Khi chúng tôi ra khỏi bãi đỗ xe, bầu trời bên ngoài đã đen kịt một mảng.
của Bánh Gạo vẫn cứ kêu bé đói ư?
Dù sao thì chúng tôi cũng đã ở lại bãi đỗ xe rất lâu, Bánh Gạo đói bụng cũng là một chuyện rất bình thường.
“Mẹ ơi, Bánh Gạo đói
Bánh Gạo trề môi, dùng cặp mắt cực kỳ đáng thương nhìn về phía tôi.
Tôi thấy Bánh bày ra vẻ mặt đáng thương như vậy, chỉ đành vươn tay một cách bất đắc dĩ, rồi đặt tay lên đỉnh đầu Bánh
Trên người tôi không cái gì khác đều do Vũ Khả Hân cầm giúp.
Bây giờ Bánh Gạo đói thế này, tôi phải làm sao đây?
Tôi môi, mang Bánh Gạo đi về phía công viên trước mặt.
“Mẹ ơi mẹ… Bánh Gạo đói Bánh Gạo thấy tôi không để đến nó thì lại đòi tiếp.
bé vùi mặt vào ngực tôi, cái miệng nóng ướt của nó liên tục liếm mút ngực tôi.
Bánh Gạo đã lớn rồi, nhưng vẫn không bỏ được cái thói quen
Tôi nhìn Bánh Gạo, cảm thấy hơi đau đầu, lúc tôi đang định dỗ này.
Bánh Gạo thì một chiếc xe màu đen đã dừng ở trước mặt tôi và thắng bé.
Tôi còn tưởng Trần Thanh Vũ tìm được tôi và Bánh Gạo, đến khi lại gần nhìn vào cửa xe đang mở.
Sau khi thấy được người đàn ông trong xe là ai, cả người tôi run lên.
Lê Minh Quang?
Anh tìm được tôi?
Nhớ lại cảnh Lê Minh Quang tra tấn tôi, toàn thân tôi căng cứng, ngón tay tôi vì không được nỗi sợ hãi mà run lấy bẩy.
cuộc tôi được cô rồi.” Lê Minh Quang thấy ứng của tôi, khuôn mặt anh ta bị góc trong xe che khuất càng khiến tôi thêm sợ hãi.
Tôi mạnh mẽ ôm ghì Bánh Gạo vào trong lòng rồi Lê Minh Quang cảnh giác.
“Tôi tìm cô lâu rồi, cô gây khó khăn cho tôi
Lê Minh Quang bước từ trên xe xuống, anh ta mặc nguyên một bộ đồ đen, vết bỏng khủng khiếp trên mặt anh ta trong màn đêm càng trở nên cực kỳ dữ Tôi phát hiện nỗi sợ của mình với Lê Minh Quang đã vượt quá sức tưởng tượng.
Tôi muốn chạy trốn, tôi muốn mang Bánh Gạo thoát khỏi gã đàn ông khủng khiếp tên Lê Minh Quang này.
Thế nhưng hai chân tôi như đang cắm rễ trên mặt đất vậy, tôi không thể di chuyển chút nào.
“Cô lại đây, hay tôi qua đó?” Giọng nói lạnh qua tai tôi, cả người tôi không kìm được mà trở nên căng thẳng.
Đôi mắt âm u của Lê Minh Quang nheo lại, anh ta u ám nói: “Nếu cô không muốn tự mình bước lại đây, thì tôi chỉ có thể đi qua đó bắt cô thôi.”
Nói xong, anh ra lập tức đi tới chỗ tôi.
Đôi môi tôi run hai mắt mở to nhìn Lê Minh Quang đang bước đến ngày càng gần.
Ngay lúc Lê Minh Quang có thể bắt tôi lên xe, bất chợt di động của Lê Minh Quang reo lên.
Sau khi Lê Minh Quang tiếp điện thoại thì sắc mặt anh ta trở nên rất khó coi, không biết người bên kia đã nói gì với Lê Minh Quang nhưng anh ta chỉ lạnh lùng liếc tôi một cái, dập điện thoại rồi ngồi lại vào xe, lạnh lùng nói: “Nếu tôi đã biết cô đang ở thành phố này thì tôi sẽ còn quay lại tìm cô.
Cô không cần nghĩ đến việc chạy trốn”
Sau khi ném lại những lời này, anh ta bèn nghênh ngang phóng xe đi.
