Sơ Huân Tâm Ý

Chương 46: Sò hỏa diễm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mấy ngày sau, Y Thanh Vũ mang bức họa công tử Tô gia tới. Người trên bức họa chỉ khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi, diện mạo quả thật là phấn điêu ngọc mài, còn xinh đẹp hơn cả nữ tử, giữa hai hàng mày toát lên vẻ phong lưu tiêu sái, khiến người ta nhìn vào sẽ không muốn dời mắt.

Kiều Sơ Huân bước lên nhìn, cũng khẽ hít vào một hơi, quả thật rất xinh đẹp! Cảnh Dật nghe được tiếng động kia thì buông bức họa xuống, ngẩng lên nhìn nàng: "Thấy đẹp mắt sao?"

Kiều Sơ Huân gật đầu, ngắm người trên tranh: "Quả thật là rất đẹp. Đây lại chỉ là một bức họa, phong thái khí chất cũng không thể giống người thật..." Vừa tưởng tượng, vừa gật đầu cảm khái: "Sợ là nữ tử nhìn thấy cũng phải tự ti mặc cảm."

Cảnh Dật híp mắt, ôm lấy thắt lưng nàng kéo nàng ngồi xuống trong lòng hắn, giọng điệu nhàn nhạt: "Đẹp hơn ta sao?"

Kiều Sơ Huân lúc đầu vẫn còn chìm trong tưởng tượng về người trong bức họa, đến lúc nhìn rõ vẻ mặt Cảnh Dật thì không khỏi cong khóe môi lên, cười thành tiếng.

Cảnh Dật cũng không thấy có vấn đề gì, chỉ là vẫn bướng bỉnh muốn hỏi ra cho rõ ràng: "Cười cái gì. Nàng cảm thấy hắn dễ nhìn hơn ta sao?"

Kiều Sơ Huân lắc đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve một lọn tóc rũ xuống trên vai Cảnh Dật, cười nói: "Không cùng kiểu, không so sánh được."

Thấy Cảnh Dật nhướng mày lên chờ mình giải thích, Kiều Sơ Huân chỉ có thể cẩn thận cân nhắc tìm từ ngữ, nhẹ giọng nói: "Công tử mặc dù cũng có diện mạo rất đẹp, nhưng vẫn mang khí chất nam tử, người khác cho dù thấy đẹp mắt thì cũng biết công tử là đấng nam nhi. Vị Tô công tử này lại nam sinh nữ tướng, ngũ quan dịu dàng nhu hòa, nếu không biết trước thì ta cũng cho rằng hắn là nữ tử."

Cảnh Dật nghe xong câu trả lời của Kiều Sơ Huân, mặc dù biết là có lý nhưng vẫn cảm thấy bất mãn. Hắn kề sát vào một chút, môi cọ lên gương mặt Kiều Sơ Huân, thấp giọng nói: "Vậy nàng thích kiểu nào hơn?"

Lúc này thì Kiều Sơ Huân đã hiểu ra, thì ra người này vốn không phải là muốn nghe nàng phân tích nhận xét về dáng vẻ bề ngoài của hai người, mà là thay đổi cách nói để được nghe lời tỏ tình của nàng. Trong lòng nàng cũng cảm thấy hành vi của hắn thật ngây thơ dễ thương, cho nên mới thuận theo Cảnh Dật mà trả lời: "Đương nhiên là thích Dật Chi..."

Nói xong, lại nhớ tới điển tích Trâu Kỵ từng đọc được trong sách, khóe môi không khỏi càng cong hơn.

Mỗi lần nghe thấy Kiều Sơ Huân gọi tên tự của mình, Cảnh Dật đều vô cùng vui vẻ. Lần này cũng không phải là ngoại lệ, hơn nữa lại nghe Kiều Sơ Huân nói thích mình, cho dù chỉ là do hắn tìm cớ dụ dỗ nàng nói ra thì hắn cũng cảm thấy thoải mái dễ chịu khắp người, lắn liền ôm Kiều Sơ Huân hôn mấy cái liên tục. Bởi vì hai người kề sát gần nhau, Cảnh Dật chẳng mấy chốc đã động tình, tay nắm lấy eo Kiều Sơ Huân chậm rãi nắn bóp, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng chăm chú, không hề lên tiếng.

Vốn đã tới lúc dùng bữa tối, Kiều Sơ Huân cảm giác được nơi nào đó dưới thân xảy ra biến hóa, ngước mắt lên lại nhìn thấy vẻ mặt khác thường của Cảnh Dật, vội vàng đỡ vai hắn muốn đứng lên.

