Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 219





Trần Thanh Vũ đứng giữa phòng khách, trên người anh là một thân tây trang đen đôi mắt sắc bén tựa như chim ưng bay lượn khiến người khác vô cùng sợ hãi.

“Lần này tôi tha cho cô nhưng lần sau thì sẽ không dễ dàng như vậy đâu.”
Trần Thanh Vũ ôm lấy Bánh Gạo, lạnh lùng nói với tôi.

“Mẹ ơi… Bánh Gạo muốn mẹ.” Bánh Gạo bị Trần Thanh Vũ ôm vào lòng, ngay lúc anh định đưa Bánh Gạo rời khỏi nơi này thì thăng bé đột nhiên giãy cuồng, cánh tay nhỏ xíu vươn ra cổ với về phía tôi.

Tôi nhìn hành động của Bánh Gạo mà hốc mắt dần đỏ.

Bánh Gạo… “Bánh Gạo ngoan, mẹ đang ở biệt thự đợi con trở về, chúng ta về nhà thôi.”
Trần Thanh Vũ kiên nhẫn mà trấn an Bánh Gạo trong ngực.

Bánh Gạo nhìn Trần Thanh Vũ với ánh mắt khó hiểu, rồi lại quay sang nhìn tôi.

Tôi rũ mắt xuống, cố gắng kìm lại sự kích động muốn nhào tới ôm lấy Bánh Gạo.

Cuối cùng thì Bánh Gạo vẫn bị Trần Thanh Vũ đưa đi, nhìn theo bóng dáng thằng bé rời đi mà trái tim tôi vô chịu.

Tôi muốn ở cùng Bánh Gạo, tôi cũng nhớ Trần Thanh Vũ tới phát điên.

Trần Thanh Vũ, sao anh lại không nhận ra em? Em đứng ở ngay trước mặt anh mà, tại sao anh lại không nhìn ra?
Tôi lại nhớ tới lời nói điên loạn của Lê Minh Quang, anh ta nói muốn chúng tôi yêu nhau mà không biết nhau, thấy nhau mà không nhớ nhau, gặp nhau mà không nhận ra nhau.

Lê Minh Quang thành công rồi, tôi và Trần Thanh Vũ rõ ràng đứng gần nhau như vậy nhưng không cách nào nhận ra nhau, trái tim tôi co rút từng hồi đau đớn nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc như vậy đầu.

“Vân Hạ, đừng buồn, nếu cô thích trẻ con thì lát nữa chúng ta tới công viên trò chơi đi, ở đó có rất nhiều đứa trẻ đáng yêu đấy.”
Không biết từ khi nào Vũ Khả Hân đã đi tới bên cạnh tôi, thấy vẻ mặt cô đơn của tôi thì không nhịn được mà mở miệng.

Tôi không biết phải trả lời Vũ Khả Hân ra sao, càng không thể nào nói cho cô ấy rằng tôi không thích trẻ con, tôi chỉ thích con trai của tôi mà thôi.

Tôi chỉ thích con trai tôi thôi.

Lần này chia cách không biết tới bao giờ mới có thể lại thấy nhau?
Sau khi Bánh Gạo rời đi, cảm xúc của tôi bị ảnh hưởng rất nhiều, tâm tình tôi như rơi xuống đáy vực, ngay cả lúc nói chuyện với Vũ Khả Hân tôi cũng có nhiều khi ngẩn người không để ý.

Dường như Phan Huỳnh Đức rất bực bội vì tình trạng như thế của tôi, anh ta tiến tới năm chặt vai tôi, ánh mắt lạnh như băng mà nói: “Huỳnh Bảo Nhi, em đang chiến tranh lạnh với tôi đấy à?”
Tôi nhấc mắt lên nhìn Phan Huỳnh Đức đang nổi cơn thịnh nộ một cái rồi lại cụp mắt xuống.

Lúc này đây tôi chẳng muốn để ý tới ai nữa.

Thấy tôi như vậy, sự lạnh lẽo âm u dưới đáy mắt Phan Huỳnh Đức càng trở nên dày đặc.


Anh ta giận tím mặt, hai bàn tay mạnh mẽ bóp chặt bả vai tôi.

Anh ta dùng lực mạnh đến mức tôi thậm chí nghĩrang anh ta đang muốn bóp nát cả vai tôi.

Đương lúc tôi nghĩ tới Phan Huỳnh Đức chắc chắn sẽ trút giận lên người tôi thì anh ta lại chậm rãi buông hai vai tôi ra, ánh mắt như kết băng nhìn vào tôi và nói: “Huỳnh Bảo Nhi, đối mặt với em, tôi vẫn không thể nhẫn tâm được”
Tôi ngơ ngác nhìn vào đôi con người đang lóe ra ánh sáng xanh lục một cách đáng sợ của Phan Huỳnh Đức.