Tôi không hiểu rốt cuộc vì sao Lê Minh Quang cử bám riết lấy tôi không tha, nhưng tôi biết tôi cần tìm người trợ giúp.
Đến khi xe Lê Minh Quang đi khuất, trong nháy mắt, sức lực khắp toàn thân tôi như bị rút cạn hết.
Tôi ngồi bệt dưới đất, không hề động “Mẹ ơi..” Có vẻ Bánh Gạo cũng bị dọa sợ, bé thấy tôi vẫn ngồi dưới đất không chịu nhúc nhích thì khổ sở gọi tôi.
Tôi lấy lại tinh thần rồi nhìn Bánh Gạo với vẻ hối lỗi, tôi chậm rãi đứng dậy, đang muốn tiếp tục đưa Gạo di lại một chiếc xe ngừng ở trước mặt tôi.
Tôi còn tưởng rằng Lê Minh Quang đã quay lại, đang chuẩn bị tinh thần cả chết rách với anh ta.
Nhưng mà tôi không ngờ rằng, sau khi cửa xe mở ra, tôi lại thấy chiếc mặt nạ bằng bạc của Phan Huỳnh Đức.
“Huỳnh Bảo Nhi, em muốn chết
Đây là lần đầu tiên Phan Huỳnh Đức không màng đến phong độ mà gào thét trước mặt tôi.
Tôi nhìn Phan Huỳnh Đức, nỗi sợ hãi trong lòng cứ thế mà dần tiêu tán, nó mất như chưa từng tồn tại.
Có Phan Huỳnh Đức ở đây, tôi không cần sợ cái gì hết.
“Phan Huỳnh Đức.” Tôi giật giật khoé môi, nghẹn ngào gọi.
Rõ ràng lời của tôi nghe chữ được chữ mất nhưng hình như Phan Huỳnh Đức nghe thấy tôi đang gọi tên anh ta, anh ta bèn liếc tôi.
Anh ta lạnh lùng bước đến bế tôi lên nhét vào sau xe, rồi lệnh cho tài xế lập tức lái xe đi ngay.
Bánh Gạo đang nằm trong lòng tôi, bé có vẻ hơi sợ chiếc mặt nạ bằng bạc của Phan Huỳnh Đức, cứ luôn bám chặt lấy tôi.
dáng vẻ sợ hãi của Bánh Gạo, tôi cúi đầu hôn trán Bánh Gạo coi như an ủi bé.
“Đói.” Có vẻ Bánh Gạo thật sự đang rất đói bụng, thằng bé trề môi nhìn tôi với vẻ vô cùng uất ức.
Tôi hướng ánh mắt mình về phía Phan Huỳnh Đức, rồi nhìn Phan Huỳnh Đức với vẻ khẩn.
Đôi mắt sâu hun hút của Phan Huỳnh Đức nheo lại, quét qua người tôi và Bánh Gạo một cái rồi hừ lạnh nói: “Em mang thằng nhóc quái này theo rồi lại ném cục diện phức tạp cho tôi à? Ai cho em cái gan này vậy?”
Phan Huỳnh Đức đang ám việc tôi cướp Bánh Gạo từ tay Nguyễn Mỹ, Trần Thanh Vũ đã tới tìm Phan Huỳnh Đức đòi người rồi ư? “Sau này không được làm những chuyện thieu suy nghĩ như thể này nữa, nghe chưa?” Phan Huỳnh Đức thấy tôi ngây ngốc nhìn anh ta thì có vẻ hơi tức giận, anh ta vươn tay nắm lấy căm tôi rồi ra lệnh cho tôi.
Tôi nhìn vẻ mặt như đang cực kỳ khó chịu của Phan Huỳnh
Đức thì nhẹ nhàng gật đầu.
“Về đến nhà là có cơm ăn.” Phan Huỳnh Đức thấy tôi ngoan ngoãn như vậy, tâm trạng anh ta có vẻ đã tốt lên nhiều.
Anh ta vuốt ve cảm tôi, nhìn lướt qua Bánh Gạo đang được tôi ôm vào lòng, hừ lạnh rồi nói.
Bánh Gạo chớp chớp mắt một lúc, rồi lấy mặt thắng bé cọ cọ mặt tôi.
Sau khi về đến biệt thự, Phan Huỳnh Đức lập tức sai người giúp việc bưng đồ ăn lên.