Cảnh Dật cũng biết lúc này không thích hợp nên không ngăn nàng lại. Thấy Kiều Sơ Huân muốn ra ngoài, biết là nàng muốn xuống bếp lấy cơm canh, hắn liền để cho nàng đi ra khỏi phòng, sau đó gọi Cao Linh tới.

...

Bởi vì đã mời đầu bếp tới lo việc cơm nước nên mấy ngày sau đó Kiều Sơ Huân cũng chỉ phụ giúp một tay, thỉnh thoảng xào một món, hoặc là làm chút trà bánh hay mứt hoa quả để ăn vặt, đa số thời gian đều là học hỏi An đại tỷ. Dù sao thì trước kia nàng cũng không học tập bài bản, chủ yếu đều là tự mày mò tìm hiểu, nàng lại vốn cẩn thận tỉ mỉ, nhưng nếu so với tay nghề của An đại tỷ thì nàng vẫn còn kém xa, rất nhiều thứ vẫn cần phải học hỏi thêm. Mặc dù đã thay đổi vai trò nhưng ngày ngày bận rộn với An đại tỷ và Tiểu Đào Nhi, thời gian trôi qua vẫn rất vui vẻ và bổ ích.

Buổi tối An đại tỷ làm sò hỏa diễm, sò được xào với lửa lớn, cho thêm một chút hành, gừng và măng tây thái nhỏ vào, sò tươi vừa ngon ngọt, vừa lẫn một chút vị cay, ăn cực kỳ vừa miệng.

Còn một món khác là thịt chiên phù trúc và mã thầy, mã thầy mùa xuân thơm ngon giòn rụm, phù trúc ngấm vị thịt, lại cho thêm nấm, thịt được tẩm ướp gia vị từ trước, chiên lên thơm lừng, không hề ngấy mỡ, cực kỳ thích hợp để ăn với cơm nóng.

Sau khi ăn cơm xong lại uống canh nấm tuyết hạt sen đường phèn do Kiều Sơ Huân nấu, Cảnh Dật uống không dư ngụm nào, ngồi một lát, lại kéo Kiều Sơ Huân ra ngoài tản bộ.

chapter content


Kiều Sơ Huân cũng lo lắng bữa tối Cảnh Dật ăn hơi nhiều, liền nhẹ nhàng khuyên nhủ: "An đại tỷ nấu ăn ngon hơn ta, công tử thích cái nào thì ăn cái đó nhiều hơn một chút, không cần phải ăn hết những thứ ta nấu. Hơn nữa làm canh nấm tuyết cũng không tốn nhiều công sức, công tử muốn ăn thì cứ nói một tiếng, lúc nào cũng có thể làm được."

Cảnh Dật quay đầu lại, cười nhẹ nhìn Kiều Sơ Huân, cũng không lên tiếng đáp lại.

Đi được một đoạn, Kiều Sơ Huân phát hiện ra dường như Cảnh Dật không phải là kéo nàng đi tản bộ lung tung không có mục đích, liền hỏi: "Công tử, chúng ta phải đi gặp ai sao?"

Cảnh Dật đáp lại một tiếng, chậm rãi giải thích: "Nếu như muốn tìm người thì phải điều tra từ gốc rễ. Chuyện Tô gia, ta muốn nghe ý kiến từ nhiều người khác nhau, có lẽ sẽ có đầu mối gì đó."

Kiều Sơ Huân gật đầu, lại thấy hai người đang đi thẳng về hướng đông: "Công tử đang muốn đi tìm vị Minh đại phu kia?"

"Ừ." Cảnh Dật quay sang nhìn Kiều Sơ Huân: "Cảm thấy cùng ta đi điều tra mấy chuyện này không thú vị sao?"

Kiều Sơ Huân cong khóe môi lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Sao lại thế được. Công tử đồng ý để ta đi cùng, ta vui mừng còn chẳng kịp..."

Cảnh Dật nghe vậy thì mỉm cười, kéo nàng lại gần hơn một chút, đỡ lấy cằm Kiều Sơ Huân, nói: "Thích gì thì cứ nói ra, muốn thì cứ mở miệng lên tiếng là được, nhớ chưa?"

Kiều Sơ Huân khẽ gật đầu một cái, khóe môi càng cong hơn: "Nhớ rồi."

