Sơ Huân Tâm Ý

Chương 12: Thất sênh giáo



Kiều Sơ Huân bưng mâm quay trở lại bếp, thấy Tiểu Lục và Tiểu Hỏa đều đang ngồi trên ghế con, một người đang nhổ lông gà, một người khác thì đang bóc vỏ hạt dẻ. Trong bếp có tiếng nước chảy cùng với tiếng bát đĩa va chạm, hẳn là Tiểu Đào Nhi đang rửa bát.

Thấy Kiều Sơ Huân bưng mấy món đồ về, khóe mắt hơi đỏ, trên môi còn dính vết máu, hai người họ đều sửng sốt mất một lúc, đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó lại hết sức ăn ý cúi đầu xuống.

Lúc này Kiều Sơ Huân cũng chẳng có lòng dạ nào mà để ý đến người khác, bưng luôn đồ đi vào trong bếp. Trước tiên là mở nồi hấp ra, bỏ chung canh vào hâm nóng, sau đó lại lấy một cái bát sạch đặt lên trên thớt, chờ lát nữa hâm canh xong thì sẽ múc một bát cháo nóng.

Tiểu Đào Nhi rửa bát ở gần đó, chỉ thấy Kiều Sơ Huân cúi gằm đầu làm việc thì cũng không nói gì, trong lòng cảm thấy không ổn, nhón chân lên liếc thử, chỉ thấy Kiều Sơ Huân mím chặt môi, không hề phát ra chút âm thanh nào nhưng nước mắt lại chảy xuống ròng ròng. Tiểu Đào Nhi vội vàng thả bát đũa trên tay xuống, quẹt quẹt tay lên tạp dề, vội vàng bước tới bên cạnh Kiều Sơ Huân: "Sơ Huân tỷ tỷ, tỷ làm sao thế? Đừng khóc mà..."

"Ôi, thế này sao mà được chứ..." Tiểu Đào Nhi móc từ trong hầu bao ra một cái khăn sạch, giúp Kiều Sơ Huân lau bên gò má, đột nhiên nhìn thấy vết máu trên môi Kiều Sơ Huân thì bất giác "a" lên một tiếng, lại vội vàng che miệng lại.

Hai người tỷ tỷ trong nhà đều mười bốn, mười lăm tuổi đã gả cho người ta, qua năm nay nàng đã tròn mười lăm, đã nghe các tỷ tỷ lén lút nhắc tới nhiều chuyện. Bây giờ nhìn thấy môi Kiều Sơ Huân bị cắn rách, lại thấy nàng rơi nước mắt thì lập tức cho rằng đây là do Cảnh Dật gây ra, không khỏi tức giận nắm tay thành quả đấm: "Công tử thật xấu xa! Uổng công ta nghe lời Cao đại ca, còn ra sức nói tốt cho hắn..." Vừa nói xong thì lại lập tức bụm chặt miệng, đôi mắt to tròn xoe hoảng sợ nhìn Kiều Sơ Huân, xong rồi...

Thế nhưng Kiều Sơ Huân lại bị dáng vẻ cả kinh của nàng chọc cho cong môi lên cười, vươn ngón tay chọc vào trán tiểu nha đầu: "Ngươi đấy!" Sao mà nàng không nhận ra chỗ luẩn quẩn trong lòng tiểu nha đầu này chứ, mặc dù không ngờ rằng chuyện này là do Cao Linh đưa đường chỉ lối, nhưng Kiều Sơ Huân cũng nhận ra được, mấy ngày nay tiểu nha đầu này cứ quấn lấy nàng mà nhắc đến Cảnh Dật, lúc thì nói cây trâm công tử tặng rất hợp với màu da của nàng, lúc lại nói mặc dù công tử hơi hung dữ nhưng lòng dạ lại rất tốt.

