Ngày Cảnh Dật từ Tô Châu trở về, Kiều Sơ Huân đến chỗ Minh đại phu chẩn bệnh, được chứng thực đã có thai ba tháng. Thật ra thì với tính tình tỉ mỉ cẩn thận của Kiều Sơ Huân đáng lẽ đã nên phát hiện ra chuyện này từ sớm. Chuyện là cái thai này rất yên ổn, không hề có triệu chứng gì, mãi tới lúc được năm tháng mà bụng cũng chỉ hơi lớn hơn một chút, cho nên lúc được chẩn đoán là mang thai, không chỉ Kiều Sơ Huân giật mình mà ngay cả Cảnh Dật cũng mặt trắng bệch ra.
Minh đại phu nhìn khuôn mặt không có vẻ gì là vui mừng của Cảnh Dật thì hơi kinh ngạc, lập tức hỏi dò xem có muốn cái thai này không. Kiều Sơ Huân thấy vẻ mặt Cảnh Dật khác thường thì trong lòng cũng không dám chắc, hơn nữa lúc mang thai nữ nhân thường rất nhạy cảm, cho nên khóe mắt nàng bắt đầu cay cay.
Cảnh Dật đứng ngây ra một hồi, vội vàng lắc đầu, yêu cầu Minh đại phu kê mấy toa thuốc an thai, trưa hôm đó trở về phủ liền ra lệnh cho An đại tỷ nhanh chóng sắc lên. Kiều Sơ Huân lo lắng trong lòng, cho nên đêm đó nàng ngồi tựa vào đầu giường ngẩn người, hai tay đặt trên bụng, chỉ một chốc mắt đã rưng rưng. Cảnh Dật từ bên ngoài về, thấy dáng vẻ đó của Kiều Sơ Huân thì tưởng là nàng lại không khỏe, vội vàng đi tới ôm chầm lấy nàng, hỏi han liên tục một hồi. Kiều Sơ Huân không đáp lại tiếng nào.