Trong khá khứ, ở thế giới hiện thực và những thế giới tiểu thuyết trước đây, Từ Trạch đã điêu khắc không biết bao nhiêu quả táo tinh tế tuyệt đẹp cho Cửu Thiên Tuế, à không, cho Bạch Thần, nhưng chưa có lần nào khiến hắn phải gian nan như bây giờ.
"Anh như vậy... Ha... Làm sao tôi cắt được táo... Ưm a... " Từ Trạch cắn môi th ở dốc, miệng liên tục đứt quãng oán giận. Hắn bây giờ đang bị người đàn ông phía sau ôm vào trong ngực, cùng ngồi ở trên ghế sofa, đầu v* bị vân vê xoa nhéo, hai chân dạng rộng thành hình chữ M, ở giữa đặt một đ ĩa hoa quả, tay hắn run rẩy cầm quả táo và dao gọt, còn hậu huyệt lại cực kỳ nỗ lực m út chặt d**ng vật của đối phương.
"Dùng dao cắt chứ sao, nếu không thì cũng có thể dùng răng cắn." Bạch Thần nói chuyện hết sức thản nhiên, không những giả bộ không nghe hiểu Từ Trạch đang ám chỉ điều gì, mà còn luôn nắm lấy hai đầu v* hồng hồng của hắn vừa kéo vừa bóp, rồi lại ác liệt nâng hông lên liên tục đâm vào cơ thể hắn mấy lần.
Thịt vật to dài không ngừng ra vào bên trong huy3t động, khuấy đảo vách th1t đang ướt đẫm vì d@m dịch và t1nh dịch khiến nó run rẩy xoắn chặt lại. Từ Trạch bị thọc mạnh đến mức cả người mềm nhũn, chỉ có phân thân dưới bụng là cứng rắn ngẩng lên.
Ban đầu hắn còn cắn răng, cố gắng giữ lại một chút tỉnh táo cuối cùng, miễn cưỡng cắt quả táo thành sáu miếng rồi bỏ phần hạt đi, nhưng sau đó tiết tấu đâm rút của Bạch Thần càng lúc càng nhanh, hắn ngay cả con dao cũng cầm không nổi nữa, bàn tay vừa buông lỏng, con dao gọt lập tức rơi thẳng xuống sàn nhà.
Ngay trước khi con dao rơi vào người Từ Trạch, Bạch Thần liền nhanh nhẹn bắt lấy cán dao, thuận tiện ném nó vào khay nước trên bàn, sau đó một tay lấy một miếng táo được cắt hết sức vụng về lên, một tay còn lại siết chặt eo của Từ Trạch, dùng sức xoay cả cơ thể hắn lại, đổi thành tư thế đối mặt với chính mình.
"Lại sắp... A... Lại sắp bắn rồi..." Từ Trạch bị y ôm từ phía sau thao sống chết như vậy một lúc lâu, vốn dĩ đã sắp l3n đỉnh, bây giờ bỗng nhiên lại bị y dùng tư thế cắm sâu vào xoay người nửa vòng, mọi chỗ mẫn cảm nhất trong hậu huyệt đều như bị thịt vật dữ tợn kia nghiền nát qua, kh0ái cảm xông thẳng lên đại não, hắn không thể nhịn nổi nữa lập tức bắn t1nh ra ngoài, trọc dịch trắng sữa sền sệt vương vãi đầy trên ngực và bụng của hai người.
"Mặc dù không có táo hình thỏ và táo hình thiên nga..." Bạch Thần cầm miếng táo chấm vào t1nh dịch đang chảy xuôi trên bụng Từ Trạch, sau đó đưa lên miệng, chỉ cắn mấy miếng đã ăn hết sạch, mỉm cười, nói "Nhưng có táo chấm "sữa bò", xem như em qua được ải này."
"Sữa bò..." cái đầu mi ấy!
Mi đang muốn quay một bộ phim người lớn có "khẩu vị nặng" đấy à?!!
Con mèo mà hắn nhặt về nhà nuôi năm năm tuy có chút kiêu căng, nhưng tốt xấu gì nó vẫn là một con mèo đoan chính, chưa bao giờ động d*c lần nào. Kết quả một khi hóa thành hình người thì hay rồi, trời ơi chẳng những hở ra một cái là đè hắn xuống thao suốt ngày, mà còn có mấy đam mê bi3n thái như vậy...