Anh ta thản nhiên đứng thẳng dậy, vỗ tay mấy cái rồi sau đó tôi lập tức nhìn thấy mấy vị bác sĩ mặc blouse trắng bước vào.

Thấy những vị bác sĩ này, tôi khó hiểu quay sang nhìn Phan
Huỳnh Đức.

“Họ tới chữa mặt cho em, em không muốn khuôn mặt mình trở lại như xưa sao?
Phan Huỳnh Đức chỉnh đốn trang phục lại một chút rồi nói với
Có thể sao? Phan Huỳnh Đức thật sự sẽ chữa khỏi mặt cho tôi tôi.

sao? “Đừng vội vui mừng, dù khuôn mặt em khôi phục lại như cũ thi em vẫn là người của tôi thôi.”
Phan Huỳnh Đức lại hừ lạnh mà nói.

Tôi không nói gì nhìn Phan Huỳnh Đức, nội tâm lại kích động vô cùng
Dù thế nào thì chỉ cần khuôn mặt tôi có thể trở lại như cũ là tốt
Sau đó, các bác sĩ bắt đầu kiểm tra cho tôi.

rồi.

Họ nói vết thương trên mặt tôi là do khi ấy Lê Minh Quang dùng lực quả mạnh lại để suốt một thời gian dài nên nếu muốn bình phục hoàn toàn thì rất khó, tuy nhiên cũng không phải không có cách.

Nhưng quả trình trị liệu sẽ vô cùng khó khăn, họ muốn dùng phương pháp truyền thống, đầu tiền phải cắt bỏ vết sẹo trên mặt tôi đi, sau đó ghép da mới vào, quả trình này sẽ đau đớn vô cùng, nên họ hỏi tôi có chấp nhận hay không.

Hơn nữa, sau khi cấy ghép da mới thì làn da của tôi sẽ trở nên vô cùng yếu ớt, dù sao vết thương của tôi cũng quá nặng nên chỉ còn duy nhất một cách này thôi.

Họ phải lấy huyết tương để phân giải tế bào của tôi nên toàn bộ quá trình đều không thể gây tê, vì thuốc tế sẽ phả hỏng cấu trúc của tế bào,
Nghe thấy những lời ấy, khuôn mặt của Phan Huỳnh Đức chợt lạnh xuống rồi nổi giận với các bác sĩ.

Tôi thì lại lắc đầu, ảnh mặt kiên định nhìn vào anh ta.

Tôi muốn trở nên khỏe mạnh, không chỉ là khuôn mặt mà còn cả bàn tay, còn cả giọng nói của tôi nữa,
Vi vậy, tôi phải chịu được những đau đớn này.

“Huỳnh Bảo Nhi, em có biết làm vậy có nghĩa là sao không?” Khuôn mặt Phan Huỳnh Đức tối tăm lạnh lẽo, đôi con ngươi xanh biếc lại vì tức giận mà trợn trừng thật to.


Tôi há miệng, mấp máy không thành tiếng mà đáp lại anh ta: “Tôi biết.” “Nếu em biết thì tại sao còn muốn làm? Cho dù em có trở nên như thế nào thì đối với tôi, em vẫn là chính em, dù em có xấu xí như thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng vẫn thích em, em có hiểu không?” Phan Huỳnh Đức nhìn sâu vào mất tôi, thanh âm trầm lång lạnh lùng nói.

Phan Huỳnh Đức không muốn tôi phải chịu những đau đón ấy, anh ta muốn tôi từ bỏ ca phẫu thuật này.

Nhưng vất vả lầm mới có được cơ hội này, làm sao tôi có thể dễ dàng từ bỏ như vậy được?
Dù bất cứ giá nào, lần này tôi cũng sẽ không bỏ cuộc.

Tôi nhìn Phan Huỳnh Đức rồi bước lại gần cố gắng đưa tay lên nam nhẹ lấy áo anh ta.

“Em muốn tôi đồng ý với em sao?” Phan Huỳnh Đức nhìn tôi, giọng nói chợt lạnh xuống.

Tôi gật đầu, van nài mà nhìn anh ta.

Cuối cùng, Phan Huỳnh Đức vẫn chấp nhận, anh ta nói nếu tôi muốn đổi ý thì phải nói ngay cho anh ta biết.

Nếu tôi đã quyết định rồi thì sẽ không dễ dàng đổi ý như vậy đâu.

Tôi muốn quay trở về bên cạnh Trần Thanh Vũ, muốn mau chóng có thể lấy lại được tất cả những gì thuộc về minh.

Tôi đã chịu nhiều đau khổ như vậy rồi, hiển nhiên cũng sẽ không sợ phải chịu thêm chút nữa.

