Chương 15: Triệu Phi Tuyết
"Mộ địa này âm khí rất nặng, so với mộ địa bình thường nặng hơn rất nhiều." Chung Ly Ngạo nhìn lướt qua mộ địa, quay đầu nói với hai người Ngôn Âm và Y Mặc.
"Sẽ không có oan hồn gì đó ở đây chứ a?" Ngôn Âm rụt cổ một cái.
"E rằng chính là vậy, số người vô tội bị giết trong Triệu phủ đều được chôn ở chỗ này, bọn họ chết không nhắm mắt, linh hồn đều tụ tập ở chỗ này." Y Mặc nhíu mày, "chuyện này sợ là không đơn giản."
"Ba vị cao nhân, chính là chỗ này." Triệu Kim Sinh chỉ vào nấm mồ có gò đất cao nói, "Ta liền kêu người đào."
"Khoan đã, đây là người thứ 11 vô tội chết oan, không thể đào mộ phần đơn giản như vậy được, trước để chúng ta thi pháp an cho các oan hồn này đã." Chung Ly Ngạo giơ tay lên, ngăn Triệu Kim Sinh lại.
Triệu Kim Sinh liền cho người dừng hành động lại, lui đến chỗ ba người Ngôn Âm.
"Còn nhớ tịnh hóa thuật đã học chứ, ba người chúng ta dùng nó đem oan hồn nơi này đều siêu độ a." nói xong, Chung Ly Ngạo trên tay đã bấm quyết tịnh hóa thuật.
Ngôn Âm và Y Mạc cũng bắt đầu bấm quyết tịnh hóa thuật, ba người cùng nhau thi triển thuật tịnh hóa, hiệu quả gấp bội, bạch sắc quang bao lấy ba người làm trung tâm, rồi tản ra xung quanh.
Ngôn Âm có thể cảm giác được khi có tịnh hóa thuật, mộ địa chỗ này cũng đã bớt đi oan hồn, thế nhưng còn một số vẫn còn vùng vẫy.
"Các ngươi cứ yên tâm rời đi, chúng ta sẽ giúp các ngươi tìm ra hung thủ, chúng ta sẽ không bỏ qua cho hung thủ." lúc này Y Mặc đột nhiên mở miệng nói.
Khi Y Mặc vừa nói xong, oan hồn không chịu rời đi lúc này cũng biến mất.
Ba người thu hồi linh lực, kết thúc thuật tịnh hóa, âm khí trong mộ địa lúc này cảm giác mới tán đi rất nhiều.
"Mấy vị đúng là tiên nhân a, thật lợi hại!" Triệu Kim Sinh mặc dù không rõ ba người Ngôn Âm làm gì mộ địa, thế nhưng hắn vẫn cảm nhận được chút ít hiệu quả của thuật tịnh hóa, lập tức nịnh bợ ba người Ngôn Âm.
Tịnh hóa thuật này đối với người bình thường cũng có chút đáng dùng, có thể loại trừ yêu khí yêu khí dính trên người bình thường.
"Triệu lão gia, bắt đầu đào mộ phần a." Y Mặc đối với Triệu Kim Sinh vuốt mông ngựa chỉ cười nhạt.
Triệu Kim Sinh lập tức cho người đi đào mộ phần, bốn nam tử cường tráng chốc lát đã đào mồ lên, bên trong chỉ có cỗ quan tài đơn giản, bốn nam nhân đem nắp quan tài cạy lên, lộ ra thi thể bên trong.
Thì thể này vì đã lâu nên cũng đã thối rửa, thế nhưng dáng vẻ cũng thật xấu xí, toàn bộ thi thể giống như chỉ còn bộ xương bọc da, hai mắt ngăm đen hõm sâu, con ngươi cũng lồi lên cao, da vì quá khô cũng đã nứt ra, có chỗ còn nhìn thấy được cả xương trắng bên trong.
Ngôn Âm nhìn thấy tim nhỏ cũng run theo, QAQ ta đi a, cái thi thể này thật là ghê tởm, đáng sợ! ta ăn không ngon a!
Nhưng mà Chung Ly Ngạo cùng Y Mặc hai người mặt không biến sắc, tim không đập đi tới quan sát thi thể.
Nhìn thấy Chung Ly Ngạo cùng Y Mặc hai người đều qua đó, Ngôn Âm cũng không thể không đi tới, nhưng trong lòng nàng lại rất muốn cự tuyệt!
"Nhìn qua thi thể đúng là bị hút khô tinh nguyên cùng máu, thế nhưng rốt cuộc là thứ gì mà cần cả tiên huyết cùng tinh nguyên chứ?" Chung Ly Ngạo cau mày suy nghĩ, hắn thật sự nghĩ không ra, đến cùng có yêu quái gì cần đến hai loại này.
