Nữ Chính Không Đủ Ngọt Ngào

Chương 166: Sự Sủng Ái Của Bạo Quân (20)



Điểm tâm hương vị xác thực không tồi.

Chẳng qua.

Trà Trà vừa mới ăn một ngụm, phủ tướng quân có một vị khách không mời mà đến.

Khi Đế Hàn Sơ đi tới tiền sảnh, liền nhìn thấy Đế Hàn Thành đang chăm chú nhìn Trà Trà đến xuất thần.

Vẻ mặt của hắn không thay đổi, bước lên phía trước để hành lễ.

Vẫn là dáng vẻ công tử ôn nhu nhẹ nhàng.

"Hoàng thượng sao lại có thời gian đến phủ tướng quân?"

Đế Hàn Sơ cười ôn nhu, nhưng nụ cười thật sự chưa bao giờ chạm tới đáy mắt.

Đế Hàn Thành vẻ mặt bình tĩnh liếc hắn một cái, "Ừm, Trẫm đến tạ ơn ân cứu mạng của Tiết nhị tiểu thư."

Tiết phụ, "........." Ân cứu mạng.

Ngón tay bị rách da một chút cũng có thể là ân cứu mạng?

Ông vô ngữ trợn mắt, nhưng cũng không có mở miệng vạch trần lời nói của Đế Hàn Thành.

"Ân cứu mạng?"

Đế Hàn Sơ nhỏ giọng lặp lại, có chút giật mình, ánh mắt rơi vào Trà Trà, sau đó lướt qua trêи mặt Tiết phụ, không nhìn ra được cảm xúc của hai người.

Tự nhiên không cách nào thăm dò ba chữ ân cứu mạng này.

"Sơ Vương đến phủ tướng quân có chuyện gì sao?"

Tiểu vương gia đứng dậy, tiến lên phía trước, chặn tầm mắt của hắn đang nhìn Trà Trà.

Thành thật mà nói, mối quan hệ giữa hắn và Đế Hàn Sơ thực sự rất tệ,

Đế Hàn Sơ người này, dối trá và tàn nhẫn!

Vì vậy, hắn thậm chí một tiếng hoàng huynh cũng không gọi.

Đế Hàn Sơ cười cười, lời nói ôn hoà.

"Đã mấy ngày không gặp, Hàn Việt đối ta càng ngày càng xa lạ rồi."

Đế Hàn Việt hướng về phía hắn cười ha ha, "Chúng ta thân nhau từ khi nào?"

Đừng nói về mối quan hệ, được không? Nó rất dễ gây ra hiểu lầm!

Không khí bỗng trở nên khó xử vì câu nói này.

Trà Trà ngước mắt lên nhìn Đế Hàn Việt, rồi vẫy tay với hắn, "Tiểu Việt Tử."

Này, mặc dù trông không được thông minh cho lắm, nhưng ánh mắt nhìn người rất tốt.

Biết phân biệt người xấu!

Nga, cũng miễn cưỡng có thể được coi là một người tốt!

Đế Hàn Việt sắc mặt tối sầm lại, "........." Ngươi dám gọi thật!

Tiểu Việt Tử gì chứ?

Nghe như thái giám.

Hắn là Đế Hàn Việt!

Việt Vương!

"Đừng gọi ta là Tiểu Việt Tử."

"Vậy.........." Trà Trà suy nghĩ trong vài giây, và sau đó hô lên, "Đại Việt Tử?"

"..........." Ngươi đừng gọi nữa.

Tiểu vương gia nghiêng về phía trước vì đau ngực, cùng Trà Trà nói hết lần này đến lần khác.

"Ta Việt Vương, Việt Vương gia, Việt Tiểu Vương gia!"

"Được rồi, tiểu Việt.........Vương gia, ai nha, ta chỉ muốn nói với ngươi, điểm tâm này rất ngon, ta chỉ muốn cho ngươi nếm thử một cái mà thôi."

Sau đó, ngươi đột nhiên nói nhiều như vậy.

Tiểu vương gia vẻ mặt kϊƈɦ động "Ngươi ngươi ngươi, ngươi cùng ta giải hoà?"

"Giải hoà? Chúng ta trước kia có bất hoà sao?"

"!!!" Tiểu vương gia gần như muốn hoan hô.

Hắn liền nói, tiểu ngốc.........Không đúng, Tiết nhị tiểu thư không phải là loại người thích so đo, nhưng hoàng huynh của hắn đối xử với hắn một cách lạnh lùng và thô bạo.

Cho nên mới sáng sớm hắn đã bị bắt đi Ngự Thiện Phòng, vơ vét điểm tâm tinh xảo........

Trà Trà cầm một khối điểm tâm nhét vào tay hắn, nhìn vẻ mặt hưng phấn của hắn, cô luôn cảm thấy hắn đã hiểu lầm điều gì đó.

Cô không còn cách nào khác, đành tiếp tục nói: "Kỳ thực ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều, ta chỉ nghĩ ánh mắt nhìn người của ngươi khá tốt, cũng không có bộ dáng giống khách nhân, nên khối điểm tâm này là phần thưởng cho ngươi."

Ánh mắt khá tốt?

Ánh mắt khá tốt.........

Tiểu vương gia sửng sốt, trong lòng lẩm bẩm hai lần, sau đó quay đầu nhìn về phía Đế Hàn Sơ.

Trêи thực tế, hắn thật sự không phải kẻ nhẫn tâm nhất, tiểu cô nương bên cạnh hắn mới phải.

Không có bộ dáng giống khách nhân, ah, lực sát thương thật lớn!

Nàng trực tiếp đem Đế Hàn Sơ xem như một người xa lạ.