Chương 14: Việt thành Triệu gia
Ba ngày sau, Ngôn Âm, Y Mặc, Chung Ly Ngạo cùng nhau lên đường đến Việt thành, vì để tiết kiệm thời gian, nên dùng ngự kiếm phi hành bay đến Việt thành.
Ngôn Âm nhìn khí tức linh kiếm lộ ra lôi điện dưới chân Y Mặc, không kiềm được xúc động trong lòng, thanh kiếm của nữ chủ được miêu tả trong nguyên tác, tên kiếm là Lôi Minh, là thần khí bị phong ấn, vì lực lượng bị phong ấn cho nên khiến người cảm thấy nó tốt hơn linh kiếm một chút, nhưng sau đó nữ chủ phá bỏ được phong ấn, nữ chủ liền dẫn Lôi Minh phá phong vân.
"Đại sư huynh, chúng ta ngự kiếm phi hành đi bao lâu mới có thể đến Việt thành a?" Ngôn Âm một bên ngự kiếm nói.
"Hơn nửa ngày đường, Việt thành cách núi Ngũ Dương cũng khá xa." Chung Ly Ngạo nghĩ rồi nói.
Ngôn Âm không nhịn được phỉ nhổ trong lòng, núi Ngũ Dương cách Việt thành và thành Tô Châu không khác nhau, chỉ là phương hướng không giống nhau, ta từ thành Tô Châu đến cũng hết nửa tháng, hiện tại chỉ bay cái vèo chưa tới một ngày liền đến, đúng là có thể so với phi cơ.
"Ngôn sư muội, ta nghe nói ngươi là đại tiểu thư của Ngôn gia, một trong tứ đại thương gia ở Giang Nam, ngươi chắc biết về Triệu gia?" Chung Ly Ngạo hỏi.
"Có biết một chút, tứ đại thương gia ở Giang Nam có Y gia, Ngôn gia, Triệu gia, và Lâm gia, mỗi bên kinh doanh một thứ, nhưng ít nhiều cũng có chút giống nhau, trong đó Triệu gia kinh doanh chính là vải vóc, cơ bản không nói thành trấn lớn hay nhỏ đều có nơi buôn bán của Triệu gia." Ngôn Âm nhớ lại những thông tin đề cập trong nguyên tác, "Triệu lão gia - Triệu Kim Sinh là người hiền hòa, thỉnh thoảng cũng bố thí cho người nghèo, ta cũng chỉ biết có vậy."
"Ta nhớ Triệu Kim Sinh có ba nữ nhi, nhỏ nhất là tam nữ nhi lúc 12 tuổi bị chết đuối bỏ mình, đại nữ nhi gả cho thành chủ Việt thành, nhị nữ nhi còn chưa xuất giá, tuổi tác với A Âm không chênh lệch nhiều." Y Mặc mở miệng bổ sung thêm.
"Xem ra Triệu gia cũng không có gì khác thường, hết thảy chờ đến Việt thành đến tìm Triệu gia rồi hãy nói." Chung Ly Ngạo suy nghĩ gì đó.
Ba người không nói thêm, chuyên tâm đi đường, dọc đường cũng không có cảnh sắc gì đẹp mắt, vì ba người đều ở trong tầng mây, chung quanh đều là mây trắng, nhìn xuống cũng chỉ có một đống màu đen, căn bản không thấy được gì.
Đúng như Chung Ly Ngạo nói, bọn họ đi nửa ngày đường đã đến Việt thành, vì không muốn hù sợ dân chúng Việt thành, bọn họ phải dừng chân ngoài Việt thành hạ kiếm, đem kiếm của mình thu vào nhẫn trữ vật, liền ra khỏi rừng cây đi vào thành.
"Đại sư huynh, chúng ta trực tiếp đến phủ đệ Triệu gia sao?" Ngôn Âm hỏi.
"Tất nhiên, chúng ta đoán chừng phải ở Việt thành một thời gian, mà Triệu Kim Sinh đã là người thuê chúng ta, thì dĩ nhiên chúng ta đến phủ đệ Triệu gia dừng chân là phải thôi." Chung Ly Ngạo kiên nhẫn nói.
"Đại sư huynh, chúng ta không đến linh thám của Việt thành hỏi chút tình huống sao?" Y Mặc nhìn Chung Ly Ngạo đi phía trước hỏi.
"Linh thám đi tới vô tung vô ảnh, chúng ta tìm không được, chỉ có thể chờ hắn đến tìm chúng ta." Chung Ly Ngạo cười nói.
