Dường như anh rất muốn giải thích với Huỳnh Bảo Nhi nhưng lại không biết nên nói thể nào.
Huỳnh Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, trong mắt lóe lên tia sáng mờ nhạt.
“Tôi thật sự rất thất bại.”
Huỳnh Bảo Nhi để lại câu nói này rồi đứng dậy rời
Bóng lưng của cô hơi lẻ loi, thậm chí là cô độc,
Trần Thanh Vũ ngần người, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Huỳnh Bảo Nhi.
Mãi đến khi cô khuất hẳn, anh mới không nhịn được mà nhíu mày.
Anh rất muốn lao đến bên Huỳnh Bảo Nhi, ôm chặt lấy cô.
Nhưng bây giờ hình như anh đã mất đi tư cách đó.
Cho dù anh muốn ôm Huỳnh Bảo Nhi, chỉ sợ cô Anh sẽ chờ Huỳnh Bào Nhi, bất kể bao lâu, anh cũng không đồng ý, cũng sẽ chờ đến lúc cô tha thứ cho mình.
Thời gian trôi qua từng chút một, Huỳnh Bảo Nhi vẫn ở Provence, chưa về thành phố.
.
Đọc truyện hay tại == T r u m T r u y e n.
COM ==
Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi dứt khoát sống cùng cô ở Provence, cả gia đình chung sống hòa binh.
Điển Thanh Mây vẫn ở thành phố để coi sóc Phan Huỳnh Đức, thinh thoảng sẽ gọi video với Vũ Khả Hân và Huỳnh Bảo Nhi, nói chuyện phiếm với bọn họ.
“Điền Thanh Mây, để anh ấy nghỉ ngơi đi.” Một ngày nọ, sau khi nói chuyện với Điển Thanh Mây xong, Huỳnh Bào Nhi đột nhiên nói.
Điển Thanh Mây bị cô kích thích, sắc mặt trắng bệch hơn mấy phần.
Cô ấy nhìn Huỳnh Bảo Nhi rồi lắc đầu: “Không đâu, Đức muốn sống như thế.”
“Điển Thanh Mây, thế này chẳng khác gi đang trói buộc anh ấy, chị có biết không?” Huỳnh Bảo Nhi nhìn về cố chấp của Điển Thanh Mây thì đau lòng nói.
Điển Thanh Mây nên có cuộc sống của riêng mình, nghe nói người nhà Điển Thanh Mây đã tìm đối tượng tốt cho cô ấy, bào Điển Thanh Mây đừng trông nom Phan Huỳnh Đức nữa.
“Chị không muốn biết, chị có thể ở bên Đức, chị phải ở bên anh ấy.
Huỳnh Bảo Nhi, em không yêu anh ấy cũng không sao, có chi yêu anh ấy là được rồi.” Trước sự lên án của Điển Thanh Mây, Huỳnh Bảo Nhi không nói nên lời.
Cô áy náy với Phan Huỳnh Đức nhưng đó chi là áy náy mà thôi, trái tim cô đã thuộc về Trần Thanh Vũ, cô không muốn lừa Điền Thanh Mây.
Cô không yêu Phan Huỳnh Đức, mặc dù sự thật này rất tàn nhẫn nhưng vẫn là sự thật.
“Bảo Nhi, chị sẽ ở bên Đức, ở bên anh ấy cả đời.
Nếu em rành thì về thăm anh ấy, à không, em không cần quay về bởi vì anh ấy vẫn luôn sống trong cơ thể em.
Đức từng nói cách chết này khiến anh ấy rất vui vẻ bởi vì có thể ở với em cả đời.”
Mỗi khi nghe thấy Điển Thanh Mây nói những lời này, Huỳnh Bảo Nhi lại cảm thấy lòng đau như cắt.
Trước tình cảm sâu sắc của Phan Huỳnh Đức, cô không biết rốt cuộc mình nên làm thể nào.
và.”
Mây.
