Không cẩn thận lại buột miệng gọi cái biệt danh đó ra, với tình hình hiện tại chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, Từ Trạch ngay cả ý định muốn đi tự tử cũng có. Hắn ngước lên nhìn kẻ không biết là miêu yêu hay thứ quái quỷ gì đang đè lên người mình, cười gượng, "Không phải, không phải tôi...... Còn chưa biết quý danh của anh là gì sao?"
"Bạch Thần, người đàn ông của em tên là Bạch Thần." Bạch Thần mỉm cười, khiêng hai chân Từ Trạch lên vai, chống tính khí cứng rắn ở ngay cửa miệng bí động phía sau của người dưới thân, vừa dùng sức đâm vào phía bên trong, vừa nói rằng: "Có điều... Ở thế giới này, em có thể gọi tôi là "Phạm Trác" hoặc là "Hoàng tử" cũng được."
... Mẹ nó con mèo do chính mình nuôi năm năm không những là độc giả trung thành của mình, mà còn là một kẻ yêu thích cosplay!
Cho đến lúc này Từ Trạch không thể không bi thương mà thừa nhận —— hắn rõ ràng cũng giống như hầu hết những người đang nuôi mèo khác —— đều không hiểu rõ về con mèo nhà mình.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, con mèo nhà hắn, trừ việc họ thật của nó cũng là họ Bạch, thì làm gì có con mèo nào trên thế giới thao chính chủ nhân của nó?!
Từ Trạch ngoài mặt thất thần nhưng trong lòng vô cùng bi phẫn gào thét, con mèo nhà mình xuyên không thành nữ chính chuyển giới, còn đè hắn ra thao không biết bao nhiêu lần. Nhưng rất nhanh, người đàn ông đang hùng hục cày cấy trên người hắn đã dùng hành động để kéo hắn về thực tại.
Bạch Thần sau khi hoàn toàn cắm sâu vào trong cơ thể hắn liền lập tức thoải mái dùng sức đâm rút liên tục, thịt vật to dài ra ra vào vào hậu huyệt với tốc độ cực nhanh, không ngừng quát cọ xát lên vách th1t mềm mại đang run rẩy thèm khát. Còn chưa được mấy chục lần, Từ Trạch đã bị thao đến mức cả người như nhũn ra, ngay cả hai chân đang được nâng lên cao cũng yếu ớt tuột xuống từ trên bả vai Bạch Thần.
Bạch Thần kéo một chân của hắn lên, nhưng không đặt nó lên bả vai giống như lần đầu, mà lại mọc ra răng nanh, cắn vào mắt cá chân hắn, phảng phất giống như một hình thức trừng phạt.
Không biết có phải vì đã khôi phục lại một phần ký ức hay không, Bạch Thần mặc dù vẫn đang đóng vai nữ chính chuyển giới, không có hô hấp, nhưng thân thể y không hề lạnh lẽo như ma cà rồng chân chính, mà lại ấm áp như một nhân loại bình thường.
Có điều, những đặc tính khác của tộc ma cà rồng hiển nhiên vẫn còn tồn tại trên người Bạch Thần, chỉ mới bị hút máu như vậy, Từ Trạch đã cảm nhận được vô số luồng kh0ái cảm trực tiếp tập kích vào đại não, khiến hắn trở nên tê dại không khép nổi cái miệng. Huống hồ tính khí to dài trong huyệt mật hắn còn càng lúc càng hung mãnh giã nện từng cú một, hắn không nhịn được ch ảy nước miếng, đôi mắt dần dần mông lung, chưa làm được bao lâu, phân thân của hắn đã trở nên c**ng cứng khó chịu, muốn xuất tinh hoa ra ngoài.
"A... Bạch Thần, đừng hút máu nữa... Tôi sắp... Sắp bắn... A ——" Từ Trạch vừa kêu lên những tiếng r3n rỉ vui sướng vừa cầu xin Bạch Thần tha thứ, nhưng vị ma cà rồng trên người hắn còn chưa ngừng việc hút máu lại, thịt vật dưới bụng hắn liền đột nhiên trướng lớn hơn một cỡ, từ đỉnh lỗ nhỏ b ắn ra trọc dịch màu trắng sữa tung tóe khắp nơi.
Thân thể Từ Trạch bởi vì cao trào mà giật giật, đôi mắt bắt đầu mơ hồ, ngay cả hậu huyệt cũng co rút lại, chặt chẽ kẹp lấy tính khí đang chôn sâu bên trong nó không buông.
Bạch Thần tạm thời dừng việc khuấy động nhục huyệt của Từ Trạch, nhìn bộ dáng bị chính mình thao đến cao trào của hắn, cảm thấy cực kỳ hài lòng, li3m môi một cái, sau đó cười nói: "A Trạch của tôi tuy không phải là thái giám, nhưng lại là khoái thương hiệp [1]."