Tiểu Đào Nhi ra vẻ đáng thương nắm lấy vạt váy Kiều Sơ Huân: "Sơ Huân tỷ tỷ, ngươi đừng giận ta! Ta thật sự cảm thấy công tử rất tốt, mặc dù có vẻ hung dữ nhưng từ trước tới giờ đều chưa từng làm khó dễ chúng ta, lại còn cố ý dặn dò Cao đại ca lúc nào đi may y phục thì phải may cho chúng ta đẹp một chút, không cần phải tiếc bạc. Một vị chủ tử tốt như vậy bây giờ rất hiếm thấy!"

Hai ảnh vệ ở ngoài cửa vểnh tai lên nghe ngóng cẩn thận, người nào người nấy ra sức gật mạnh đầu, chủ tử nhà bọn họ vốn là người rất tốt! Chỉ là... Hai người đưa mắt nhìn nhau một cái, người nào người nấy lại thở dài, hình như lần này hơi nóng lòng quá rồi, ngay cả môi của cô nương nhà người ta cũng cắn rách thành như vậy, khó trách người ta lại khóc.

Tiểu Hỏa lại bóc xong một hạt dẻ nữa, nhấc tay lên ném vào cái tô gần đó, đè thấp giọng xuống, nói: "Có phải là chủ tử đã nhịn quá nhiều năm, cho nên khó khăn lắm mới gặp được một người mình thích, liền không khống chế được, hơi kích động..."

Tiểu Lục nghiêm nghị gật đầu, mặt ra vẻ đương nhiên: "Chắc chắn rồi! Ngươi nghĩ mà xem, sau cái lần năm mười lăm tuổi đó, chủ tử chưa hề phát tiết lần nào nữa. Mười năm đấy! Một nam nhân bình thường sao có thể chịu đựng được..."

Bàn tay bóc hạt dẻ của Tiểu Hỏa run lên một cái, đột nhiên nảy ra ý nghĩ: "Này, ngươi nói xem có phải đã lâu lắm rồi không làm nên chủ tử không thạo chút kỹ xảo nào nữa?"

Tiểu Lục liếc mắt ra vẻ ghét bỏ hắn: "Từ trước tới giờ chủ tử chưa từng học qua chút kỹ xảo nào được chưa hả! Sau lần đó, chủ tử cũng không nhớ được cái gì..."

Hai người đồng thời dừng lại động tác trên tay, đưa mắt nhìn nhau một cái, Tiểu Lục cắn răng nhỏ giọng nói: "Phải nói cái này với Cao Linh mới được."

Tiểu Hỏa trịnh trọng gật đầu: "Phải đi tìm ít quyển sách tới, nếu không hạnh phúc cả đời của chủ tử sẽ gặp phải trở ngại!"

...

Ba ngày liên tiếp sau đó, lúc Kiều Sơ Huân đưa cơm đến cho Cảnh Dật cũng không hé răng nói lời nào, Cảnh Dật cũng không tìm chuyện chọc cho nàng nói chuyện như trước đây nữa, mỗi lần hai người dùng bữa đều hết sức yên lặng.

Trước giờ những người khác đều không tới trong lúc hai người đang dùng cơm, cho nên cũng không biết cảnh tượng hai người ở chung là như thế nào. Nhưng mà mọi người cũng nhận ra tình huống không ổn lắm, nhất là sắc mặt Cảnh Dật càng ngày càng khó coi hơn, mỗi lần đám ảnh vệ đều nơm nớp lo sợ đi vào, sau đó run lẩy bẩy đi ra khỏi phòng. Đến buổi tối ngày thứ ba, mọi người lần lượt ra khỏi phòng, nghe thấy Cảnh Dật lạnh lùng gọi tên Cao Linh, bảo hắn ở lại.

Đợi cho người cuối cùng đã ra khỏi phòng, Cảnh Dật dựa vào cái sạp nhỏ, lạnh nhạt liếc Cao Linh một cái: "Thế này là có ý gì?"