"Hơn nữa nhìn qua cái chết thảm này, hạ nhân này rõ ràng cho thấy đã bị đánh lén, khi chết nàng vẫn mở to hai mắt, nói rõ cái chết của nàng khi đó rất thống khổ." Y Mặc suy nghĩ nói ra, cùng lúc cần máu và tinh nguyên loại yêu quái này không nhiều lắm, nhưng cũng không phải là không có, chỉ là không nghĩ đến cư nhiên lại xuất hiện ở địa phương này.
Ngôn Âm cố nén cảm giác buồn nôn trừng mắt nhìn thi thể, nếu như rút lui vào thời điểm này, vậy thì quá mất mặt phái Thiếu Dương, Triệu Kim Sinh chắc chắn sẽ đối với phái Thiếu Dương có bất mãn, mà phái Thiếu Dương cũng sẽ bị người ta xem thường.
Ánh mắt hơi đổi, Ngôn Âm phát hiện trên cổ thi thể có hai cái lỗ nhỏ, vì thi thể bị tóc che kín nên khó phát hiện, nàng vô tình nên mới phát hiện.
"Y Mặc, đại sư huynh các ngươi xem, bên phải cổ dưới lớp tóc thi thể có hai cái lỗ nhỏ."
Nghe vậy, Chung Ly Ngạo liền nhấc tay, dùng linh lực bắn ra vén tóc thi thể lên, Y Mặc cũng nhìn vào, quả thực có dấu hai lỗ răng trên cổ, quanh lỗ nhỏ đã hiện lên màu xanh đen, còn có máu dính bên trên.
"Cái lỗ này như là của động vật gì đó, không lẽ là xà yêu?" Chung Ly Ngạo nhìn cái lỗ, nhãn thần chợt hiện, như phát hiện ra gì đó.
"Xà yêu cùng lúc cần máu và tinh nguyên sao?" Y Mặc vẫn có chút hoài nghi.
"Nói chung cho đến giờ nghi ngờ lớn nhất vẫn là xà yêu, chúng ta trước tiên chỉ tra được đến đây." Chung Ly Ngạo nói.
Y Mặc không mở miệng phản bác, vì theo manh mối hiện tại cũng chỉ có thể phán đoán nghi ngờ lớn nhất vẫn là xà yêu.
Ngôn Âm đối với phương diện này không quá hiểu, cho nên nàng cũng chỉ xem theo sự phán đoán của Y Mặc cùng đại sư huynh hai người, nếu đại sư huynh nói xà yêu đáng nghi, Y Mặc cũng không phản đối nàng cũng chỉ có thể thầm chấp nhận đó chính là xà yêu.
"Triệu lão gia, chúng ta tra xét xong rồi, phiền ngài lần nữa chôn trở lại." Chung Ly Ngạo hướng Triệu Kim Sinh chắp tay.
Đôi mắt đen xanh thoáng nhìn, Y Mặc nhìn thấy trên tay trái thi thể còn nắm một nhúm lông nâu, điều này hiển nhiên không thể là của thi thể này được, khóe miệng hơi hơi cong lên, dưới tay áo phóng ra một tia linh lực lấy đi nhúm lông nâu đó, thổi bay vào tay mình, sau đó cất vào nhẫn trữ vật.
Thì ra là vậy, yêu quái này lai lịch thật không nhỏ a.
Triệu Kim Sinh liền cho bốn nam nhân đóng nắp quan tài lại, chôn xuống dưới, sau đó vẻ mặt mong đợi nhìn đám người Chung Ly Ngạo: "vậy có tra được cái gì không?"
"Có thì cũng có, chúng ta cũng đã có chút manh mối, còn muốn trừ hết những thứ này còn phải chờ chút thời gian." Triệu Kim Sinh vừa nghe có manh mối liền thở phào nhẹ nhõm.
Ba người Ngôn Âm tất nhiên không có ý kiến, bọn họ cũng muốn ở lại Triệu phủ, như vậy cũng thuận tiện cho việc điều tra.
Mọi người vừa về đến Triệu phủ, Triệu Kim Sinh liền cho người thu dọn ba gian phòng thượng hạng đãi khách cho ba người Ngôn Âm vào ở, vốn dĩ Triệu Kim Sinh muốn chuẩn bị một bàn thức ăn ngon cho ba người Ngôn Âm đón gió tẩy trần, nhưng lại bị cự tuyệt, tuy nói người tu tiên có thể ăn đồ ăn khác, nhưng so với cơm nước, ăn linh quả vẫn tốt hơn.
Suốt đêm không nói chuyện, Ngôn Âm ở trong phòng của mình ngồi minh tưởng một đêm, sáng hôm sau thần thanh khí sảng lấy trong nhẫn trữ vật ra hai linh quả gặm, sau đó nàng dự định ra ngoài Việt thành đi dạo một chút.