Ba người cũng coi như là lần đầu tiên đến Việt thành, đối Việt thành cũng không biết gì, đối với phủ đệ Triệu gia ở Việt thành cũng không biết nằm đâu, bất đắc dĩ đành phải đi hỏi đường, may là Triệu gia ở Việt thành có danh tiếng vang dội, không ai không biết sự tồn tại của Triệu gia, bọn họ sáu bảy người cuối cùng cũng đến trước cửa phủ đệ Triệu gia.
Ba người đang muốn đi vào, lại bị thủ vệ giữ cửa cản lại.
"Nơi này là Triệu phủ, những người không liên quan không được phép vào." thủ vệ đưa tay ngăn ba người Ngôn Âm lại.
"Vị thủ vệ đại ca này, chúng ta là người lão gia ngươi mời đến, phiền ngươi đi vào thông báo với Triệu lão gia, có người đến thu dọn đồ vật bẩn." Chung Ly Ngạo ôn hòa cười một tiếng, giọng nói hữu hảo, người tu tiên sẽ không dễ để bại lộ thân phận của mình, như vậy sẽ đưa đến những phiền phức không cần thiết, cho nên sẽ dùng chút lời nói uyển chuyển tượng trưng nói rõ thân phận của mình, người thông minh sẽ tự hiểu.
"Lão giả chúng ta bề bộn nhiều việc, không phải ai tùy tiện cũng có thể gặp, các ngươi muốn lấy lòng thì đến nhà khác đi." thủ vệ này hiển nhiên không phải người thông minh, hắn nhìn mấy người Ngôn Âm mặc đồ bình thường, nhất định nghĩ bọn họ là những tiểu tử nghèo đến xin ăn Triệu Kim Sinh.
"Lời nói không thể như vậy được, chúng ta thực sự là Triệu lão gia mời đến, làm phiền ngươi đi vào thông báo một chút." Chung Ly Ngạo vẫn như cũ hòa nhã nói.
"Các ngươi thật lì lợm mà! đã nói lão gia chúng ta bề bộn nhiều việc, các ngươi không đi đừng trách ta động thủ!" thủ vệ khinh thường nhìn ba người Ngôn Âm, hắn gặp nhiều tiểu tử nghèo suốt ngày cậy thế quyền, cho nên đối với ba người Ngôn Âm cũng không tốt gì.
Ngôn Âm nhướng mày, thủ vệ này không biết là ngu thật hay đang giả ngu, sao lại không có mắt như vậy.
"Vị đại ca này, nghe nói gần đây Triệu phủ có xuất hiện vài chuyện không được sạch sẽ, ngươi huyết khí phương cương như vậy, không sợ sẽ bị để mắt đến sao?" lúc này, Y Mặc mở miệng mỉm cười.
"Ngươi, ngươi đoán mò cái gì đó! phủ chúng ta không có gì là không sạch sẽ cả! ai bị để mắt đến, ngươi không nên nói bậy bạ!" thủ vệ vừa nghe liền luống cuống, gần đây Triệu phủ có chuyện người chết liên tiếp luôn được che dấu, trừ người trong phủ biết ra, người ngoài căn bản không thể nào biết.
"Nhưng ta nhìn thấy ấn đường ngươi biến thành màu đen, hiển nhiên là đã bị để mắt tới, không chừng qua mấy ngày nữa..."
"Ngươi, ngươi câm miệng! ngươi nói bậy! ta, ta còn sống tốt..." thủ vệ bị Y Mặc nói sau lưng liền toát mồ hôi lạnh, mặt đầy hoảng hốt.
"Ai nha ~ vị đại ca này nếu ngươi không tin, ngươi liền sờ đầu gối chân trái ngươi đi, chút nữa nó sẽ đau." Y Mặc nghiêm túc nói, giấu trong tay áo một viên đá nhỏ, một đạo linh khí bắn lên đồi gối chân trái tên thủ vệ.
"Ah... thật, thật đau, đau..." thủ vệ ngồi xuống, ôm đầu gối mình, mặt đầy kinh hoảng.
"Tiếp đến là vai phải..." Y Mặc lại bắn tiếp một đạo linh khí vào vai phải tên thủ vệ.
"Ah!" thủ vệ chỉ cảm thấy vai phải đau nhói, mồ hôi lạnh trên trán từng hạt lớn rơi xuống.
"Tiếp đến là tay trái..." Y Mặc lại bắn thêm một đại linh khí.
"Ah!" thủ vệ ôm tay trái đau đớn ngồi xuống đất, "đừng, đừng tìm ta ah, ta, ta không muốn chết!"