Cao Linh ngẩng đầu lên, theo tầm mắt của Cảnh Dật mà nhìn về phía cái bàn nhỏ, chỉ thấy trên bàn bày ra ba, bốn quyển sách có bìa màu xanh lam, quyển dày quyển mỏng, liếc qua tên thì đều thấy hơi kỳ quặc... Cao Linh bước lên, cầm lấy một quyển mở ra xem thử, lập tức híp mắt lại, cái đám vô lại này! Chả trách tên nào tên nấy vọt ra nhanh như vậy, thì ra là làm chuyện xấu, nhường lại cục diện rối rắm cho hắn thu dọn...

Bởi vì chuyện gần đây liên tục có mấy cô nương bị mất tích nên Cảnh Dật phân phó cho mọi người rất nhiều công việc, tất cả mọi người đều đứng ở trước cái sạp nhỏ chờ lệnh. Cảnh Dật nói xong chính sự, vừa mới liếc mắt ra ngoài cửa sổ một lát, quay mặt lại lần nữa thì đã thấy mấy quyển sách bày ra trên bàn, lật ra xem thử một cái, Cảnh Dật liền hất tung mấy quyển sách, lên tiếng bảo Cao Linh ở lại.

"Cầm về đi." Cảnh Dật híp nửa con mắt lại, giọng lạnh lùng: "Chỉ một lần này thôi đấy, lần sau sẽ không có ngoại lệ. Thêm một lần nữa, cho dù là ai thì cũng sẽ bị lột da."

Cao Linh thả quyển sách về trên bàn, cắn răng, trên mặt lộ vẻ quyết phải đánh đến cùng: "Chủ tử, các huynh đệ cũng đều là vì người... Mọi người đều nhìn ra chủ tử có ý với Kiều tiểu thư, hôm trước có người thấy Kiều tiểu thư khóc trong bếp, trên môi còn chảy máu..." Cho nên mới kiếm mấy quyển sách tới để công tử học hỏi... Cao Linh nói đứt quãng, gân xanh trên trán giật giật liên hồi, hình như cái việc học hỏi này nói hơi sớm rồi... Thảo nào mà chủ tử lại tức giận.

Cảnh Dật chậm rãi mở mắt ra, nhưng cũng không nhìn Cao Linh nữa. Đôi mắt phượng thoáng qua vẻ ảm đạm, mấy ngày nay nàng không để ý đến hắn, trong lòng hắn cũng đã đoán được là thế này. Nhưng mà nghe người khác nói nàng khóc, trong lòng hắn vẫn không kiềm được cảm giác chua xót... Hẳn là nàng rất ghét hắn.

Cao Linh đang định nói gì nữa thì nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng từ bên ngoài truyền vào, giọng nói êm ái vang lên: "Công tử."

Cảnh Dật hơi rũ mắt, khóe môi lộ ra một độ cong bất đắc dĩ. Nàng cũng thật dễ mềm lòng, đã ghét hắn như vậy mà một ngày ba bữa, cộng thêm trà bánh sau buổi trưa và món hầm buổi tối, nàng vẫn chuẩn bị hết sức tận tâm, vừa làm xong đã đưa tới cho hắn.

Cửa không cài then, Kiều Sơ Huân dùng tay đẩy cánh cửa, bưng mâm bước vào phòng.

Trong phòng, Cao Linh đã nhanh tay thu dọn mấy quyển sách kia, lui sang một bên. Thấy Kiều Sơ Huân đi vào, hắn không chỉ không bước lên giúp nàng mà còn thấp giọng nói một câu: "Công tử, nếu không để ta đi tìm đại phu tới."

Cảnh Dật liếc hắn một cái, tỏ ý bảo hắn đừng có nhiều chuyện, lúc thu hồi tầm mắt lại thì cố hết sức né tránh ánh mắt của Kiều Sơ Huân.

Kiều Sơ Huân hơi kinh ngạc ngước mắt lên, chỉ thấy cả ánh mắt lẫn vẻ mặt hắn đều có vẻ uể oải, trong lòng nàng không khỏi dao động. Đặt mâm lên bàn, nàng vừa quan sát vẻ mặt Cảnh Dật, vừa nhẹ giọng nói: "Mời công tử đưa tay ra."