Két ~
Ngôn Âm vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy một vật thể hình cầu không rõ bay đến chỗ mình, liền khiến nàng hoảng sợ, vội lanh tay lẹ mắt liền triển phát thuật, tạo một lớp băng dày ngay trước mặt nàng, chặn vật thể bay đến.
Cái này Băng Thuẫn ( lá chắn băng ) là Ngôn Âm học được trong ba pháp thuật mà Thiên Nhất đã dạy cho.
"Vật gì đây?" Ngôn Âm phá tan Băng Thuẫn, mới phát hiện thứ đồ bay đến đã bị Băng Thuẫn hạ nhiệt làm cho đông lại, thành một quả cầu.
"Này! ngươi trả cầu cho ta!" lúc này, có một thiếu nữ tuổi xấp xỉ Ngôn Âm nổi giận đùng đùng chạy đến.
Ngôn Âm cầm cầu trong tay, vẻ mặt khó hiểu nhìn thiếu nữ trước mắt, thiếu nữ này mặc nam trang, tóc dài cột sau đầu, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú, nếu không phải ngực nàng còn có thứ nhô lên, thì đúng là mọi người sẽ nghĩ đó là một thiếu niên.
"Đây là đồ của ngươi?" Ngôn Âm đem cầu đưa đến trước mắt thiếu nữ hỏi.
"Đương nhiên là đồ của ta, nhưng ngươi làm hư nó, thành cầu băng rồi, ta làm sao đá được a." thiếu nữ bất mãn nhìn Ngôn Âm.
"Xin lỗi, khi nãy ta mở cửa thì thấy quả cầu này bay đến, theo bản năng liền dùng pháp thuật." Ngôn Âm áy náy cười, sau đó linh lực trên tay khẽ động, đem cầu băng hóa thành nước, "Vậy thì không sao rồi, vẫn như cũ."
Thiếu nữ nhìn màn này có chút thần kỳ đến ngây người, ngơ ngác tiếp nhận cầu nhìn hồi lâu, mới phản ứng nhìn chằm chằm Ngôn Âm.
"Sao, sao vậy chứ? sao còn nhìn ta?" Ngôn Âm bị nhìn đến ngại.
"Ngươi chính là tiên nhân hôm qua được mời từ phái Thiếu Dương tới?" thiếu nữ hỏi.
"Cũng chưa phải là tiên nhân a, chỉ là người tu tiên thôi." Ngôn Âm cười nói, người thường đối với người tu tiên nhận thức thực sự có chênh lệch, bọn họ xem người tu tiên quá thần kỳ, kỳ thực người tu tiên cũng chỉ so với người thường có linh lực nhiều hơn còn sinh ra tu vi sống lâu một chút mà thôi, nếu như không thể phi thăng thì có thể là chết.
"Khi nãy ngươi đông cầu lại chính là tiên pháp sao?"
"Đó không phải là tiên pháp, chỉ là pháp thuật của ta thôi, người tu tiên đều biết dùng."
"Thật sao?" thiếu nữ nghiêng đầu nhìn Ngôn Âm.
"Đúng vậy." Ngôn Âm cười đáp.
"Ta tên là Triệu Phi Tuyết, là nhị tiểu thư Triệu phủ, ngươi tên gì?" Triệu Phi Tuyết lộ lên nụ cười ngây thơ rực rỡ.
"Ngôn Âm." Ngôn Âm nói thật.
"Là ngươi khi nãy làm đông cầu của ta, bây giờ để bồi thường ngươi phải theo ta đá cầu a." nói xong, Triệu Phi Tuyết liền kéo Ngôn Âm đi.
"Khoan đã, không phải ta đã nói xin lỗi rồi sao, cầu băng của ngươi cũng tan rồi mà, sao còn phải đá cầu với ngươi?" Ngôn Âm dùng sức kéo Triệu Phi Tuyết, khiến Triệu Phi Tuyết ngừng lại.
"Là ngươi đem cầu đông lại, làm tan rồi nói mấy câu vậy là xong sao? cái đó căn bản không thể tính là xin lỗi a." Triệu Phi Tuyết nghiêm túc nói.
"Hình như là vậy..." Ngôn Âm suy nghĩ một chút, cảm thấy hình như Triệu Phi Tuyết nói rất đúng a.
"Vậy thì không được rồi, chúng ta nhanh đi thôi." Triệu Phi Tuyết cười xán lạn, kéo Ngôn Âm bị mình lừa được liền đi.
Đầu óc mơ màng, Ngôn Âm cứ như vậy bị Triệu Phi Tuyết kéo đi đá cầu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ai nha nha ~ đại sự không xong rồi, nữ chủ ngươi nhanh đem Ngôn Âm nhà ngươi ôm về đây a, nàng sắp bị người đoạt đi rồi a.