốt như vậy, cái gì cũng không cảm giác được sao?” Đối với việc Tiểu Thảo không tin tưởng mình, trong lòng Chu Tuấn Dương nảy sinh một loại cảm giác chua xót. Hắn cho rằng, lấy quan hệ giữa nàng và hắn hẳn có thể hóa giải những phòng bị trong lòng nàng, mở rộng tấm lòng lẫn nhau để tiếp nhận đối phương.

Dư Tiểu Thảo nghe vậy, trừng mắt càng lớn hơn nữa, ở dưới ánh trăng, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn như ngọc bàn kia hiện lên một tia kinh ngạc. Nàng trầm tư trong giây lát, cuối cùng vẫn tương đối bảo thủ nói: “Kỳ thật ta cũng không biết vấn đề Tiểu Hồng mã thuộc chủng loại nào, chắc là do nguyên nhân ta nuôi nấng nó sau này. Ta không biết về ngựa, nhưng lúc cha nuôi tặng ta con tiểu mã này đã từng nói để ta cưỡi trước, chờ đến khi ta lớn hơn chút sẽ lại tặng ta một con tốt hơn.”

“Tương Mã của Phòng tướng quân vẫn chỉ có một con. Ông ấy nói như vậy, cũng đại biểu Tiểu Hồng vốn dĩ là giống ngựa thường...” Chu Tuấn Dương còn chưa dứt lời, Tiểu Hồng bị nói là “ngựa thường” đã có chút không vui, phát ra một tiếng hí vang đầy phẫn nộ, hơn nữa còn giống như trả thù quay đầu cắn Cuồng Phong: Chủ nhân ngươi bản mã đắc tội không nổi, vậy đành lấy ngươi trút giận!

Dư Tiểu Thảo vội vàng trấn an Tiểu Hồng, nhét vào miệng nó một miếng đường được làm từ nước linh thạch. Tiểu Hồng thỏa mãn nhai miếng đường, đối với Cuồng Phong đang lộ ra dáng vẻ thèm nhỏ dãi, nó dâng tặng một ánh mắt ngạo kiều - không cho ngươi ăn! Cho ngươi thèm chết!