Cảnh Dật nhếch môi lên đưa tay ra, lần này lòng bàn tay hướng lên trên, lại còn kéo cổ tay áo lên một chút, lộ ra một đoạn cổ tay trắng bóc.

Kiều Sơ Huân nắm chặt đầu ngón tay mình, vẫn còn hơi lạnh, nhẹ nhàng nói một tiếng "thất lễ", sau đó mới vươn ba ngón tay ra đặt lên mạch đập của hắn.

Cao Linh có thể nhìn ra tâm tình của chủ tử nhà hắn hiện giờ đang tốt, lập tức khẽ khàng bước chân ra khỏi phòng, tiện thể đóng kín cửa lại.

Nàng bắt mạch, cảm giác mạch đập càng lúc càng nhanh, hơi ngửa mặt lên nhìn Cảnh Dật, lại thấy đôi mắt đen nhánh của hắn đang nhìn nàng chăm chú, giữa hai hàng mày lộ ra vẻ chuyên tâm, nhưng cũng loáng thoáng chút buồn phiền khó hiểu.

Kiều Sơ Huân cau mày lại, hỏi khẽ: "Công tử cảm thấy khó chịu ở đâu sao?"

Cảnh Dật nhấp môi, chỉ nói một chữ: "Nóng."

Kiều Sơ Huân nghe vậy thì mi tâm càng nhíu chặt hơn, tiến lên trước một bước, lại nói một tiếng "thất lễ" rồi vươn tay ra sờ lên trán hắn. Hình như hơi nóng... Nhưng cũng có thể là vì tay nàng quá lạnh, hơn nữa sắc mặt người này vẫn bình thường, màu môi tươi đẹp, cũng không có triệu chứng giống như đang phát sốt.

Cảnh Dật chỉ khẽ than nhẹ một tiếng: "A..." Kiều Sơ Huân vừa sờ trán hắn, vừa quan sát kĩ sắc mặt Cảnh Dật, chỉ thấy khóe mày hắn hơi cau lại, đôi mắt khép hờ, trông vẻ mặt thật sự không được thoải mái lắm.

Kiều Sơ Huân lại duỗi ngón tay ra xoa nhẹ lên lòng bàn tay hắn, ở đó rất khô, cũng hơi nóng hơn. Nhưng mà cũng may là không phải đang lên cơn sốt, chỉ là hỏa khí trong người hơi cao, chỉ cần chú ý về mặt ăn uống trong mấy ngày tới là có thể điều chỉnh được.

Kiều Sơ Huân nhanh chóng thu tay về, mở nắp chung canh ra, cầm cái thìa nhỏ khuấy một cái, nhẹ giọng nói: "Trong canh này có bỏ ngó sen, vừa hay có thể thanh hỏa, lát nữa công tử ăn canh nhớ ăn thêm mấy miếng ngó sen."

Ôn hương nhuyễn ngọc đột nhiên rời đi, Cảnh Dật lập tức thấy khó chịu trong lòng, nhíu mày một cái: "Ngươi muốn đi?"

Kiều Sơ Huân khẽ mỉm cười với hắn: "Công tử mau uống canh nhân lúc còn nóng. Ta ra ngoài một chuyến, sẽ nhanh chóng trở lại thôi."

Cảnh Dật lộ vẻ mặt không vui nhưng cũng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu một cái, cầm thìa lên chậm rãi ăn canh, bàn tay còn lại chậm rãi nắm chặt lại, xúc cảm mềm mại lành lạnh vẫn còn sót lại trong lòng bàn tay, nhưng trong lòng lại dần ấm áp lên. Nhìn tình hình lúc nãy thì dường như nàng cũng không ghét hắn lắm... Vậy mấy ngày trước chỉ là đang phát cáu với hắn sao? Cảnh Dật ăn canh, khóe môi bất giác lặng lẽ cong lên.

