Nữ Chính Không Đủ Ngọt Ngào

Chương 167: Sự Sủng Ái Của Bạo Quân (21)



Trà Trà đặt điểm tâm xuống nhìn thẳng vào Đế Hàn Sơ.

Người này quá giả dối.

Nhìn thấy hắn, cô cảm thấy rất khó chịu và thậm chí không có nhiều kiên nhẫn để nói chuyện.

Cô nghiêm nghị chuẩn bị mở miệng phóng dao.

"Sơ Vương? Ngươi đến phủ tướng quân để bàn bạc việc giải trừ hôn ước

với phụ thân ta đi! Ta cảm thấy, không cần phải rắc rối như vậy, vừa vặn hoàng huynh của ngươi cũng ở đây, đều nói huynh trưởng như phụ thân, việc này để cho hoàng huynh của ngươi cùng phụ thân của ta............."

"Khụ..........Nữ nhi? Nữ nhi!"

Tiết phụ mạnh mẽ đánh gãy lời nói của Trà Trà, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Nữ nhi ngốc này..........

Trà Trà vẻ mặt mờ mịt, "Hả? Làm sao vậy?" Nàng không có nói sai mà!

Trước khi nói điều này, cô đã cố ý thương lượng với Thất Thất, rồi mới nói ra.

Tiết phụ cùng tiểu vương gia đều nhìn cô với vẻ mặt một lời khó nói.

Qua một lúc sau, tiểu vương gia không chịu nổi nữa, cúi người thấp giọng giải thích: "Ngươi nhớ lầm rồi, Sơ Vương lớn tuổi hơn hoàng huynh của ta, tính ra thì Sơ Vương mới là hoàng huynh, còn hoàng huynh của ta là hoàng đệ."

Trà Trà,"............" Đột nhiên cảm thấy xấu hổ.

Không ai nói với cô rằng Đế Hàn Sơ lớn hơn Đế Hàn Thành!

Là Thất Thất không đáng tin cậy.........

Hơn nữa, Đế Hàn Thành nhìn có vẻ như lớn hơn một chút?

Này, dù sao thì đó cũng là lời nói sai.

Cô lặng lẽ quay đầu lại, nhìn phụ thân mình ủy khuất, nga, cầu cứu trực tuyến!

Tiết phụ không khỏi đỡ trán, nặng nề thở dài, sau đó làm theo lời của Trà Trà.

"Sơ vương gia, ngài xem, nữ nhi của ta thậm chí còn không thể hiểu gì về ngài.

Nếu hoa rơi vô tình, nước chảy cũng vô tình, bằng không bây giờ đem tín vật trao đổi trở về, việc này xem như đã giải quyết xong đi."

"Đúng vậy đúng vậy." Trà Trà vẻ mặt vô tội gật đầu phụ hoạ.

"Tiết tướng quân, ngươi làm sao biết hoa rơi vô tình, nước chảy cũng vô tình?" Nếu như, bổn vương đối với Tiết nhị tiểu thư tâm đã có nàng thì như thế nào?"

Đế Hàn Sơ cười như không cười nhìn Tiết phụ.

Ánh mắt lại như có như không chú ý đến sắc mặt của Đế Hàn Thành.

Quả nhiên, sắc mặt của Đế Hàn Thành đã thay đổi.

Có vẻ như vị hôn thê này của hắn vẫn chưa rước vào cửa, đã có tác dụng.

"Sơ Vương!" Tiểu vương gia sắc mặt tối sầm.

Đế Hàn Sơ biết tại sao hắn và hoàng huynh lại đến phủ tướng quân, còn cố ý nói những lời như vậy?

Cái gì mà tâm đã có nàng?

Sách, Đế Hàn Sơ là một người vô tâm, đã qua nhiều năm, cũng không có cùng Tiết Trà có bất kỳ tiếp xúc nào, thậm chí còn chưa gặp qua.

Ở đâu mà ta đã có nàng? Nằm mơ sao?

Đây rõ rằng là muốn làm cho hoàng huynh của hắn không thoải mái.

Tiết phụ đột nhiên suy nghĩ, việc này thực sự đúng là càng ngày càng khó xử lý.

Những lời của này Sơ Vương rõ ràng là có ý tứ không muốn giải trừ hôn ước.

Nhưng là lần trước không phải đã nói rõ ràng, là muốn giải trừ hôn ước.

"Thất Thất, ta cảm thấy, vẫn là ta ra tay tương đối tốt hơn.

Loại tình huống hiện tại, phụ thân không thể nói chuyện, Tiểu Việt Tử lại không thể dùng đến, còn Đế Hàn Thành là tính tình đáng chết, không muốn nói nhiều thêm một câu, ai, để ta giải quyết vậy!"

Trà Trà thở dài.

[ Trà Trà cố lên! Trà của tôi là giỏi nhất! ]

Hừ, nam nhân đều không đáng tin!

Chính mình hôn ước chính mình giải trừ!

Trà Trà đứng lên, vẻ mặt vô tội nhìn Đế Hàn Sơ.

"Trong tâm ngươi có ta, có liên quan gì đến ta? Hơn nữa, nếu nói tâm ngươi có ta, thật sự là đã yêu ta rất lâu rồi? Ai biết được, ngươi có nói dối hay không!

Ta nhớ rất rõ ràng ngươi lần trước tới, đã nói giải trừ hôn ước, hiện tại lại nói không muốn giải trừ.

Ta sao lại cảm thấy ngươi đang nghĩ rằng ta hiện tại đột nhiên trở nên có giá trị lợi dụng hơn, muốn lợi dụng ta?"