Ánh mắt của Trà Trà tràn đầy nghiêm túc, "Có thể thấy ở một vài phương diện, cho thấy ngươi tốt.
Thứ nhất: Ngươi không cùng đệ đệ ngươi khi dễ ta.
Thứ hai: Ngươi đã mang ta vào tửu lầu.
Thứ ba: Khi ta đánh đệ đệ ngươi, ngươi không cản ta! "
Sau khi ta đánh hai lần, muốn đánh lần thứ ba thì ngươi mới ngăn lại!
Ai, nhiều chuyện như vậy, còn chẳng phải là người tốt sao?
Này, yêu cầu đối với người tốt của hắn thực sự hơi cao.
Tiểu cô nương trông thực nghiêm túc, đôi mắt ướt như ẩn chứa một tầng sương mù.
Hắn không nghe vào những câu trả lời của cô, trong đầu hắn chỉ toàn là khuôn mặt xinh xắn của tiểu cô nương.
Tựa như đột nhiên trúng độc, ánh mắt cùng trái tim đều tràn ngập nàng.
Tiểu vương gia gần như bật dậy vì tức giận khi nghe những gì cô nói.
Đây là loại trả lời gì vậy?
Nhưng cố tình, hoàng huynh của hắn lại không có phản ứng, vì vậy hắn không thể nói bất cứ điều gì.
Trà Trà ngoan ngoãn chớp chớp mắt với Đế Hàn Thành, "Cho nên, còn chuyện gì nữa không?"
Nếu không còn chuyện gì nữa, cô sẽ rời đi!
"Nàng có việc gấp cần xử lý?"
Thấy cô có chút nôn nóng, Đế Hán Thành thuận miệng hỏi .
"Việc gấp? Đúng vậy! Rất quan trọng! Ngươi muốn giúp ta sao?"
Trà Trà nhìn hắn đầy chờ mong, thấy hắn không nói chuyện, cô tiến lên hai bước, thu hẹp khoảng cách với Đế Hàn Thành.
Tiểu vương gia, người đã chứng kiến toàn bộ sự việc, đã hoài nghi bản thân.
Hắn luôn cho rằng trong mắt hoàng huynh, hắn là người đặc biệt nhất, ngoài hắn ra, hoàng huynh sẽ không còn nhẫn nại với người khác.
Tuy nhiên, hôm nay.......
Hắn đã bị hung hăng vả mặt!
Lúc đầu tâm trạng vốn đã không bình tĩnh lại càng thêm thăng trầm, lúc này đầu óc chỉ toàn nghĩ mối quan hệ giữa Tiết Trà và hoàng huynh là như thế nào!
Hai người bọn họ đã nhận thức, nếu nói trước kia không giao thoa, đánh chết hắn, hắn cũng không tin!
Hoàng huynh của hắn khác hẳn những người bình thường.
Ngoài hắn ra, còn có ai dám tùy ý lại gần?
Tiểu vương gia càng suy nghĩ càng đau lòng.
Ngay sau đó, hắn thấy rằng lòng càng đau hơn.
Hắn nghe hoàng huynh của mình nói cái gì "được"???
"Hoàng huynh, huynh không hỏi nàng ấy định làm gì sao?" Cứ thản nhiên đồng ý như vậy sao?
Huynh có biết bốn chữ miệng vàng lời ngọc viết hoa như thế nào không?
Trà Trà lạnh lùng nhìn lại hắn, vẻ mặt uy hϊế͙p͙.
Tiểu vương gia càng hoảng sợ, vội vàng lùi lại vài bước, kéo ra một khoảng cách.
Sau khi đứng vững, hắn ủy khuất nhìn về phía Đế Hàn Thành, lại không nghĩ, hoàng huynh của hắn cũng không thèm liếc nhìn hắn một cái.
Ánh mắt của Đế Hàn Thành luôn hướng về tiểu cô nương, chưa từng rời đi.
Nhận ra vấn đề này, hắn đột ngột im lặng.
Hắn không thể nghĩ về nó nữa.
Hắn cụp mắt xuống, đầy mất mát.
Vị trí của hắn trong lòng hoàng huynh dễ dàng bị lung lay như vậy,Trà Trà vui mừng nhìn chằm chằm Đế Hàn Thành, ánh mắt sáng ngời, như thể đang nhìn một bảo vật quý hiếm nào đó.
Ánh mắt có chút nóng bỏng, gần như khiến Đế Hàn Thành có chút không thể chịu nổi.
Ánh mắt của tiểu cô nương quá mức thẳng thắn, hắn đang băn khoăn có nên hay không khéo léo để nàng ấy thu liễm một chút.
Ngay lập tức, một chậu nước lạnh được dội từ đầu đến chân, dội một hơi mát lành.
"Khi ngươi bước vào, không cần phải xếp hàng! Ngươi có thể để bọn họ mang thức ăn lên nhanh một chút được không? Tất nhiên, ngươi có thể yên tâm, ta sẽ trả tiền, ta có rất nhiều tiền!"
Tiểu vương gia còn tưởng tiểu cô nương sẽ nói ra điều gì đó kinh thiên động địa, hắn loạng choạng và suýt ngã, khi nghe yêu cầu thanh lệ thoát tục của nàng.
Tốt, thật là một tiểu ngốc tử thanh lệ thoát tục không làm ra vẻ........