Sau khi quay trở về bếp không lâu, Kiều Sơ Huân đã bưng một đĩa lê cắt nhỏ quay trở lại. Lê mùa đông rất ngọt, lại còn là lê giòn mới được đưa tới bán, nghe người bán hàng nói là được chở từ vùng tây bắc tới, chỉ là giá cao gấp ba lần so với lê địa phương. Nhưng mà khi đó Kiều Sơ Huân và Tiểu Đào Nhi đã nếm thử một miếng, quả thật rất ngọt, hơn nữa ăn còn có cảm giác rất mịn, không hề có chút vụn nhám nào, nếu dùng để nấu canh thì thật sự là hơi tiếc.

Cảnh Dật lấy một miếng bỏ vào trong miệng, thịt lê nhẵn mịn giòn tan, lại còn hơi lành lạnh, ăn vào cả cổ họng lẫn tim phổi cũng thấy thoải mái dễ chịu.

Kiều Sơ Huân bưng chung canh lên, thấy mấy ngó sen bên trong đều đã được ăn hết thì đậy nắp lại, đặt vào trong khay cùng với thìa canh.

Cảnh Dật nuốt một miếng lê, nhìn nàng, chậm rãi nói: "Ngươi có chuyện gấp phải vội về sao?"

Kiều Sơ Huân hơi sửng sốt, ngước mắt lên nhìn hắn: "Không có." Nàng thì có thể có chuyện gì, cũng chỉ là quay về bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho ngày mai mà thôi. Cùng lắm là nói chuyện phiếm với Tiểu Đào Nhi một lúc, trêu chọc con thỏ nhỏ một hồi rồi đi ngủ thôi.

Cảnh Dật cong môi lên, chậm rãi nói: "Không có chuyện gì thì ngồi cùng ta một lúc đi." Vừa nói vừa dịch chân vào bên trong, dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng ngồi xuống bên sạp.

Kiều Sơ Huân vội vàng lắc đầu một cái, thấy vẻ mặt lạnh lùng của Cảnh Dật thì lại nhanh chóng tới bên bàn ăn, nhấc một cái ghế tròn tới, đặt bên cạnh sạp, nghiêng người ngồi xuống.

Vẻ mặt Cảnh Dật bớt giận hơn một chút, im lặng ăn lê, cũng không nói chuyện. Kiều Sơ Huân ngồi cạnh đó, hơi lúng túng, một lát sau thì cất tiếng hỏi khẽ: "Ta nghe Cao đại ca nói, gần đây công tử đang bận giúp phủ nha phá án. Có, có manh mối gì sao?" Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Cảnh Dật, không biết tại sao Kiều Sơ Huân lại cảm thấy vành tai nóng lên, vì vậy mới muốn tìm vài lời để nói, cũng là để bầu không khí khỏi kỳ lạ như vậy.

Cảnh Dật nhìn gò má đỏ ửng của nàng, môi hơi cong lên: "Ngươi có hứng thú với mấy chuyện thế này sao?"

Kiều Sơ Huân cẩn thận suy nghĩ một chút, lại khẽ gật đầu một cái: "Ta không thạo mấy việc này, chỉ là mấy ngày nay ra phố luôn cảm thấy trong thành lòng người hoang mang, có mấy cửa tiệm đã lâu không mở cửa. Hơn nữa ta còn nghe Tiểu Đào Nhi nói, mấy cô nương bị hại dường như đều chết rất thê thảm..."

Cảnh Dật trầm ngâm một lúc mới chậm rãi lên tiếng: "Biết Thất Sênh Giáo chứ?" Nếu nàng đã biết rõ chuyện phủ Tam vương gia, còn từng nghe nói về Đoạn Trần thì chắc chắn sẽ có chút ấn tượng đối với chuyện của Thất Sênh Giáo.

Kiều Sơ Huân liếc nhìn vẻ mặt hắn, dè dặt trả lời: "Ta đã từng nhìn thấy cáo thị của quan phủ, nói là một tà giáo, còn hút máu người nữa?"

