Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 160





“Mẹ, con không nói Huỳnh Sang làm chuyện này.

Con chỉ muốn hỏi nó vì nó đã trông coi kho hàng, tại sao trong kho lại có nhiều chuột và quần áo bị ném vào thùng thuốc nhuộm thôi.”
“Ai mà biết được chuyện này xảy ra như thế nào, có lẽ những nhân viên đó vô tình để lọt quần áo vào thùng nhuộm, bây giờ chị lại đổ tội lên đầu em sao?” Huỳnh Sang tức giận gầm lên với tôi.

Tôi bình tĩnh nhìn bộ dạng nổi giận đùng đùng của Huỳnh Sang, mia mai nói: “Chị còn chưa nói những chuyện này là do em làm, em lớn tiếng như thế là đang thể hiện sự chột dạ của mình sao?”
“Được rồi, Bảo Nhi.” Hai mắt của Huỳnh Sang đỏ thẫm như muốn ăn ươi nuốt sống tôi, tôi cũng không yếu thế, trừng mắt nhìn lại nó.

Lúc này, mẹ lại mở miệng cắt ngang tia lửa giữa tôi và Huỳnh Sang.

Huỳnh Sang hung hăng liếc tôi một cái, khịt mũi giơ ngón tay giữa về phía tôi nói: “Huỳnh Bảo Nhi, em nói cho chị biết, nếu có bản lĩnh thì hãy tìm chứng cứ chứng tỏ em làm đi, đừng ở đây vu oan cho em, nếu không em sẽ không bỏ qua đâu.”
Sau khi bỏ lại mấy câu nói ngạo mạn này, Huỳnh Sang đi ra khỏi nhà họ Huỳnh.

Tôi nhìn Huỳnh Sang rời đi, bàn tay bất giác nằm chặt lại.

“Bảo Nhi, sao con lại quá đáng như thế, sao lại nghi ngờ em con làm chuyện đó? Con không nghi ngờ nhân viên của mình, ngược lại còn nghi ngờ em trai mình, ý con là gì đây?” Tôi còn chưa hoàn hồn, mẹ đã quay về phía tôi nói một tràng dài.

Tôi cau mày nhìn dáng vẻ tức giận của mẹ, thờ ơ nói: “Mẹ, vừa rồi Nguyễn Mỹ đến đây đúng không?”
“Con..

nói bậy bạ gì vậy?” Dường như mẹ không ngờ tôi lại đổi chủ đề nhanh như vậy, lúc đầu mẹ có chút kinh ngạc nhìn tôi, sau đó chột dạ quay đầu lại.

“Con vừa nhìn thấy xe của Nguyễn Mỹ đi ngang qua, các người đang qua lại với Nguyễn Mỹ à?”
Tôi lạnh lùng nhìn mẹ bằng ánh mắt sắc lạnh.

Nếu Huỳnh Sang và mẹ thực sự làm điều này, cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho họ nữa.

“Huỳnh Bảo Nhi, con đừng quá đáng.

Trước tiên con nghi ngờ em trai phá hỏng xưởng của con, bây giờ lại nghi ngờ mẹ và Nguyễn Mỹ thông đồng hãm hại con.


Trong mắt con còn có người mẹ này không? Sao số tôi lại khổ thế này, sao lại sinh ra một đứa con gái như vậy chứ.”
Mẹ đập ngực hét vào mặt tôi.

Nhìn dáng vẻ khóc lóc om sòm của mẹ, lòng tôi khẽ thắt lại.

“Con sẽ điều tra rõ ràng chuyện này.

Nếu con biết chuyện này có liên quan đến Nguyễn Mỹ, con sẽ đích thân đưa Nguyễn Mỹ đến đồn công an.”
Sổ tiền bị hủy hoại lần này lên tới hàng trăm triệu, chỉ riêng số tiền này cũng đủ khiến Nguyễn Mỹ phải ngồi tù một thời gian.

“Con… con không được, Nguyễn Mỹ không làm gì hết, Huỳnh Bảo Nhi, tại sao con cứ dây dưa với cô ấy vậy?”
Mẹ giật mình nhìn tôi, rồi hoảng sợ lắc đầu với tôi.

“Con không biết mẹ và Nguyễn Mỹ có quan hệ gì, vì sao mẹ lại luôn giúp đỡ Nguyễn Mỹ như thế, nhưng có một điều con muốn cảnh cáo mẹ.

Nếu Nguyễn Mỹ làm thì sẽ phải gánh chịu hậu quả.

Nếu cô ta dám khiêu khích con, con sẽ không nể tình gì đâu, hai người cũng vậy, đừng để con thất vọng lần nữa.”
Bỏ lại câu nói này, tôi phóng xe rời khỏi nhà họ Huỳnh mà không để ý đến những lời mắng chửi xé lòng của mẹ.

