Nữ Chính Nhà Tôi Đều Biến Thành Nam Hết Rồi

Chương 110: Câu Chuyện Thứ Sáu (5)



Edit: 1kiss

Beta: Lurcent

————————————————–

Hai chân của Từ Trạch đã mềm nhũn, sau khi được thả ra thì hắn lập tức ngồi sụp xuống dưới đất, vị trí bị cắn trên cổ vẫn phảng phất hơi thở lạnh buốt truyền đến từ trên người Phạm Trác, nhưng lại khiến cho cả người hắn nóng bừng lên như đang có một ngọn lửa thiêu cháy dữ dội.

Hắn lặng lẽ th ở dốc một lúc lâu, sau đó mới giơ tay trái lên che lại nơi hằn sâu dấu răng, ngẩng đầu nhìn vị ma cà rồng đang đứng trước mặt mình, "Rồi sao, ngài muốn thế nào? Giết tôi, chuyển hóa tôi, hay là..."

Từ Trạch còn chưa nói hết câu thì đã bị Phạm Trác dùng một ngón tay đặt lên môi làm động tác giữ im lặng. Sau đó trong bầu không khí đầy mờ ám và khi3u gợi, ngón tay thon dài lạnh lẽo kia liền nhẹ nhàng vuốt v e hai cánh môi của hắn rồi thò vào khoang miệng nóng ướt, chậm rãi khuấy đảo bên trong. Mãi cho đến khi ngón tay kia đã hoàn toàn bị nước bọt của hắn thấm ướt thì Phạm Trác mới từ tốn rút nó ra.

"Hôm nay không phải là ngày lành tháng tốt, ta tạm thời tha cho ngươi một mạng." Vị hoàng tử ma cà rồng cúi người xuống thì thầm bên tai hắn, "Đợi ngày mai trời sáng hẳn rồi hẵng rời khỏi căn phòng này, nếu không thì "thợ săn ma" lại bị "ma" săn đấy."

Phạm Trác nói xong lại cắn nhẹ lên bàn tay đang luống cuống che đi phần cổ của Từ Trạch một cái, sau đó y liền mở cửa rời khỏi căn phòng, nhưng không hề hủy bỏ kết giới đã bày ra trước đó.

Phải mất một khoảng thời gian rất lâu sau, Thần Sáng Thế Từ mới hoàn toàn lấy lại được sức lực.

Không biết có phải là vì nữ chính chuyển giới nhà mình đã sống ở trong thế giới này hơn trăm năm hay không, Từ Trạch cảm giác như tên này còn trở nên quyến rũ hơn cả lúc trước?! Tuy rằng Phạm Trác không phải vừa gặp mặt hắn lần đầu liền đè hắn ra giải quyết, nhưng lúc nãy trong một khoảnh khắc nào đó, Từ Trạch đã thật sự sinh ra ảo giác như chính mình bị đối phương xâm phạm về cả thể xác lẫn linh hồn.

Hắn dựa vào tường đứng lên, chỉnh lại quần áo trên người ngay ngắn rồi suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định ngồi đợi trong phòng cho đến lúc rạng sáng như nữ chính chuyển giới ma cà rồng đã dặn dò, sau đó mới đẩy cửa bước ra.

Phạm Trác trước khi rời đi đã để lại kết giới có thể ngăn cách âm thanh và hơi thở, Từ Trạch ở trong căn phòng bí mật kia cũng không biết rõ bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bây giờ mới phát hiện trụ sở của Hiệp hội thợ săn ma đã bị phá hủy.

Tuy nhiên người ra tay cũng không phải ma ca rồng hay sinh vật hắc ám nào đó đến báo thù, mà là một nhóm bộ đội đặc chủng tinh nhuệ được võ trang đầy đủ.

Chẳng biết những thợ săn ma tham gia buổi tụ họp lần này của hiệp hội đã chạy thoát hay bị bắt giữ, nhưng đại sảnh từng huyên náo rộn ràng tiếng người cười nói nay đã vắng tanh không thấy một ai, ngoại trừ hai ba vị lính đặc chủng được lệnh trông giữ hiện trường đang đứng gần đó.

Từ Trạch đeo mặt nạ lên một lần nữa, dùng võ công đã học được ở trong thế giới võ hiệp trước đó nhẹ nhàng hạ gục mấy vị bộ đội trông giữ mà không hề gây ra một tiếng động nào, sau đó đi một vòng quanh đại sảnh được giả thiết là "trưng bày đủ loại bảo vật" vơ vét hết đồ đạc, cuối cùng mới âm thầm tránh tầm mắt của những người khác, xách một túi đầy rời đi.

Trong một xã hội văn minh yên bình, hắn cũng không muốn làm cái việc "nhặt được của rơi đồng thời bỏ túi" này đâu!