Cảnh Dật nhẹ nhàng gật đầu, mi mắt cũng lộ vẻ ảm đạm: "Bọn Cao Linh đã đến quan phủ kiểm tra thi thể, quả thật rất giống với vụ án Thất Sênh Giáo trước kia. Mấy người chết đó..." Cảnh Dật đang nói thì hơi dừng lại, chậm rãi nhướng một bên mày lên, trong đôi mắt phượng lộ ra nụ cười hài hước nhàn nhạt: "Ngươi vẫn muốn nghe?"

"Lát nữa sợ không dám về phòng mình thì làm sao?" Ngay cả giọng nói lười biếng cũng thoáng lẫn nụ cười.

Kiều Sơ Huân mím môi, rất trấn định nhìn hắn: "Không đâu." Trong sân nhiều người như vậy, hơn nữa ai cũng có võ nghệ cao cường, từ trước tới giờ nàng và Tiểu Đào Nhi đều cảm thấy rất yên tâm, ban đêm cũng ngủ rất ngon giấc.

Cảnh Dật cong môi lên, con ngươi đen nhánh lấp lánh ánh sáng: "Lá gan cũng lớn đấy!" Bình thường đều bày ra dáng vẻ con thỏ con ngoan ngoãn trước mặt hắn, không ngờ rằng nàng cũng can đảm như vậy.

Thấy Kiều Sơ Huân thật sự muốn nghe, Cảnh Dật liền nói cho nàng nghe về mấy manh mối thu thập được gần đây, chỉ là đã lược bớt những chi tiết khiến người ta chỉ nghe thôi cũng đã phát run.

Kiều Sơ Huân nghe rất cẩn thận, đợi Cảnh Dật kể xong, nàng liền nhẹ giọng hỏi: "Những cô nương bị bắt đi kia đều mất tích hơn một tháng rồi mới bị giết sao?"

Cảnh Dật nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng là như vậy."

Kiều Sơ Huân suy nghĩ một chút, đột nhiên khẽ thốt lên: "Vậy chẳng phải là... mấy người của Thất Sênh Giáo kia, đều ở trong thành Việt Châu này?"

Cảnh Dật nhìn thấy đôi mắt nàng trợn tròn lên như con thỏ con bị dọa cho hoảng sợ thì không khỏi cảm thấy buồn cười: "Ừ, không thể ở quá xa." Bởi vì phải tìm mục tiêu, cho nên chắc chắn phải có một vài người thường xuyên đi đi lại lại trong thành.

Thấy mi tâm Kiều Sơ Huân hơi cau lại, dường như hết sức lo lắng, Cảnh Dật liền cong môi lên cười nàng: "Sao rồi, Kiều tiểu thư đang nghĩ đến đầu mối quan trọng nào sao?"

Kiều Sơ Huân lắc đầu, nhìn Cảnh Dật với vẻ hơi trách móc: "Công tử đừng có lúc nào cũng trêu chọc ta." Bình thường đám người kia gọi nàng là "tiểu thư" cũng được, nhưng hắn là chủ tử mà cũng theo mọi người gọi nàng là "Kiều tiểu thư" thì còn ra thể thống gì nữa.

Đôi mắt phượng của Cảnh Dật cong cong, ánh mắt càng lộ vẻ sâu xa: "Vậy ngươi nói xem, ta nên gọi ngươi là gì đây?" Nhắc tới mới thấy, hai người từ kinh thành đến đây cũng đã sắp được bốn tháng rồi, Kiều Sơ Huân vẫn gọi hắn là "công tử", mà hắn cũng chưa từng gọi thẳng tên Kiều Sơ Huân.

Thấy nàng lại mím môi, tay vân vê vạt váy, Cảnh Dật liền không kìm được bật cười: "Ngươi lại không cho ta gọi ngươi là tiểu thư, vậy ta gọi tên ngươi có được không?" Nói xong, không đợi Kiều Sơ Huân kịp lên tiếng phản đối, Cảnh Dật gọi một tiếng: "Sơ Huân..."