Làm nô tài cho hoàng thượng mèo nhà mình nhiều năm, Từ Trạch trong lòng có bao nhiêu tủi thân và oan ức, nhưng hắn cũng chỉ có thể kết luận lại một câu —— Đó là mèo do chính mình nuôi, khóc lóc đến mấy cũng phải bị nó thao xong.
Từ Trạch mặc dù không dám nói ra những lời chế giễu trong đầu, nhưng trên gương mặt hắn vẫn không kìm được toát ra biểu tình "không dám gật bừa".
Bạch Thần cũng không tức giận, ngược lại vẫn cười cười như cũ, sau đó lại cầm lên một miếng táo dính không ít bạch dịch, chính mình cắn một nửa, còn một nửa còn lại thì đưa đến bên miệng của hắn.
Nhìn miếng táo nhập khẩu tỏa ra hương hoa quả thơm ngọt trộn lẫn với mùi tanh tưởi của t1nh dịch, Từ Trạch cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu xuống, nuốt hết miếng táo chấm "sữa bò" này.
"Như thế nào, có ngọt không?" Chờ hắn ăn xong miếng táo, Bạch Thần liền vui vẻ hỏi, giọng điệu và sắc mặt giống hệt như một đứa trẻ con đang háo hức muốn nhận công lao vì những gì đã làm.
Từ Trạch suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy cho dù hắn trả lời là "Ngọt" hay là "Không ngọt", thì tên trước mặt này này chín mươi chín phần trăm vẫn sẽ muốn đút thêm cho hắn nửa miếng táo chấm "sữa bò" nữa, chỉ khác nhau ở cái cớ sẽ là "Ngọt thì ăn thêm một miếng" và "Ăn một miếng nữa em sẽ thấy ngọt" thôi.
Trẻ con nhà người khác còn dễ thuyết phục, còn con mèo nhà mình thì lợi hại rồi, không những không dạy dỗ được, mà còn phải thuận theo dỗ dành nó.
Từ Trạch nháy mắt một cái, cuối cùng nhích đến gần gương mặt đẹp trai của Bạch Thần, cẩn thận hôn lên môi y, nhỏ giọng nói: "Nhưng vẫn không ngọt bằng anh."
Từ Trạch nói ra câu này, trong lòng cảm thấy vừa sến súa vừa chua xót, nhưng không ngờ nó lại hữu hiệu —— Đôi mắt của Bạch Thần liền lập tức sáng lấp lánh.
Ừm, phân thân mà y đang còn chôn trong bí động của Từ Trạch cũng trướng to hơn nữa, khiến dũng đạo nhỏ hẹp vốn đã bị căng mở cực hạn giờ này như sắp nứt ra.
Bạch Thần dẹp chiếc đ ĩa chứa những miếng táo sang một bên, ôm Từ Trạch vào lòng thật chặt, ghé vào lỗ tai hắn trầm giọng thì thầm —— "Còn em ngọt nhất thế giới."
Vừa dứt lời, y liền bắt đầu tiếp tục chuyển động phần eo, hung ác ra vào cơ thể "ngọt nhất thế giới" này.
Từ Trạch cảm tưởng như một bụng t1nh dịch mà y đã bắn trong cơ thể mình trước đó đều bị khuấy đảo vô cùng ác liệt, vang lên tiếng nước òm ọp. Hắn bị y thọc dồn dập đến mức cơ thể không ngừng lay động, chỉ biết dâm kêu, phía dưới đã bắn ba lần rất nhanh lại cảm nhận được kh0ái cảm sắp cao trào, vừa không nhịn được cầu xin người đàn ông đang thao hắn buông tha, vừa vô thức nuốt tính khí bên trong hậu huyệt càng sâu hơn, không hề có ý nhả nó ra. Hai núm v* sưng to của hắn cũng bị Bạch Thần dày vò, cấu véo nhào nặn thành đủ hình dáng khiến hắn vừa đau vừa sướng, theo bản năng ưỡn ngực ra, đưa đẩy đầu v* của mình vào tay y để y tiện chơi đùa hơn. Dần dần ý thức của Từ Trạch như cũng chìm sâu vào d*c vọng sa đọa, hắn lắc eo đưa đẩy theo tiết tấu đâm rút của Bạch Thần, hơn nữa điều chỉnh tư thế để y có thể c ắm vào càng sâu hơn, mạnh hơn.