Hai người đi tới y quán của lão đại phu, quả nhiên bên trong vẫn còn sáng đèn. Đẩy cửa đi vào thì thấy ông lão đang ngồi trên ghế, một tay cầm quyển sách, tay kia bưng chén trà, vừa đọc sách vừa thưởng trà rất thoải mái. Tiểu dược đồng mười ba, mười bốn tuổi ngồi xay dược liệu trên băng ghế nhỏ bên cạnh, thấy có người đi vào thì vội vàng phủi tay đứng lên, muốn đi ra tiếp khách.

Kiều Sơ Huân cười khoát khoát tay, lại chỉ chỉ ông lão, ý bảo hắn cứ làm việc của mình, không cần phải khách sáo.

Hai người đi tới trước mặt thì ông lão mới phát hiện ra, vội vàng đứng dậy. Sau chuyện Sơ An Đường lần trước, hai bên đã trở nên thân thiết, ông lão liền cười ha ha ân cần thăm hỏi: "Trông khí sắc của công tử và cô nương đều rất tốt!"

Cảnh Dật cũng khẽ cười, nói: "Có chút chuyện xưa muốn thỉnh giáo Minh đại phu, không biết ngài có hứng thú đến trà lâu gần đây ngồi một lát không?"

Ông lão vuốt râu một cái, trầm ngâm chốc lát rồi gật đầu đồng ý. Dặn dò tiểu dược đồng mấy câu, bảo hắn quay về hậu viện lấy ổ khóa đóng cửa y quán lại, sau đó mới theo hai người cùng tới trà lâu.

Gọi một ấm trà xanh cùng với mấy đĩa trái cây, ba người ngồi xuống một góc trà lâu. Cảnh Dật cũng không khách sáo, nói thẳng ra là được người ta nhờ vả, muốn điều tra chuyện Tô gia ở thành Việt Châu.

Minh đại phu cũng không ngạc nhiên, vuốt râu nói: "Mùa thu năm ngoái ta từng nghe có người nhắc đến, nói là nhìn thấy vị Tô tiểu công tử kia ở trên đường... Hôm nay công tử tìm ta hỏi chuyện cũ, ta liền nghĩ, trong thành Việt Châu này, chuyện đáng để người ta phải điều tra kiểm chứng cũng chỉ có Tô gia này mà thôi."

Sau đó ông lão kể lại một lượt tất cả những gì mình biết, giữa chừng nhắc tới chuyện năm đó người nhà họ Tô đều nhiễm bệnh không trị phải bỏ mạng, ông lão lắc đầu liên tục. Uống cạn nửa chén trà, ông lão mới thở dài nói: "Nói chuyện Tô gia, lạ nhất chính là ở điểm này. Công tử tùy tiện tìm một đại phu nào đó đã từng ở trong thành một thời gian dài, người ta đều sẽ nói cùng một câu, chuyện Tô gia chắc chắn rất kỳ lạ."

"Tại sao?" Cảnh Dật và Kiều Sơ Huân đưa mắt nhìn nhau, chẳng lẽ những người này cùng mắc một căn bệnh quái lạ?

Minh đại phu nói: "Tô lão phu nhân năm đó có thể nói là sống thọ, về điểm này cũng không cần phải tra xét gì. Nhưng Tô lão phu nhân vừa qua đời, Tô tiểu công tử đương nhiên danh chính ngôn thuận trở thành gia chủ, sau đó, người của Tô gia, nhất là nữ quyến trẻ tuổi, tất cả đều lần lượt mắc bệnh, hắn không mời đại phu tới chữa, cũng không cho người nhà ra ngoài khám bệnh."

"Tô gia ở đây cũng được coi như danh môn, đương nhiên có không ít bằng hữu trong chuyện làm ăn. Mỗi khi có người tới cửa thăm hỏi đều bị người gác cổng đuổi về thẳng. Ngoại trừ Tô tiểu công tử thỉnh thoảng ra ngoài một chuyến, còn lại bất cứ kẻ nào cũng không được phép ra vào. Dần dần rất nhiều hạ nhân đều chịu không nổi việc này, cảm thấy hành vi của gia chủ quá mức quái dị, nhao nhao chuyển sang làm cho nhà khác."

Cảnh Dật nghe vậy thì cũng nhíu mày: "Cho nên đến giờ vẫn không có ai biết rốt cuộc năm đó người Tô gia mắc bệnh gì?"

Minh đại phu lộ ra một nụ cười, chậm rãi nói: "Người ta vẫn nói trên đời không có bức tường nào không lọt gió. Tô công tử càng che giấu thì lại càng chứng tỏ là có chuyện. Trên đời này người hiểu chuyện không ít, người thích khua môi múa mép lại càng nhiều. Về bệnh này, trong nghề bọn ta vẫn kể lại không ít chuyện."