“Điển Thanh Mây, nếu cứ như vậy, chị sẽ rất vất Huỳnh Bảo Nhi cụp mắt, cười khổ với Điển Thanh
Chăm sóc một người đàn ông không yêu mình cà đời, chuyện này thật sự rất vất và.”Chị vui vẻ chịu đựng.” Điển Thanh Mây mim cười, trên khuôn mặt ấy xuất hiện vẻ ngượng ngùng như khi cô ấy còn trẻ.
Tâm trạng của Huỳnh Bào Nhi rất phức tạp, sau khi tắt video, cô nhìn bé Gạo Tẻ trong nôi, không nói nên lời.
“Vân Hạ, sao vậy?” Thấy Huỳnh Bào Nhi ngồi bên giường, ngần người nhin bé Gái Tè thì Vũ Khả Hân bước về phía cô, lo lắng hỏi.
Huỳnh Bảo Nhi hoàn hồn, nhìn Vũ Khả Hân rồi lắc đầu nói: “Không, em không sao.
Vũ Khà Hân, chúng ta đưa bé Gạo Tè ra ngoài chơi đi, hôm nay thời tiết không tệ.”
“Được thôi.”
Vũ Khả Hân nhìn về phía cánh đồng hoa bên ngoài, khi trông thấy bóng dáng người đàn ông đang khom lưng trên cánh đồng, trong mắt cô ấy thoáng xuất hiện chút phiên muộn.
Cứ tưởng Trần Thanh Vũ sẽ không kiên trì được mấy ngày nhưng bây giờ đã qua một tháng, anh vẫn chăm sóc cánh đồng hoa không hề rời đi.
Nhiều lần Vũ Khả Hân định nói cho Huỳnh Bào Nhi biết Trần Thanh Vũ đang ở bên ngoài nhưng cuối cùng lại thôi.”VO Khả Hân, chị quen người nông dân trống hoa kia à?” Sau khi thay tã cho bé Gạo Tè, Huỳnh Bảo Nhi hỏi.
Vũ Khà Hân nhìn cô với vẻ hơi lúng túng, lắc đầu: “Không quen, do Merlin giới thiệu đây.”
Merlin là một người đàn ông tóc vàng sống trong khu nhà cách bọn họ không xa, cậu ấy khá quen thuộc với đảm người Vũ Khả Hân, hình như có ý với Huỳnh Bảo Nhi.
Merlin đã ly hôn, vợ cậu ấy để lại một cô con gái, thế nên cậu ấy thường xuyên dẫn Lala – con gái của mình sang chơi.
Huỳnh Bào Nhi rất thích đứa trẻ này, thinh thoảng Lala cũng giúp cô chăm sóc bé Gạo Tẻ.
“Ó, ra là vậy.” Nghe thấy thể, Huỳnh Bảo Nhi hơi cụp mắt.
Thấy Huỳnh Bảo Nhi tỏ ra cô đơn, Vũ Khả Hân hơi lo lắng: “Sao thế? Sao lại có vẻ mặt như vậy?”
“Không… không có gì.”
Huỳnh Bảo Nhi lấy lại tinh thần, nhếch môi nhìn Vũ Khả Hân rồi lắc đầu.
Nghe thấy Huỳnh Bào Nhi nói vậy, Vũ Khả Hân
thoáng bận tâm trong lòng.
Vũ Khà Hãn nghĩ có phải Huỳnh Bảo Nhi đã phát hiện gì đó rồi hay không? Chẳng lẽ cô đã nhận ra thân phận của Trần Thanh Vũ rối à?
Vũ Khả Hân và Huỳnh Bảo Nhi đi đến cánh đồng hoa, bé Gạo Tề rất thích bò tới bò lui trong cánh đồng hoa này.
Thấy bé Gạo Tè nắm lấy những đóa hoa rồi kêu bi bộ, Huỳnh Bảo Nhi không khỏi mim cười.
Ở cách đó không xa, Trần Thanh Vũ đang tia tót lại cánh đồng hoa cảm thấy vô cùng kích động.
Anh ở đây một tháng, rốt cuộc cũng nhìn thấy con gái mình rồi,
Quả nhiên con gái anh rất giống Huỳnh Bảo Nhi.
Trần Thanh Vũ vô cùng kích động, thậm chí rất muốn đi về phía bé Gạo Tẻ nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng.