Tôi đã cho mẹ tôi và Huỳnh Sang một cơ hội, nếu chúng tôi không phải là người thân của nhau, tôi thực sự sẽ không để ý tới họ.

Nhưng chuyện này nhất định phải điều tra cho rõ, nếu thật sự Huỳnh Sang thông đồng với Nguyễn Mỹ thì tôi sẽ khiến họ gánh chịu hậu quả.

“Rầm.” Đang nghĩ đến những điều này, tôi hoàn toàn quên mất mình vẫn đang lái xe, vô tình đụng phải một chiếc ô tô, cả người tôi lao thẳng về phía kính chắn gió phía trước.

“Á.” Đầu tôi gõ vào kính, và chất lỏng sền sệt chảy ra từ trán.

Tôi hơi bối rối và muốn nhìn rõ phía trước nhưng lại không thể thấy gì.

Rất chóng mặt…
“Cô ơi, cô bị sao vậy? Cô…”

Tôi nghe thấy tiếng cửa xe được mở, sau đó có người vỗ nhẹ vào má tôi và liên tục gọi tôi.

Tôi không còn chút sức lực nào, mắt tôi mờ đi, thậm chí không thể nhìn thấy những người đang đến gần mình.

“Này, có chuyện gì vậy?”
“Ông chủ, người phụ nữ này đã đâm vào xe của chúng ta, hình như bị thương rất nghiêm trọng.” Một giọng nói lạnh lùng và khó hiểu vang lên trên đỉnh đầu tôi.

Sau đó, trong lúc mờ mịt, tôi nhìn thấy một khuôn mặt vừa quen vừa lạ.

Trần Thanh Vũ…?
Có phải là Trần Thanh Vũ không?
Tôi biết anh vẫn chưa chết, tôi biết anh đang tức giận và cố tình tránh mặt tôi..

“Tôi biết… anh chưa chết, tôi vẫn luôn biết… anh chỉ tức giận nên trốn tránh tôi… anh… nói, anh sẽ tin tôi… anh nói..”
Tôi không ngừng lẩm bẩm, lặp đi lặp lại điều đó.

“Đưa cô ấy đến bệnh viện.” Giọng nói lạnh lùng không chút nhiệt độ như muốn đóng băng cả người tôi.

Tôi miễn cưỡng mở mắt ra, cố gắng nhìn thật lâu khuôn mặt tuấn tú kia, nhưng dù cố gắng thế nào cũng chỉ thấy được vài vết mờ ảo, cuối cùng bóng tối dần dần nuốt chửng lấy tôi, tôi không nhìn rõ thứ gì nữa.

“Tít tít tít.” Sau khi nghe thấy âm thanh tít tít, tôi mờ mịt mở mắt ra.

Thứ màu trắng chói mắt đập vào mắt tôi, tôi hơi choáng váng không biết mình đang ở đâu.

Cho đến khi khuôn mặt xinh đẹp của Diệu Hoa đến gần tôi, tôi mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần.

“Bảo Nhi, cậu thấy thế nào?” Diệu Hoa cẩn thận đỡ tôi, kê một cái gối sau lưng.

Tôi nuốt nước bọt, đờ đẫn nói: “Diệu Hoa… mình đang… ở đâu…”
“Cậu không nhớ gì sao? Cậu lái xe đụng phải một chiếc xe khác, may mà chỉ bị thương nhẹ, cậu thật sự khiến %3D mình sợ chết khiếp đấy.” Diệu Hoa nhìn tôi oán giận.


Đụng phải xe người khác?
Đầu óc tôi hơi choáng váng, nghe Diệu Hoa nói không ngừng, trong đầu chợt lóe lên một ít chuyện.

Tôi nhớ rằng khi tôi ra khỏi nhà họ Huỳnh, hình như thực sự va vào một chiếc ô tô, và sau đó… cơ thể tôi đập vào kính chắn gió phía trước, và sau đó ai đó đi tới xe của tôi và nói chuyện, sau đó… sau đó là gì?
Có… Trần Thanh Vũ.

“Diệu Hoa, Trần Thanh Vũ đâu?” Tôi nằm lấy tay Diệu Hoa, sốt ruột hỏi.

“Bảo Nhi, cậu bị sao vậy?” Hình như Diệu Hoa hơi sợ hãi trước bộ dạng lúc này của tôi, nhìn tôi với vẻ mặt kỳ quái.

“Trần Thanh Vũ ở đâu? Trần Thanh Vũ ở đâu?” Tôi siết chặt nắm tay và tự lẩm bẩm.

Rõ ràng tôi đã thấy Trần Thanh Vũ, đúng là Trần Thanh Vũ, nhưng Trần Thanh Vũ đã đi đâu rồi?
“Bảo Nhi, Trần Thanh Vũ… đã chết rồi, cậu bị sao vậy? Đầu có đau chỗ nào không?” Diệu Hoa cẩn thận nhìn tôi, còn định đi gọi bác sĩ.

