"Ngươi không được cười ta!" Cô lặp lại một lần nữa.
Hai nắm đấm vụt đến trước mặt Đế Hàn Thành, giống như giây tiếp theo, sẽ đánh vào mặt hắn.
"Nàng làm sao biết là ta đang cười nàng?"
Đế Hàn Thành chậm rãi nói, cười như không cười nhìn cô.
"Ta đương nhiên biết........." Trà Trà đột nhiên nhếch miệng, đôi mắt ướt át có chút giảo hoạt, nhìn đặc biệt động lòng người, "Ta đương nhiên là không biết! Nhưng là, ngươi không phải đang cười ta, vậy thì đang cười hắn? Tổng cộng chỉ có ba người chúng ta!"
Cô nhàn nhạt duỗi một ngón tay ra chỉ vào tiểu vương gia đang đứng bên cạnh.
Còn đang suy nghĩ khi hai người này từ khi nào bắt đầu nhận thức, đột nhiên hắn sửng sốt, kinh ngạc nhìn Trà Trà.
"Hả?" Tại sao lại nhắc đến hắn?
Nếu đã nhắc đến, vậy thì hỏi một vấn đề?
Tiểu vương gia tò mò nghiêng người về phía trước, "Tiểu........Tiết nhị tiểu thư, ngươi khi nào thì nhận thức hoàng huynh của ta vậy?"
Hoàng huynh của hắn ở đây, ba chữ "tiểu ngốc tử" nhất định không được hô lên.
Nói như thế nào, thì cũng phải cho cô một chút mặt mũi.
"Hoàng huynh? Hắn là hoàng huynh của ngươi?" Trà Trà kinh ngạc nhìn nhìn Đế Hàn Thành rồi lại nhìn nhìn Đế Hàn Việt.
"Đúng vậy, hắn là hoàng huynh của ta, ngươi bây giờ mới biết sao?"
Tiểu vương gia có chút khó hiểu, hắn như thế nào sao lại cảm thấy có chỗ không đúng.
Từ từ?
Nếu hai người này có nhận thức, nàng ấy như thế nào có phản ứng như bây giờ?
Nhưng nếu không có nhận thức, hoàng huynh của hắn còn có thể đối tiểu ngốc tử này nhất kiến chung tình???
Hay là nảy lòng ham mê nữ sắc?
Không đúng không đúng, hoàng huynh không phải loại người như vậy.
Hắn không thể nghĩ hoàng huynh của mình như thế này.
Tiểu vương gia tự an ủi mình trong khi đó cũng quan sát biểu hiện của hai người.
Chỉ nghe Trà Trà nói với giọng đầy cảm xúc, "Thật không ngờ, hai người sẽ là huynh đệ, thật không thể tin được!"
"Một người thì kiêu ngạo ương ngạnh, một người lại nội tâm thâm trầm."
"Một người thì một lời khó nói hết, còn một người thì có vẻ là người tốt."
Cô có vẻ như đang bổ sung, cũng có vẻ như lẩm bẩm một mình.
Tiểu vương gia lắng nghe những điều vô nghĩa của cô với vẻ mặt bình tĩnh, sau khi nghe xong, hắn ta không thể nghe được nữa.
"Ta nghĩ rằng ngươi đang kì thị ta......."
Thành thật mà nói, ngươi có chạm vào lương tâm của mình khi nói ra điều này không?
Ta nhận mình kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng nội tâm thâm trầm bốn chữ này, ngươi như thế nào dùng trêи người hoàng huynh của ta?
Còn hoàng huynh của hắn là người tốt?
Hắn một lời khó nói hết?
Ngươi mắt bị mù đi!
Sự kì thị này còn có thể rõ ràng hơn nữa không?
Trà Trà thầm kính phóng dao, "Ngươi sai rồi, không phải ngươi cảm thấy ta đang kỳ thị ngươi, mà thực ra, ta xác thực đang kì thị ngươi!"
Cô vừa nói vừa tiến tới ngồi gần Đế Hàn Thành, "Ta cảm thấy, ngươi thực sự đặc biệt tốt! Không giống với đệ đệ của ngươi chút nào."
Bất kể hắn ta có phải là người tốt hay không, dù sao thì trước hãy khen ngợi, khẳng định không sai!
Nếu không, hai huynh đệ cùng đánh cô, thì phải làm sao?
Tuy cô có thể đánh thắng được nhưng cô không muốn động thủ, cô chỉ muốn ăn ngon.
Ha, ta thật là một tiểu hài tử lanh lợi!
Đế Hàn Thành nở nụ cười, đôi bàn tay to lớn đầy đặn chậm rãi đặt chiếc chén sứ xuống, "Nàng từ nơi nào thấy được ta là người rất tốt?"
Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có người nói hắn là một người tốt.
Hơn nữa, rất nhiều người ngầm gọi hắn là bạo quân, những nhìn nhận của bọn họ về hắn đều là khát máu, thủ đoạn tàn nhẫn, thô bạo hung ác.