"Vị đại ca này chớ hoảng sợ, cầm viên linh thạch này, nó có thể tạm thời trừ tà." Y Mặc thấy tốt liền thu tay, cười tiến lên vỗ vai thủ vệ một cái, đem tinh thạch màu xanh đưa cho thủ vệ.
Thủ vệ như là vớ được cọng rơm cứu mạng, liền nắm lấy tinh thạch, ôm chặt trong tay.
"Bất quá tinh thạch này của ta chỉ hữu dụng được bảy ngày, qua bảy ngày thì ngươi sẽ bị để mắt đến, vậy ta cũng hết cách." Y Mặc cười vô hại.
"Vậy, vậy phải sao bây giờ? ta, ta không muốn chết, ngươi giúp ta đi a!"
"Chúng ta vốn đến trừ thứ đồ bẩn kia, làm gì được khi ngươi không để chúng ta vào cửa, vậy chúng ta cũng hết cách."
"Ta, ta đi bẩm báo lão gia, các ngươi chờ một chút." thủ vệ liền chạy vào trong.
Ngôn Âm một bên nhìn thấy liền trợn mắt hốc mồm, nữ chủ cả quá trình thật cao tay a!
"Y Mặc, linh thạch đó ngươi lấy đâu ra a? ta nhớ phái Thiếu Dương không có loại linh thạch này a." Ngôn Âm lặng lẽ tiến tới bân tai Y Mặc hỏi.
"Đây chỉ là tinh thạch bình thường mà thôi, chỉ là gạt tên thủ vệ kia thôi, không làm vậy sợ là tên thủ vệ đó không cho chúng ta vào/" Y Mặc mỉm cười nói, không lừa ngươi một chút cũng thật có lỗi.
Ngôn Âm nhìn nụ cười ôn nhu trên mặt Y Mặc trong lòng không khỏi rùng mình một cái, thực sự thì nữ chủ chính là một cái phúc hắc a, thủ vệ đại ca ta vì ngươi đốt cây nhang.
"Y sư muội thực sự thông minh a, lại có thể nghĩ ra biện pháp này." Chung Ly Ngạo cười khích lệ nói, hắn nhìn Y Mặc tràn đầy thưởng thức và ái mộ.
"Chỉ là chút tài mọn thôi, không đáng nói." Y Mặc cười nhạt, làm như không thấy tình cảm nóng bỏng trong mắt Chung Ly Ngạo.
Ngôn Âm nhìn hai người ân ái, trong lòng hiện lên dấm chua khó hiểu, nam nữ chủ lại phóng điện, ta đây ăn lương cẩu đến nghẹn khuất.
Ba người đợi chốc lát, liền thấy một nam nhân trung niên mặc gấm hoa bụng phệ mang theo thủ vệ gác cửa khi nãy, vội vội vàng vàng chạy tới bên này.
"Ai nha nha, các vị cao nhân nhanh mời vào trong, là Triệu mỗ không biết đón tiếp từ xa, mong các vị cao nhân bỏ qua cho." Triệu Kim Sinh cười mời ba người Ngôn Âm vào Triệu phủ.
"Chúng ta vốn được ủy thác nhờ đến, Triệu lão gia không cần khách khí quá." Chung Ly Ngạo lễ phép nói.
"Các vị là tiên nhân mà phái Thiếu Dương đưa tới, Triệu mỗ nói gì thì cũng không thể chậm trễ a." Triệu Kim Sinh dẫn ba người đi tới đại sảnh tiếp khách.
Chung Ly Ngạo cũng không nói gì thêm, Ngôn Âm và Y Mặc im lặng đi ở phía sau, nếu Triệu Kim Sinh đã khách khí như vậy thì cứ tùy ý hắn đi, người tu tiên đối với những chuyện này cũng không quá để ý.
Theo Triệu Kim Sinh đến đại sảnh, ba người Ngôn Âm vừa ngồi xuống lập tức có hạ nhân bưng trà đưa lên.
"Triệu lão gia chúng ta không cần nói vòng vo nữa, cứ đi thẳng vào vấn đề chính đi a." Chung Ly Ngạo nhấp một ngụm trà mở miệng nói, "Mục đích chúng ta đến Triệu phủ Việt thành chắc ngươi cũng đã biết, ngươi hãy nói cho chúng ta biết chút tình huống cụ thể đi."