Sau khi xác định thời gian phẫu thuật, Phan Huỳnh Đức thiết kế cho tôi một bệnh viện ngầm tại nhà, mỗi ngày tôi đều năm dưới tầng hầm mà nhận các loại trị liệu.

Phẫu thuật bắt đầu từ tay trước, đau quá…
Khi mũi dao bắt đầu rạch nát vết sẹo ấy ra, tôi đau tới mức cá người run bần bật.

Phan Huỳnh Đức đưa tay tới trước mặt tôi, lạnh lùng nói: “Cắn
Tôi mở to đội mắt ướt sũng mà nhìn Phan Huỳnh Đức, khi cơn đi.” đau lại một lần nữa ập đến thì rốt cục tôi cũng không chịu nổi nữa mà cần lấy tay anh ta.

Cả quá trình đau đớn tới cực điểm, khó khăn vô cùng.

Sau khi mọi thứ đã xong, tôi năm mê man tới ba ngày sau mới hoàn toàn tỉnh lại.

Vũ Khả Hân thấy tôi tỉnh lại thì nước mắt chảy thành hai hàng.

“Vân Hạ, cô làm tôi sợ chết mất, tôi cứ sợ cô sẽ không tính lại nữa.

Mặt mũiVũ Khả Hân vô cùng hốc hác, đôi mắt to tròn xinh đẹp ấy lúc này đây lại tràn đầy vẻ ảm đạm.


Nhìn thấy đôi mắt to tròn buồn bã của Vũ Khả Hân, tôi yếu ớt giật giật khỏe môi.

“Mặt cô mới được bối thuốc rồi, họ nói phải kiêng nước một tuần, sau một tuần là có thể tháo bằng.”
Vũ Khả Hân cắm ống hút vào trong ly nước rồi đưa tới trước mặt tôi.

Tôi liếc nhìn Vũ Khả Hân một chút rồi khẽ gật đầu, uống một ngụm nước rồi lại không chịu nổi mà ho khan.

“Vũ Khả Hân, cô đi ra ngoài trước đi.” Ngay lúc tôi đang yên lặng uống nước thì Phan Huỳnh Đức đấy cửa bước vào.

Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi đen, tay ảo vẻn tới khuỷu tay khiến tôi nhìn thấy được vòng băng gạc đang quấn trên cánh tay anh.

Đó là vết thương do bị tôi cần lấy.

Nghĩ đến những việc Phan Huỳnh Đức đã làm vi tôi, trong lòng tôi lại dần dần trở nên phức tạp.

Đôi mắt Vũ Khả Hân mang theo vẻ lo lắng nhìn tôi rồi rời khỏi phòng, cả căn phong đột nhiên lại an tĩnh dị thường.

Phan Huỳnh Đức ngồi xuống cạnh giường tôi nói một cách hờ hững: “Huỳnh Báo Nhi, thế thân của em mang thai rồi.”
Âm..

Toàn thân tôi cứng đờ lại, ngơ ngác nhìn Phan Huỳnh Đức.

Anh ta vừa nói gì vậy?
Nguyễn Mỹ… mang thai?
Làm sao có thể… Sao lại có thể như thế được… “Tôi vừa nhận được tin tức, Nguyễn Mỹ có thai hơn một tháng, bọn họ vừa mới đi khám về, nhà họ Nguyễn và Trần Thanh Vũ đều rất vui mừng.

Trong lúc em đang phải chịu khổ sở như vậy thì Trần Thanh Vũ lại cùng cô ta ân ái triền miên, em thấy có đáng không?”
Phan Huỳnh Đức đều biết rồi…
Ngay cả chuyện kẻ thể thân kia là Nguyễn Mỹ, anh ta cũng biết.

“Từ lâu tôi đã phái người đi điều tra người phụ nữ kia, kết quả mang tới năm ngoài dự kiến, thật không ngờ lại chính là Nguyễn Mỹ.

Em đúng là vẫn quá lương thiện, đáng ra khi trước nên đuổi cùng giết tận cô ta, nếu không thi cô ta đã không thể ngóc đầu trở lai rồi.” “Huỳnh Bảo Nhi, em nghe rõ rồi chứ? Cho dù bây giờ em có quay trở lại bên cạnh Trần Thanh Vũ, đoạt lại những thứ thuộc về em khi trước thì những thứ đó có còn giống ban xưa nữa không?” Phan Huỳnh Đức nheo mắt lại, chống tay hai bên vai tôi mà nói.

Tôi kinh ngạc nhìn Phan Huỳnh Đức, hốc mät dần dần ậng nước, tôi liều mạng lắc đầu không dám tin vào sự thật này.

Nguyễn Mỹ mang thai ư? Cô ta mang thai đứa con của Trần Thanh Vũ…
Đây không phải là sự thật, chắc chắn là một trò đùa mà thôi, chắc chắn là gạt tôi thôi.