Nhưng hắn vừa mới đi làm đã bỏ việc cả đêm, hắn vô cùng nghi ngờ rằng công việc trực quán net kia hắn không thể làm được nữa. Tuy rằng vị hoàng tử ma cà rồng nào đó hiện tại đang ở thành phố này, hắn không cần tiết kiệm tiền mua vé máy bay đến nước B nữa, nhưng trước khi được đối phương thu nhận giúp đỡ, hắn cũng phải suy nghĩ chuyện trang trải cuộc sống.

Nói tóm lại là, ăn trộm đồ do chính mình viết ra, không tính ăn trộm, cảm ơn.

Mà đúng như Từ Trạch đã dự liệu, mặc dù anh Lý – ông chủ quán net rất ấn tượng với bản lĩnh của hắn, nhưng sau lần nói đi là đi bỏ bê công việc này, ông ta vẫn lịch sự bày tỏ rằng nơi này không thích hợp với hắn nữa.

Thần Sáng Thế Từ cũng rất khách khí nói mình đã hiểu, hắn cũng kiên quyết khẳng định mai mốt sẽ trả lại số tiền lương hắn đã xin ứng trước, sau đó xách hai túi ba lô đựng đầy đồ của nam chính Tư Mộ Phàm rời đi lần nữa.

Từ Trạch vừa bước ra khỏi cửa quán net thì lại đột nhiên nhìn thấy con mèo trắng đã ngoạm đi một con cá hấp của hắn vào buổi chiều ngày hôm trước.

Khác với thái độ xa lạ đầy cảnh giác trong lần đầu gặp gỡ, hiện tại con mèo béo này lại chạy tới gần hắn, có chút thân mật dùng thân thể cọ xát chân của hắn như đang làm nũng.

Từ Trạch còn tưởng rằng mình đã lỡ duyên với con mèo nhìn rất giống với Cửu Thiên Tuế ở thế giới thực này, cho nên khi gặp lại nó hắn mừng rỡ ngồi xổm xuống, dùng tay vuốt vuốt lông của nó, nhẹ giọng hỏi: "Tao phải rời khỏi nơi này rồi, mày có muốn đi theo tao không?"

Bởi vì trong nhà nuôi một hoàng thượng mèo hiểu ý người đến nỗi giống như nghe hiểu tiếng người, Từ Trạch đã hình thành thói quen nói chuyện với mèo, không ngờ rằng con mèo trắng này thật sự đáp lại giống y hệt như Cửu Thiên Tuế bình thường hay trả lời hắn —— Sau khi kêu lên một tiếng "Meo~" tựa như đồng ý, nó liền nhảy thoắt lên vai trái của hắn.

Từ Trạch mỉm cười hạnh phúc, mang theo con mèo trắng đứng đầy uy phong lẫm liệt ở trên vai mình đi lang thang khắp ngõ ngách ở thành phố này hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng tìm được chợ đen mà hắn đã từng viết trong tiểu thuyết gốc.

Thần Sáng Thế Từ chọn ra ba món bảo vật không bị đánh dấu đặc thù gì từ đống đồ quý giá mà hắn cướp đoạt, à không, là lấy được từ Hiệp hội thợ săn ma để mua bán (phi tang).

Chủ cửa hàng buôn lậu mặc một chiếc áo khoác trung cổ, gã nhìn ba viên bảo thạch mà Từ Trạch lấy ra một lúc, sau đó dùng một cử chỉ để báo giá.

Giá tiền mà gã đưa ra chỉ một phần mười giá trị của những viên bảo thạch này, nhưng Từ Trạch cũng không cần đống tiền kia để sống hết đời, vì vậy hắn lập tức đồng ý mà không nói thêm gì cả.

Cuộc giao dịch chưa tới mười phút đã hoàn thành, nụ cười của ông chủ mặc áo khoác đen đứng phía sau quầy hàng càng lúc càng phấn khởi sung sướng.

Từ Trạch thân là Thần Sáng Thế, nắm giữ khả năng biết trước tương lai nhưng lại bị nữ chính chuyển giới lấn át vô số lần, bây giờ chỉ có thể tìm lại chút tôn nghiêm ở trước mặt pháo hôi NPC. Hắn cầm một con dao trang trí làm bằng vàng ròng đặt trong ở cửa hàng lên ngắm nghía chốc lát, sau đó liền dùng sức chém lên một cột gỗ gần đó, khiến toàn bộ cửa hàng đều chấn động rồi nứt ra một khe hở nhỏ kéo dài từ trần nhà xuống nền đất, mà con dao kia lại hoàn toàn không hề hư hại chút nào, lưỡi dao thẳng thắp không hề bị xiêu vẹo.