"Hảo hảo hảo." Triệu Kim Sinh cũng muốn đem mọi chuyện giải quyết sớm cho yên ổn, nên khi nghe Chung Ly Ngạo nói, hắn liền thuật lại chuyện này, "Chuyện bắt đầu từ một tháng trước, ngày đó ở trong phủ đột nhiên có một hạ nhân chết trong vườn hoa, chết rất thảm hốc mắt hõm sâu, da khô nứt toét, nhìn qua như là bị hút khô máu, lúc đầu ta không để ý nhiều, chỉ nghĩ là hạ nhân đó bị bệnh quái lạ, nhưng sau đó cứ cách ba hay năm ngày lại có một hạ nhân chết, chết thảm hệt như người đầu tiên, ta cảm thấy mọi chuyện không ổn, nên mời đại phu đến xem thì hắn nói không phải ôn dịch hay bệnh lạ gì, ta đoán có đồ bẩn quấy phá, lúc này mới tìm đến linh thám lầu, mời các ngươi đến."
"Nói vậy thì trong một tháng qua ở Triệu phủ, chết hết bao nhiêu người rồi?" Y Mặc mở miệng nói.
"Chết 11 người, đều là hạ nhân trong phủ."
"Chết là nam nhân hay nữ nhân, đại khái khoảng bao nhiêu tuổi?" Y Mặc tiếp tục hỏi.
"Nam hay nữ đều có, nam có 5 người, nữ 6 người, tuổi từ 16 đến 25 đều có." Triệu Kim Sinh nghĩ một chút liền nói.
Nghe vậy, đôi mắt Y Mặc suy tư, nếu thứ này chỉ giết nam nhân, ngược lại có thể xác định là yêu quái chuyên hút tinh nguyên của nam nhân để tu luyện, nhưng đây nam hay nữ cũng đều giết, có chút bất ổn, cũng có thể là do con người hạ thủ.
"Triệu lão gia, những hạ nhân này thân phận là gì? chủ yếu phụ trách làm những việc gì?" lúc này Ngôn Âm chưa từng lên tiếng cũng đã mở miệng.
"Đều là người làm việc nặng, giặt quần áo, bổ củi đều có." Triệu Kim Sinh nói.
Trong lòng Ngôn Âm có chút cân nhắc, thứ đó chỉ chọn những hạ nhân làm việc nặng hạ thủ, có thể hắn sẽ lẩn trốn trong đám hạ nhân này, trước tiên có thể từ chỗ này mà điều tra.
"Triệu lão gia, có thể cho chúng ta xem thi thể những hạ nhân kia được không?" Y Mặc bất ngờ mở miệng nói.
Nghe vậy, Triệu Kim Sinh cùng Chung Ly Ngạo không có phản ứng nhiều, nhưng Ngôn Âm lại bị dọa sợ, xem thi thể? nữ chủ ngươi khi nào khẩu vị trở nên nặng như vậy chứ?
"Thật ngại quá, vì những hạ nhân này chết rất thảm, ta sợ có điềm xấu, nên đều đem đi chôn." Triệu Kim Sinh ngại nói.
"Cái này cũng có chút phiền, vốn muốn thông qua quan sát thi thể để có thêm chút tin tức hữu dụng, như vậy điều tra cũng thuận tiện một chút." Y Mặc có chút khó khăn nói.
"A, được rồi, ta nhớ rồi, một ngày trước có hạ nhân nữ bị giết chết mới hạ táng không bao lâu, các vị nếu không ngại..." Triệu Kim Sinh mặt áy náy nói, dù sao cũng là các tiên nhân của phái Thiếu Dương đi đào mộ người khác, không quá cát lợi rồi.
Chung Ly Ngạo không nói gì, trực tiếp thầm chấp nhận, hắn cũng hiểu được muốn xem thi thể, dù sao tin tức có được từ miệng Triệu Kim Sinh cũng không đủ dùng, rất khó đoán được là thứ gì.
"Các vị theo ta." Triệu Kim Sinh đứng dậy đi ra ngoài, Y Mặc cùng Chung Ly Ngạo đứng lên đi theo.
Ngôn Âm thấy mọi người đều nhất trí, nàng cũng không tiện nói gì, chỉ có thể kiên trì đi theo, nội tâm của nàng sắp hỏng mất, thi thể gì đó rất đáng sợ nha. QAQ.
"A Âm, đợi chút nữa ngươi đi sau ta, đừng sợ, không có chuyện gì đâu." Y Mặc lùi lại vài bước đi song song với Ngôn Âm, nhỏ giọng nói bên tai Ngôn Âm.
Đây không phải vấn đề ta ở sau ngươi có sao hay không, mà ta căn bản không muốn xem thi thể a!
Tuy nói là nhóm người Ngôn Âm muốn đào mộ xem thi thể, nhưng Triệu Kim Sinh sao có thể để họ đi đào mộ được, cho nên hắn kêu bốn nam nhân khỏe mạnh mang theo xẻng ra ngoài mộ địa ngoại ô.