Là một thằng đàn ông, bị nói là "khoái thương hiệp" chắc chắn không có ai nhịn được. Nhưng đứng trước nguy cơ bị người đàn ông trước mặt này dồn vào chỗ chết ngay giữa ban ngày, đừng nói "khoái thương hiệp", cho dù y có gọi Từ Trạch là "thái giám" thì hắn cũng chấp nhận hết.
"Bạch Thần, Phạm Trác, Hoàng tử tôn kính của tôi..." Từ Trạch cố gắng chống tay ngồi dậy, nhích lại gần Bạch Thần, nhẹ nhàng hôn lên môi y một cái, sau đó cẩn thận lấy lòng nói: "Cách đây không lâu, tôi có thấy bài hướng dẫn điêu khắc quả táo thành hình thiên nga ở trên mạng, ngày mai nhất định sẽ cắt cho anh, anh hôm nay tha cho tôi một mạng đi mà."
"Quả táo hình thiên nga?" Bạch Thần suy nghĩ chốc lát, sau đó cúi đầu xuống hôn đáp lại hắn, "Em hiện tại cũng có thể cắt cho tôi mà."
Từ Trạch hơi ngẩn ra, theo bản năng nhìn xuống thân dưới của hai người vẫn đang dính chặt lấy nhau, ngờ vực hỏi: "Hiện tại?"
Trong nháy mắt Từ Trạch bèn theo bản năng vươn hai tay ra ôm lấy cổ của Bạch Thần, hai chân cũng cố hết sức kẹp chặt eo của y, nhưng dưới tác dụng của trọng lực, thân thể hắn vẫn không cách nào tránh được việc tụt xuống, khiến hậu huyệt đã bị thịt vật hoàn toàn xỏ xuyên qua, bây giờ lại càng phải nuốt nó sâu hơn.
Ở những thế giới trước đó, Từ Trạch cũng đã bị Bạch Thần đóng vai thành nữ chính chuyển giới dùng tư thế vừa ôm vừa bước đi thao mấy lần, nhưng lần này hắn không thể chịu đựng giống như các lần trước —— Căn hộ duplex mà hắn thuê này phòng ngủ chính ở tầng hai, còn căn bếp mà Bạch Thần muốn đến lại là ở tầng một.
Bạch Thần mỗi lần đi xuống dưới một bước, thịt vật to dài bên trong bí động mềm mại của Từ Trạch sẽ rút ra hơn phân nửa; mà khi Bạch Thần đứng vững lại thì cơ thể của hắn sẽ bị ép phải di chuyển xuống dưới, lại nuốt trọn tính khí dữ tợn kia đến tận gốc. Bạch Thần còn cố ý đi lúc nhanh lúc chậm, cứ theo tiết tấu một nông một sâu mà hung hăng ra vào bên trong cơ thể hắn, ma sát đến mức miệng huyệt cũng trở thành màu đỏ sẫm, không ngừng chảy ra d@m dịch.
Chỉ mới từ phòng ngủ đi mấy bước tới cầu thang, phân thân thô to đã theo nhịp bước chân không ngừng chọc ngoáy trong cơ thể Từ Trạch, liên tục cọ xát với vách th1t mẫn cảm khiến hắn không nhịn được nức nở, nước miếng chảy ròng ròng. Sau đó bị làm như vậy thêm vài lần, còn chưa kịp đến khúc rẽ giữa cầu thang, hắn đã nằm nhoài ở trên vai của Bạch Thần, không thèm để ý hình tượng, liên tục d@m đãng kêu lên: "Ưm... Chết mất... Sướng muốn chết mất a a a —— "
"Còn sớm lắm." Người đàn ông đang chơi đùa với Từ Trạch nhếch môi, tiếp tục ôm hắn đi xuống phía dưới, d@m dịch chảy ra từ huy3t động và tốc độ ra vào của d**ng vật khiến nơi hai người gi@o hợp bắt đầu sủi bọt, có một chút rơi tung tóe trên sàn nhà. Mặt của Từ Trạch đỏ bừng, con ngươi cũng đảo lên trên, còn chưa đi được hai mươi bậc thang, Bạch Thần đã chơi hắn đến mức phân thân của hắn lại ngẩng cao đầu lần nữa vì kh0ái cảm ngập tràn.
Đợi đến khi Bạch Thần cuối cùng cũng ôm hắn đi hết cái cầu thang vực sâu sa đọa này, Từ Trạch mới tỉnh táo lại được đôi chút, thở phào một hơi, cảm thấy vừa nhẹ nhõm vừa tiếc nuối. Nhưng hắn còn chưa kịp nghỉ ngơi, thì giọng nói đầy mưu mô của Bạch Thần bất ngờ vang lên bên tai hắn: "Ái chà... Tôi quên đồ ở trong phòng ngủ mất rồi, phải quay về lấy thôi."