Bánh Gạo có vẻ thật sự rất đói, thằng bé vội vàng nhét thức ăn vào miệng, khuôn mặt xinh đẹp cũng dính tí nước sốt.
Nhìn dáng vẻ này của Bánh Gạo, tôi không kìm được mà nở nụ cười.
Tôi cầm lấy khăn giấy dùng để lau mặt trên bàn ăn, muốn lau miệng cho Bánh Gạo.
Thế nhưng tôi không còn sức, muốn làm được chuyện này cũng rất khó khăn.
Phan Huỳnh Đức nhìn thấy dáng vẻ này của tôi thì hơi nhíu mày, anh ta nâng tay lấy khăn giấy khỏi tay tôi, rồi chà xung quanh miệng Bánh Gạo.
Tuy rằng hành động của Phan Huỳnh Đức có hơi thô lỗ nhưng tôi vẫn rất vui mừng, ít ra thì Phan Huỳnh Đức cũng không thẳng tay ném Bánh Gạo ra ngoài.
“Nó ăn no xong thì đưa nó đi ngủ, ngày mai trả thăng quỷ này về.” Sau khi Phan Huỳnh Đức ném khăn giấy vào thùng rác thì lạnh nhạt ra lệnh cho tôi.
Phan Huỳnh Đức vẫn muốn đưa Bánh Gạo cho Trần Thanh Vũ u?
Tôi mở to hai mắt nhìn Phan Huỳnh Đức rồi liên tục lắc đầu.
Phan Huỳnh Đức nhìn dáng vẻ này của tôi, đôi mắt hơi hiện nét lạnh lùng rồi nói: “Huỳnh Bảo Nhi, em nghe rõ cho tôi.
Hiện giờ em đã bị người khác thay thế, em còn làm trò trước mặt Trần Thanh Vũ, mang con anh ta đi, em cho rằng Trần Thanh Vũ không dám làm gì em ư?”
Tôi cật lực lắc đầu, đứng chân trước người Bánh Gạo, vươn tay che trước mặt bé.
Tôi sẽ không để Phan Huỳnh Đức đưa Bánh Gạo cho Trần Thanh Vũ
Người phụ nữ Nguyễn Mỹ kia vẫn đang ở nhà họ Trần, sao tôi có thể đem con tôi tới ổ sói được? “Bây giờ em muốn tôi giết chết thằng nhóc này luôn phải không?” Phan Huỳnh Đức nhìn dáng vẻ này của tôi, anh ta đột ngột mở miệng, giọng nói của anh ta lạnh lùng tàn khốc cực kỳ đáng sợ.
Tôi nghe thấy lời nói tàn nhẫn vô tình của Phan Huỳnh Đức thì hốc mắt hơi run rẩy, tôi run run môi, không thể tin nổi mà nhìn Phan Huỳnh Đức.
Sao Phan Huỳnh Đức lại nói những lời máu lạnh như vậy? Bánh Gạo là con tôi, nếu anh ta dám động tới Bánh Gạo, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh ta.
“Bây giờ nếu tôi muốn giết chết thằng nhóc này thì tôi cần dùng một đầu ngón tay Phan Huỳnh Đức đi về phía tôi, hơi thở lạnh lùng mà tàn khốc phả lên mặt tôi, khiến cả người tôi không kìm được mà cứng đờ lại.
Cánh môi tôi run rẩy nhìn Phan Huỳnh Đức đang chậm rãi đến gần tôi và Bánh Gạo.
Phan Huỳnh Đức như đang dùng cục diện này để nói, nếu anh ta muốn ra tay với Bánh thì tôi căn bản không thể cản nổi.
Tôi cản môi nhìn Phan Huỳnh Đức, hai chân khuyu xuống quỳ gối trước mặt Phan Huỳnh Đức.
“Huỳnh Bảo Nhi.” Phan Huỳnh Đức nhìn thấy động tác của tôi, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương của anh ta lập loè vẻ khủng bố và sâu
Tôi nhìn Phan Huỳnh Đức rồi dập đầu với anh ta.
Tôi không để Phan Huỳnh Đức làm hại đến con tôi được,Bánh Gạo là nguồn sống của tôi, không ai được tổn thương tới con tôi hết.
Phan Huỳnh Đức bị hành động của tôi chọc giận, hơi thở cực kỳ khủng khiếp trên người anh ta như đang trào dâng lên người tôi.