"Về cách nói thì đủ kiểu, ngay cả những chuyện huyền bí không hợp lẽ thường cũng có. Nhưng theo như lão hủ thấy, có một cách nói khá hợp lý, bảo rằng người Tô gia đều sắc mặt trắng bệch, thân thể yếu ớt, trên người có nhiều vết thương..."

Vừa mới nghe nói đến đây, mặt Cảnh Dật đã biến sắc, lại thấy ông lão dường như còn che giấu thì nói tiếp: "Minh đại phu có gì cứ nói, đừng ngại. Chuyện lần này coi như quan phủ tra án, không có gì phải lo lắng." Ngoài miệng khuyên như thế, trong lòng Cảnh Dật lại đã định hình, Tô gia này chắc chắn không đơn giản!

Minh đại phu trầm ngâm một lúc, sau đó mới chậm rãi nói: "Lão hủ cũng chỉ là suy đoán mà thôi, dù sao thì năm đó bệnh tình người Tô gia rốt cuộc như thế nào, ta cũng không được nhìn tận mắt."

"Dựa theo lời kể của một số người, lại căn cứ vào kinh nghiệm hành nghề y bao nhiêu năm của ta, bệnh của người Tô gia chắc hẳn là bởi vì..."

Ông lão chỉ nói tới đây, phần còn lại không nói tiếp nữa. Cảnh Dật cũng là người thông minh, muốn nghe chính là những lời này. Vì vậy sau đó ba người liền thưởng trà ăn hoa quả, thuận tiện tán gẫu một chút chuyện gần đây trong thành Việt Châu, đối với chuyện Tô gia, cả ba đều vô cùng ăn ý không nhắc tới nữa.

Về tới nhà, Kiều Sơ Huân giúp Cảnh Dật chuẩn bị đồ tắm rửa, cẩn thận ngẫm nghĩ lại những lời Minh đại phu nói, hơi ngập ngừng gọi một tiếng: "Công tử..."

Cảnh Dật cởi y phục, đổi giày, để trần đi tới phía sau Kiều Sơ Huân: "Hử?"

Kiều Sơ Huân khom lưng thêm mấy viên tinh dầu vào trong lư hương, vừa đứng thẳng người dậy thì đã bị Cảnh Dật kéo: "Gọi ta là gì?"

Kiều Sơ Huân thấy hai cánh tay vòng trước người mình đều để trần, vừa muốn lên tiếng bảo Cảnh Dật choàng thêm cái áo kẻo lạnh thì đã thấy vành tai nóng lên, không khỏi "a" một tiếng.

Đang giơ tay lên muốn che lại thì cổ tay đã bị hắn nắm lấy, nàng cố giãy giụa mấy cái nhưng hắn siết rất chặt, lại vì nàng giãy giụa mà hắn dần dần nổi lên phản ứng, Kiều Sơ Huân sợ tới mức không dám lộn xộn nữa.

Cảnh Dật hôn dọc từ vành tai xuống tới cổ, hõm vai, một tay cởi vạt áo, vạch hai lớp xiêm y ra, tuột xuống dưới bả vai, dọc theo đầu vai mịn màng hôn xuống bờ lưng trắng nõn, đầu lưỡi hôn liếm, tay lại vòng ra trước thăm dò, chậm rãi xoa nắn. Cánh tay đang nắm lấy cổ tay Kiều Sơ Huân cũng buông lỏng ra, đặt lên eo nàng âu yếm.

Chân Kiều Sơ Huân run rẩy gần như không đứng vững nổi, tựa lên người Cảnh Dật, giọng điệu mềm nhũn: "Dật Chi, đừng làm loạn, tắm rửa đi thôi."

Cảnh Dật khẽ cười một tiếng: "Không phải ta muốn làm loạn, là nàng chọc ta có phản ứng, ta cũng không có cách nào."

Kiều Sơ Huân nghe thấy lời này thì khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên, giãy giụa không để cho hắn động vào: "Chàng! Hạ, hạ lưu..."

Cảnh Dật vốn đã có chút không kìm nén được, nghe vậy thì bật cười một tiếng rất vui vẻ, tựa vào hõm vai Kiều Sơ Huân bật cười, lửa nóng trong người cũng tiêu tan không ít.

Kiều Sơ Huân bị hơi thở của hắn làm cho ngưa ngứa, rụt cổ tránh đi, còn nhỏ giọng trách móc: "Công tử cười cái gì? Chàng vừa rồi... vốn, vốn đã..."