Thần Sáng Thế Từ trả lại con dao vàng ròng trong tay cho ông chủ đang kinh ngạc trợn mắt há mồm, tiêu sái phất tay rời khỏi cửa hàng buôn lậu, chỉ để lại một bóng lưng đang đỡ một con mèo và câu nói: "Chẳng qua tôi chỉ lười mặc cả thôi, ông tốt nhất nên biết quý mạng của mình, đừng đi gây chuyện."

Một màn làm màu liền giải quyết được luôn tình tiết ông chủ cửa hàng nổi lòng th@m muốn giết người cướp của trong tiểu thuyết gốc, Từ Trạch mang theo con mèo trắng mà hắn vừa mới nhận nuôi đi thuê một căn nhà ở gần trụ sở ban đầu của Hiệp hội thợ săn ma, có ba phòng ngủ hai phòng khách và một khu vườn trên sân thượng.

Chỉ trong vòng ba ngày, (dựa vào tài sản của Hiệp hội thợ săn ma) mà điều kiện sống của nam chính đã thay đổi từ tầng hầm thành một căn nhà duplex, Thần Sáng Thế Từ hắn rất hài lòng.

Để ăn mừng tân gia, hắn còn đặc biệt đi mua hải sản và đồ ăn đóng hộp thượng hạng dành cho mèo, định chiêu đãi bản thân và hoàng thượng mèo vừa mới nhận nuôi một bữa tiệc thật lớn.

Kết quả, vào lúc ăn đang cơm tối, cũng giống như Cửu Thiên Tuế lần đầu tiên tới sống ở nhà hắn, con mèo béo mắt vàng lông trắng kia liền lập tức đá văng bát thức ăn của nó, sau đó nhảy lên bàn ăn cướp lấy bát cơm của Từ Trạch, bắt đầu ăn như lũ quét không hề khách khí chút nào.

Trong mấy năm ở thế giới thực, Cửu Thiên Tuế luôn dùng khí phách thổ phỉ, à không, là khí phách vương giả của nó để tranh giành quyền được cùng ăn thức ăn nhân loại với Từ Trạch.

Mà ở trong thế giới hư cấu do tiểu thuyết tạo thành này, Từ Trạch nhìn chằm chằm vào con mèo trắng trước mặt hồi lâu, cuối cùng không nhịn được bật thốt: "Cửu Thiên Tuế?"

"Meo ~" Con mèo trắng đang ăn món tôm kho tàu [1] đột nhiên ngừng lại, sau đó ngẩng đầu lên trả lời Từ Trạch bằng một tiếng mèo kêu, sau đó khẽ đẩy đẩy đ ĩa tôm về phía hắn, dùng hành động tỏ ý ban cho người hầu quyền được cùng ăn chung với nó.

"Thật sự chính là mày?! Tại sao mày cũng chạy đến thế giới này rồi?" Sau khi xuyên vào thế giới tiểu thuyết do bản thân viết ra, chẳng những gặp được một người bí ẩn liên tục cùng mình xuyên không, bây giờ còn gặp được cả con mèo nhà mình, tâm tình của Từ Trạch bây giờ không biết nên nói là vui sướng hay kinh sợ.

Nhưng là tha hương gặp cố mèo [2], dù sao vẫn là vui nhiều hơn là sợ.

"Sau khi ăn xong muốn táo gọt hình thỏ hay là táo điêu khắc? Bánh quy hình động vật muốn vị sữa bò hay là dâu tây?" Hắn không nhịn được xúc động, hết ôm ấp rồi lại vuốt v e con mèo nhà mình, mà Cửu Thiên Tuế cũng mặc hắn âu yếm cọ tới cọ lui như trong thế giới hiện thực, còn vươn đầu lưỡi ra li3m má trái của hắn hai lần —— Đó là ám hiệu dần dần hình thành sau năm năm bọn hắn ở chung với nhau.

"Táo gọt hình thỏ với vị sữa bò sao? Ăn cơm xong sẽ lập tức làm cho mày." Từ Trạch thả Cửu Thiên Tuế trở về bàn ăn, sau đó nhà bếp lấy cho mình một cái bát khác, chia phần bong bong cá ngon nhất của món cá kho giấm đường [3] ra thành hai phần, bỏ lên đ ĩa của mình và Cửu Thiên Tuế, rối mới bắt đầu ăn bữa tối với hoàng thượng mèo đã lâu không gặp.

Mặc dù không biết nữ chính chuyển giới ma cà rồng lại đi gây sóng gió nơi nào, nhưng bây giờ có một người bạn cũ đến từ thế giới thực ở bên hắn thì những ngày tháng này sẽ rất tươi đẹp, đúng không.

————————————————

Chú thích

[1] Tôm kho tàu

[2] Câu này là chế lại của câu "Tha hương gặp cố nhân", tức là đi đến một nơi xa (quê hương) thì gặp lại người quen.

[3] Cá kho giấm đường