Tôi bị loại hơi thở lạnh lẽo thấu xương này doạ sợ, chỉ có thể miễn cưỡng đối
Thật lâu sau, Phan Huỳnh Đức mới sầm mặt xuống, trên mặt anh ta không có chút cảm xúc gì mà nói: tạm thời tôi sẽ giữ nhóc này lại.
Thế nhưngHuỳnh Bảo Nhi, là em cũng biết nếu như Trần Thanh Vũ lại tới đây người thì tôi cũng không cách nào giữ nó lại được.”
Phan Huỳnh Đức đang thỏa hiệp
Tôi ngẩng đầu nhin Phan Huỳnh Đức, tôi còn muốn Phan Huỳnh Đức cứu Vũ Khả Hân ra từ trong tay Trần Thanh Vũ.
Phan Huỳnh Đức cứ như có thuật đọc suy nghĩ vậy, anh ta lập tức nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tôi.
“Em đang lo lắng cho người phụ nữ kia ư? Ngày mai anh sẽ cho người đưa cô ấy về.” đi.
Sau khi Phan Huỳnh Đức nói xong những lời này thì lập tức rời
Thấy Phan Huỳnh Đức đã đi, kinh nãy giờ vẫn luôn căng của tôi cũng dần dần thả lỏng.
Tôi ôm chặt Bánh Gạo vào lòng, hốc mắt hơi đỏ lên.
Bánh Gạo cọ cọ khuôn mặt bé lên mặt tôi, vui vẻ nở nụ cười.
Nhìn dáng vẻ Bánh Gạo cười vui như vậy, tôi biết cho dù có gặp bao nhiêu điều cực khổ, tôi cũng cảm thấy đáng giá.
Chỉ cần có thể nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Bánh Gạo, mặc kệ có phải chịu bao khổ sở, tôi đều có thể chịu đựng.
Ngày hôm sau, Phan Huỳnh Đức thật sự đã đưaVũ Khả Hân về.
Cô ấy không bị thương nhưng phần cổ đằng trước của cô ấy bị Trần Thanh Vübóphån lên một dấu đỏ đỏ tím tím, thoạt nhìn có vẻ hơi kinh người.
Tôi nhin Vũ Khả Hân đầy ấy náy, lúc ấy rõ ràng tôi có cơ hội cứu Vũ Khả Hân, thế mà tôi lại không “Cô đừng lo mà, không phải tôi vẫn đang rất mạnh khoẻ đẩy ư?” Vũ Khả Hân tựa như cũng biết tôi vì thấy cô ấy bị thương mà áy náy, cô ấy nâng môi lên cười túm tim với tôi.
Tôi chỉ dựa lên người Vũ Khả Hân, không nói gì thêm.
“Báo Nhi, sao cô lại muốn cướp con trai nhà họ Trần vậy? Cô có quan hệ gì với nhà họ Trần phải không?” Quả nhiên, Vũ Khả Hân đã nhìn ra được chút manh mối.
Tôi ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của cô ấy rồi gật đầu thật mạnh.
Tôi quyết định nói hết mọi chuyện cho Vũ Khả Hân.
Tôi cầm di động, vừa định gõ ra ít chữ thi ngoài cửa truyền đen giọng nói của quản gia.
về.” “Cô chủ, tổng giám đốc Trần tới bảo là tới đây để đưa con trai
Trần Thanh Vũ…
Sao lại thế này? Rõ ràng Phan Huỳnh Đức đã đồng ý sẽ cho Bánh Gạo ở lại đây.
Ngón tay tôi run lên, tôi nhìn về phía cửa với vẻ sợ hãi.
“Đây là lệnh của cậu Đức, cậu Đức nói dù gì đứa bé cũng là con của nhà họ Trần” Quản gia im lặng một lúc rồi nói lại một lần cho tôi nghe.
Tôi không thế giữ Bánh Gạo ở bên người được ư? “Bảo Nhi, nếu cô thích đứa bé này như thế, sau này chúng ta còn có cơ hội gặp thằng bé mà” Vũ Khả Hân nhìn ra tôi rất lưu luyển Bánh Gạo, không kìm được mà nói với tôi.
Nghe Vũ Khả Hân nói vậy, tôi cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Tôi mang Bánh Gạo xuống lầu..