Tôi nắm lấy tay Diệu Hoa và cười khổ: “Xin lỗi, mình thật sự… điên rồi.”
Tôi còn cho rằng đã nhìn thấy Trần Thanh Vũ, đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà.

Trần Thanh Vũ vẫn còn nợ tôi, nhưng tôi nợ anh một lời giải thích.

Trần Thanh Vũ… anh chết thật rồi sao?
“Ai đưa mình đến bệnh viện vậy?”
Tôi yếu ớt dựa vào chiếc cái gối phía sau, liếc nhìn Diệu Hoa hỏi.

“Mình không biết ai đã đưa cậu đến bệnh viện, nhưng có người từ bệnh viện gọi cho mình và nói rằng cậu đang ở bệnh viện, cho nên mình… chạy qua đây.” Diệu Hoa buồn bã nhìn tôi.

“Mình hơi mệt, Diệu Hoa.” Đầu tôi vẫn còn hơi choáng váng, tôi cố nghe những gì Diệu Hoa nói, nhưng tôi vẫn không thể tập trung nhiều năng lượng để nghe.

Diệu Hoa nghe tôi nói mệt, lập tức đỡ tôi nằm xuống.

“Nếu mệt thì nên nghỉ ngơi thật tốt, mình về nấu canh gà cho cậu.” Diệu Hoa nói xong liền rời khỏi phòng bệnh.

Tôi lặng lẽ nghe tiếng gió thổi qua khe cửa, ngón tay khẽ nhúc nhích.

Tôi nhìn tấm kính ngoài cửa sổ, nghĩ đến khuôn mặt mình nhìn thấy trước khi bất tỉnh, lạnh lùng kiêu ngạo, lại có chút bướng bỉnh.


Thật sự không phải Trần Thanh Vũ sao?
Xem ra tôi đã nghĩ quá nhiều về Trần Thanh Vũ nên đã xuất hiện ảo giác đúng không?
Tôi nở một nụ cười gượng gạo, nhìn sang chỗ khác rồi từ từ nhắm mắt lại.

Trần Thanh Vũ… Anh thật sự hận tôi như vậy sao? Thậm chí anh không muốn xuất hiện trong giấc mơ của tôi sao?
Anh đã quên rằng trước đó anh đã năm lần bảy lượt làm tổn thương tôi chỉ vì muốn giúp Nguyễn Mỹ sao? Tôi đã tha thứ cho anh hết lần này đến lần khác, tại sao lần này, anh vẫn không muốn tin tôi?
Trần Thanh Vũ… Trần Thanh Vũ…
Nước mắt từ từ chảy ra từ vị trí mí mắt, mang theo một chút bi thương và nhớ nhung.

Trong trái tim tôi có một dấu vết, cho dù bình tĩnh như thế nào cũng không cách nào khôi phục.

Đến tối, tinh thần của tôi tốt hơn, tôi giãy giụa muốn xuất viện nhưng Diệu Hoa đã ngăn lại.

“Bảo Nhi, cậu điên rồi à? Bác sĩ nói cậu bị chấn động nhẹ.

Điều cậu cần làm bây giờ là nằm viện nghỉ ngơi thật tốt, về chuyện kho hàng, cậu có thể giao cho mình.”
“Làm sao có thể chứ? Chỉ còn vài ngày nữa là đến thời hạn giao hàng rồi, mình không thể nắm trong bệnh viện được.” Tôi lắc đầu, miễn cưỡng đứng dậy nói với Diệu Hoa.

Diệu Hoa có vẻ hơi tức giận sau khi nghe những gì tôi nói.

“Vậy cậu không cần sức khỏe của cậu nữa sao? Cậu thật sự muốn chết sao? Hả?”
Đây là lần đầu tiên Diệu Hoa tức giận với tôi như vậy, phải nói rằng tôi thực sự hoảng sợ khi thấy Diệu Hoa lên cơn giận như thế.

“Nếu cậu thật sự không muốn sống, vậy thì cậu muốn làm gì thì làm.” Diệu Hoa tức giận nói, sau đó quay đầu không muốn nhìn tôi.

Tôi thở dài, bước xuống giường, nắm lấy tay Diệu Hoa.

Diệu Hoa vẫn còn giận tôi, khi tôi nắm lấy tay cô ấy, Diệu Hoa lắc mạnh như thể cô ấy không muốn tôi chạm vào.

Tôi ấn huyệt thái dương, đau đầu nhìn Diệu Hoa đang hờn dỗi quay lưng về phía tôi, thuyết phục: “Diệu Hoa, mình sai rồi?”
“Cậu biết sai rồi thì hãy đồng ý với mình, không được làm bậy.” Diệu Hoa quay đầu nhìn tôi, nghiêm túc nói.

“Mình không thể.” Tôi kiên quyết nhìn Diệu Hoa, khẽ lắc đầu.

Chỉ có yêu cầu này, tôi không thể thực hiện được..