Bình thường trước mặt người ngoài hắn luôn bày ra dáng vẻ lạnh lùng hờ hững, những lúc thân mật lại rất hung hãn. Dù sao thì kể từ sau lần đầu tiên hôn nàng, Cảnh Dật vẫn đều chẳng hề nhẹ nhàng nương tay, Kiều Sơ Huân lại là người dễ mềm lòng, hơn nữa còn thật lòng mến mộ Cảnh Dật, cho dù có đau thì trước giờ đều vẫn luôn bao dung. Những lời hắn nói ra những lúc thân mật không hề giống dáng vẻ thường ngày của hắn, Kiều Sơ Huân không hiểu đây là tình thú giữa nam nữ, mới nghe đương nhiên sẽ cảm thấy khó tiếp nhận.

Cảnh Dật gác cằm trên vai nàng cười một lát, phản ứng cũng đã hoàn toàn bay biến. Hắn hôn lên mặt nàng một cái, khép lại vạt áo đang mở rộng, thấy Kiều Sơ Huân cũng không biết che lại phong cảnh trước ngực mình, vẫn còn ngây ra mặc cho hắn đụng chạm thì liền nhéo cằm nàng uy hiếp: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Ở lại giúp ta tắm rửa hay là để cho ta ôm?"

Kiều Sơ Huân vẫn còn đang tiêu hóa câu nói không đứng đắn kia của Cảnh Dật cho nên mới ngây người, nghe Cảnh Dật nói vậy thì vội vàng kéo vạt áo vòng tới trước ngực rồi chạy ra gian ngoài.

Cảnh Dật vừa cởi quần vừa cười, nha đầu này thật là dễ chọc! Vốn dĩ lúc đầu nói thế là muốn dụ dỗ nàng cùng tắm uyên ương, nào ngờ lại bị một câu của nàng chọc cho thành như vậy. Nghĩ tới cảnh Kiều Sơ Huân xấu hổ, giận dữ mắng mình hạ lưu, Cảnh Dật dựa vào cái tủ gỗ bên cạnh cười cả một lúc lâu.

Kiều Sơ Huân ở bên ngoài sửa sang lại xiêm y, nghe được tiếng cười của Cảnh Dật ở gian bên kia, giận đến cắn chặt môi. Từ sau lần đó của hai người, mặc dù buổi tối Cảnh Dật không còn ngủ trên sạp nữa mà đều nằm trên giường ôm nàng ngủ chung, nhưng hắn không hề chạm qua nàng lần nào nữa, cùng lắm cũng chỉ hôn mấy cái. Vừa rồi lại là cái dáng vẻ kia, nàng vốn đã sợ, lại nhớ rõ cơn đau lần trước, thế mà hắn còn bắt nạt nàng như vậy...

* Trâu Kỵ là một mỹ nam rất nổi tiếng của nước Tề, nhưng Trâu Kỵ lại không thích người khác ca ngợi diện mạo của mình mà muốn họ công nhận tài năng và chiều sâu tư tưởng của mình hơn. Mỗi sáng, chàng sẽ đứng trước gương thần mà hỏi "Ai là nam nhân đẹp nhất nước Tề?" Gương thần luôn trả lời rằng: "Đến nay, người vẫn là nam nhân đẹp nhất nước Tề." Và mỗi lần như thế, Trâu Kỵ đều khóc lóc buồn bã. Cho tới một ngày, gương thần trả lời: "Bây giờ người đã không còn là nam nhân đẹp nhất nước Tề nữa, Từ Công ở thành bắc mới là người đẹp nhất." Trâu Kỵ nghe được thì rất vui, nhưng vẫn bán tín bán nghi hỏi lại thê thiếp xem giữa chàng và Từ Công, ai là người đẹp hơn, nhưng đều nhận được câu trả lời rằng Từ Công sao có thể sánh được với chàng. Trâu Kỵ vào cung kể lại chuyện này với vua Tề Uy, rằng thê thiếp bảo chàng đẹp hơn Từ Công bởi vì chàng cho họ những thứ họ muốn. Ngày hôm sau, vua Tề Uy gọi chàng vào diện kiến và thì thầm với chàng rằng: "Quả nhân đã hủy dung mạo của tên Từ Công ở thành bắc rồi, bây giờ khanh lại là nam nhân đẹp nhất nước Tề, và khanh không cần phải bối rối khi thê thiếp nói rằng khanh là người đẹp nhất nữa!" Sau đó, Trâu Kỵ biến thành một người điên loạn, suốt ngày lặp đi lặp lại câu nói: "Ta chỉ muốn làm một người có suy nghĩ mà thôi..."