Mỗi lần Bạch Thần thúc d**ng vật vào lút cán, thịt ruột của hắn sẽ hơi thả lỏng để nó có thể dễ dàng tiến thẳng đến nơi tận cùng, mà mỗi lần Bạch Thần chuẩn bị rút ra, nhục b1ch lại co rút hết cỡ để giữ nó ở lại li3m láp, thỏa mãn sự ngứa ngáy.
Trong phòng bếp chỉ vang lên tiếng cơ thể va chạm vào nhau vang dội và tiếng th ở dốc mê người. Bạch Thần giữ chặt Từ Trạch, nâng hông lên giã nện vào huy3t động nhuyễn nát cực mạnh hơn trăm lần, cuối cùng mới thả người nằm xuống ghế sofa, lại đè lên sung mãnh đâm rút liên tiếp, sau cùng mới xuất tinh ở trong cơ thể hắn.
T1nh dịch nóng hổi lập tức lại bắn thẳng lên thành ruột hậu huyệt đói khát một lần nữa, cảm giác kia k1ch thích đến mức Từ Trạch duỗi thẳng mũi chân, bụng dưới cũng đầy ắp đến mức phồng lên như mang thai ba tháng. Hắn lè lưỡi ra thở hổn hển, hai mắt trắng dã, gương mặt đỏ bừng, hôm nay hắn đã bị vắt "sữa bò" tận ba lần, dù lần này được trải qua kh0ái cảm tột độ, nhưng để l3n đỉnh thì vẫn còn thiếu một chút nữa.
Bạch Thần rút phân thân sau khi bắn t1nh đã mềm xuống nhưng vẫn có kích cỡ kinh người ra khỏi cơ thể hắn, một tiếng "ba" vang lên, từng luồng chất lỏng không có gì ngăn chặn, lập tức tràn ra khỏi miệng huyệt sưng phù bị mài sát đỏ thẫm, màu trắng đục trở nên cực kỳ bắt mắt trên chiếc ghế sofa màu tím oải hương.
T1nh dịch vốn dĩ rót căng đầy bí động không ngừng chảy ra ngoài, Từ Trạch quay đầu đi nơi khác, cố gắng không nhìn hạ th@n đã bị chà đạp đến mức rối mù của mình. Nhưng do hắn cảm thấy xấu hổ, thân thể vốn đã nóng rực vì tình d*c lại càng trở nên ửng hồng, thật giống như một quả táo đỏ chín mọng thơm ngon, đầy hấp dẫn mời gọi người khác đến hái.
Bạch Thần hiển nhiên cũng nghĩ như vậy.
Y từ trên cao nhìn xuống, "quả táo ngọt nhất thế giới" đang dạng rộng hai chân ra không thể khép lại được, chất lỏng màu trắng liên tục rỉ ratừ lỗ nhỏ, chảy xuống cánh mông đỏ hồng vì bị va chạm quá nhiều. Y dường như chưa thoả mãn mà li3m li3m môi, sau đó cúi thấp đầu, nhẹ nhàng li3m láp bên trong đùi của Từ Trạch.
Đầu lưỡi ướt mềm chu du khắp chỗ đùi non, hai chân Từ Trạch run lên theo phản xạ, hắn luống cuống muốn tránh đi nhưng ngay lúc đó, người chiếm thân phận nữ chính lại giữ chặt hắn lại, dùng răng nanh sắc bén đâm xuyên qua da thịt hắn.
"A a ——" Bị ma cà rồng cắn vào nơi đùi non mềm mại hút máu, kh0ái cảm mãnh liệt kia khiến cho cả người Từ Trạch căng cứng lần nữa, cuối cùng nghênh đón lần l3n đỉnh thứ tư.
"Cục cưng, em thật ngoan..." Bạch Thần nghiêng người, lấy một miếng táo từ đ ĩa hoa quả, chấm chấm lên đống t1nh dịch mà Từ Trạch vừa mới b ắn ra, sau khi đưa lên miệng thưởng thức xong liền nói: "Yên tâm, tôi là người có lòng bao dung, hôm nay sẽ không làm chết em..."
Y vừa nói vừa lại đi lấy thêm một miếng táo nữa, sau đó tiếp tục bổ sung: "... Làm em nửa sống nửa chết là được rồi."
...
......
"Đợi đến khi quay về thế giới hiện thực, ông đây muốn vứt bỏ mèo cưng!!" Từ Trạch ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không có, chỉ có thể tàn nhẫn suy nghĩ (ảo tưởng) trong lòng như vậy.