“Huỳnh Bảo Nhi, đôi khi con người ta phải dũng cảm nhìn vào sự thật.” Phan Huỳnh Đức thấy tôi như vậy thì vươn tay lau giọt nước tràn ra nơi khóe mắt tôi.

“Mặt em hiện giờ không được dính nước, dù trong lòng em có khó tin đến mấy thi sự thật vẫn là sự thật, Huỳnh Bảo Nhi, Trần Thanh Vũ đã phản bội lại tình yêu của em rồi, người đàn ông này không xứng đáng với tình cảm của em đâu.”
Những lời Phan Huỳnh Đức nói tựa như lưỡi dao đâm xe tim gan, tôi cảm giác như có bàn tay ai đó đang bóp chặt lấy tim mình, đau không thở nổi.

Tôi vô lực tựa vào thành giường, hai mắt mở to, trống nhìn về phía trước.

Trần Thanh Vũ, anh nói cho em biết đi, tất cả đều không phải sự thật đúng không… “Nghỉ ngơi cho tốt đi, vài ngày nữa là mặt em sẽ hồi phục lại.” Phan Huỳnh Đức nhiên nhìn tôi, nhẹ nhàng nói.


Sau khi anh ta rời đi, tôi một trên giường rồi ngẩn người.

Trong đầu tôi vẫn lặp đi lặp lại những lời Phan Huỳnh Đức vừa
Tôi cổ sức ngồi dậy khỏi giường, đi giày rồi rời khỏi phòng bệnh.

Tôi đi tìm Vũ Khả Hân, nhờ cô ấy giúp tôi trốn ra ngoài.

Tuy thời gian Vũ Hân ở cùng tôi chưa lâu nhưng chúng tôi đã tâm ý tương thông, cô ấy biết rõ tôi đang muốn biểu đạt điều gì.

“Vân Hạ, cô nói cô muốn đi ra ngoài một chuyển sao? Cô muốn tôi giúp cô à?”
Vũ Khả Hân khó xử nhìn tôi.

Tôi gật đầu, miệng mấp máy trong câm lặng: “Vũ Khả Hân, giúp tôi.” “Cô cầm điện thoại theo đi, đừng đi lâu quá cũng đừng đi quá xa, phải về sớm đó.

Nếu như bị lạc đường hay gặp chuyện nguy hiểm thì nhớ phải gọi điện cho tôi.”
Vũ Khả Hân cầm tay tôi mà dặn dò.

Tôi biết ơn nhìn Vũ Hân, tôi biết chỉ cần nhờ cô ấy thì chắc chắn sẽ thành công.

Vũ Khả Hân dụ được mấy gã vệ sĩ canh cửa rời đi một cách thành công, tôi vội chạy ra ngoài, đón một chiếc taxi rồi đưa tờ giấy ghi địa chỉ mà Vũ Khả Hân đã ghi giúp tôi cho tài xế.

Tôi muốn tài xế đưa tôi tới nhà họ Trần.

Xe vừa tới nơi, trả tiền xong tôi lập tức bước xuống xe.

Tôi ngắm nhìn căn biệt thự quen thuộc đứng sừng sững trước mặt, hốc mắt dần
Dù Phan Huỳnh Đức có nói cái gì thì tôi cũng sẽ không tin, tôi muốn đích thân đi hỏi Trần Thanh Vũ.

Tôi đứng đợi trước cửa nhà họ Trần một lúc lâu, cuối cùng cũng đợi được tới khi xe của Trần Thanh Vũ trở về.

Tôi vui sướng đứng dậy từ trên đất, lập tức muốn chạy về phía Trần Thanh Vũ.

Thế nhưng khi nhìn thấy Trần Thanh Vũ năm tay Nguyễn Mỹ đi ra, toàn thân tôi lại trở nên run rẩy.

Môi tôi run bần bật, đôi mắt bị thương nhìn Trần Thanh
Vübước xuống từ trên xe, cả người lạnh lẽo như rơi xuống hầm băng.

“Trần Thanh Vũ, anh làm sao mà cứ căng thẳng thế, con nó còn nhỏ lắm.” “Đây là đứa con thứ hai của chúng ta, tất nhiên là phải hồi hộp rồi.” Trần Thanh Vũ nhìn Nguyễn Mỹ đang nép trong ngực mình một cách cưng chiều, gương mặt tuấn mĩ mang theo hơi thở mê đầm lòng người.

Tôi trợ mắt nhìn Trần Thanh Vũ ôm Nguyễn Mỹ đi vào biệt thư, hai chân mềm nhũn ngã khụy xuống mặt đất.

Thua rồi…
Tôi thua thật rồi..

Cuối cùng thì tôi lại thua tới vô cùng thảm hại..