"Anh... Ư a..." Từ Trạch vừa mở miệng, Bạch Thần đã ôm hắn bắt đầu hành trình đi lên cầu thang quay trở về phòng ngủ, câu chửi "Đờ mờ anh" của hắn cũng chỉ mới nói được một nửa liền biến thành những tiếng r3n rỉ đầy vui thích ngọt ngào.
Khác với khi đi xuống dưới, lúc lên lầu Bạch Thần đầu tiên vẫn luôn nâng m ông Từ Trạch lên cao, khiến thân thể của hắn phải nhổm dậy, sau đó bản thân mới từ từ bước lên cầu thang phía trước. Mật huyệt Từ Trạch luôn bị ép gần như phải tách lìa ra khỏi thịt vật thô tráng, rồi lại bị nó hung hăng thọc sâu vào một mạch, rồi mông lại bị nhấc lên, nhả tính khí kia ra ngoài. Lặp đi lặp lại như vậy, Từ Trạch cảm giác như huyệt thịt mềm ướt của mình cũng sắp bị đâm nát.
Bởi vì trong quá trình Bạch Thần tiến về phía trước, phân thân của y không những không ngừng mạnh mẽ cắm thẳng vào chỗ sâu nhất trong thịt ruột, mà thỉnh thoảng còn hung ác giã lung tung bên trái bên phải, khiến Từ Trạch sướng đến mức chỉ còn hai bậc nữa là đi tới lầu hai thì lập tức bắn t1nh ra ngoài.
Từng luồng t1nh dịch trắng đục phun ra từ đỉnh phân thân của Từ Trạch, rơi vương vãi trên chiếc bụng nhỏ hơi gồ lên hình dáng đầu d**ng vật của hắn, sau đó chảy xuống nơi hai người đang kết hợp, cuối cùng nhỏ xuống dưới bậc thang.
Bạch Thần lại đi lên hai bước, bế Từ Trạch đặt chân lên lầu hai, nhưng y không không tiếp tục giả vờ vào phòng ngủ tìm "thứ gì đó bỏ quên", mà lại trực tiếp ôm người đang xuất tinh trong lồ ng ngực, đi xuống lầu một lần nữa.
"A a a ——" Thân thể còn đang chìm trong cao trào rất mẫn cảm, bí động lại tiếp tục bị d**ng vật không ngừng đảo lộng, Từ Trạch cả người mềm nhũn, hai tay còn không thể ôm chặt cổ của Bạch Thần, khiến cơ thể càng ngày tụt xuống dưới, để người đàn ông thao càng sâu càng ác hơn. T1nh dịch của hắn rải suốt dọc đường đi xuống cầu thang, hậu đình chịu k1ch thích mãnh liệt co rút liên tục, mô thịt đói khát bên trong cố hết sức m út chặt dị vật đang xâm phạm, li3m láp từng đường gân thô xanh của nó, nhất quyết không chịu nhả ra.
Bạch Thần bước xuống lầu càng ngày càng nhanh, cũng thao người trong lòng càng ngày càng ác liệt. Từ Trạch luôn cảm tưởng như hậu huyệt của hắn giờ đã biến dạng thành một cái khuôn riêng cho d**ng vật của Bạch Thần, bao lấy nó kín kẽ không một kẽ hở, cũng vô cùng vui sướng tiếp nhận nó đâm nện, giải thoát sự ngứa ngáy. Bạch Thần nhìn gương mặt đỏ bừng Từ Trạch đã trở nên ngây ngốc, vì không chịu nổi kh0ái cảm mà hai mắt trợn ngược, nước bọt mất kiểm soát, đầu lưỡi hồng hồng cũng hé ra ngoài để th ở dốc, trông hệt như trạng thái đã hoàn toàn thuần phục tình d*c. Lòng y cảm thấy vô cùng thỏa mãn, khi đặt chân xuống lầu một liền dừng bước, sau đó đứng yên ôm chặt lấy Từ Trạch, mạnh mẽ bắ n ra vô số luồng t1nh dịch vào huyệt thịt nóng ướt của hắn, chẳng mấy chốc đã lấp đầy toàn bộ bên trong, khiến cái bụng nhỏ của Từ Trạch cũng trướng đầy, hơi hơi nhô lên.
"Ưm..." Vách th1t bị t1nh dịch nóng rực rót kín, cọ rửa mỗi tấc, Từ Trạch đã bắn hai lần hoàn toàn mất sức, nằm ở trên bả vai của Bạch Thần phát ra những tiếng ngâm nga yếu ớt như mèo con. Mãi một lúc sau hắn mới hồi phục lại lí trí, liền nghe thấy giọng nói vui vẻ sau khi kết thúc bắn t1nh của người đàn ông vang lên bên tai: "Nếu đã xuống đến nơi rồi thì em phải vừa gọt táo hình con thỏ, vừa điêu khắc táo hình thiên nga cho tôi."
...
......
Điêu khắc cái đầu ngươi ấy!
————————————–
Chú thích
[1] Khoái thương hiệp là từ dùng để chỉ đàn ông bị bệnh xuất tinh sớm.