Nếu bây giờ anh để lộ thân phận, chỉ sợ Huỳnh Bào Nhi sẽ đuổi anh đi, khi đó anh không thể ở bên cô và con gái nữa.
“Bảo Nhi, Vũ Khả Hân.”
“DI Bảo Nhi, dì Khả Hân.”
Trong lúc Huỳnh Bảo Nhi và Vũ Khả Hân ngồi bên cạnh, vui vẻ nhìn khuôn mặt non nớt của bé Gạo Tẻ thì Merlin dan Lala đến.Merlin là một đầu bếp bánh ngọt, bình thường luôn thích tặng bánh cho Huỳnh Bảo Nhi và Vũ Khả Hân, cậu ấy có tính cách vô cùng dịu dàng khiến người khác cảm thấy rất an toàn.
Khi thấy Merlin, Huỳnh Bảo Nhi lập tức đứng dậy: “Hôm nay cậu không phải đi làm à?”
“Hôm nay tôi không mở tiệm, tối qua Lala hơi sốt, tôi vừa đưa con bé đi tiêm.
Lúc quay về thi nhìn thấy các cô đang chơi ở đây, Lala cũng muốn qua thể nên…” Khi đứng trước Huỳnh Bảo Nhi, Merlin thường vô thức đỏ mặt.
Huỳnh Bảo Nhi mim cười, ngồi xổm xuống nói với Lala có dáng vẻ đáng yêu với hai búi tóc sừng dê: “Lala đã khỏe hơn chưa?”
“Di Bào Nhi, mấy ngày rối Lala không gặp di, sao di không đến tiệm của bố để chơi thể?” Lala rất thích chơi với Huỳnh Bảo Nhi, có vẻ cô bẻ đã coi cô như mẹ rồi.
“Mấy ngày nay di Bảo Nhi phải chăm sóc bé Gao Tẻ nên không sang được, Lala có muốn chơi với em gái không?”
Huỳnh Bảo Nhi ôm lấy Lala, gõ nhẹ lên mũi cô bẻ.
“Có a.” Lala gật đầu, nhìn bé Gạo Tè với vẻ mặt hào hứng.Bẻ Gạo Tẻ chớp đôi mắt xinh đẹp, không hiếu Huỳnh Bảo Nhi và Lala đang nói gì, chỉ bập bẹ phát ra vài tiếng khó hiểu.
“Hình như em gái cao lên rồi.” Lala đã bảy tuổi, cô bé bể bẻ Gạo Tẻ lên rồi mừng rỡ nói với Huỳnh Bào Nhi.
“Trẻ con luôn lớn rất nhanh.” Huỳnh Bảo Nhi cười khẽ, nói với cô bé.
“Tôi có mua một chút nguyên liệu nấu lầu rồi, hay là hôm nay sang chỗ tôi ăn lẩu nhỏ được không?”
Merlin nhìn Huỳnh Bảo Nhi với vẻ mong đợi.
Thấy Merlin nhiệt tình như vậy, Huỳnh Bảo Nhí không biết nên từ chối thể nào bèn nhìn về phía Vũ Khả Hân.
Sao Vũ Khả Hân lại không hiểu ý của Huỳnh Bảo Nhi cơ chứ, cô ấy cong môi mim cười nhìn Huỳnh Bảo Nhi.
“Bảo Nhi, chúng ta đến nhà Merlin ăn lẩu cũng được, dù sao hôm nay Huỳnh Bảo và Bánh Gạo không về, chỉ có hai người ăn cơm thì chán lắm.”
Vũ Khả Hân tò ra rất hào hứng, Huỳnh Bảo Nhi đành phải gật đầu.
Thật ra cô cũng thích ăn cơm do Merlin nau, cậu ấy quả là một người đàn ông tài giỏi, tay nghề nấu nướng vô cùng tốt.
Huỳnh Bào Nhi và Vũ Khả Hân cũng đến nhà.
Trần Thanh Vũ đang sửa sang cánh đồng hoa, thấy Huỳnh Bảo Nhi dẫn bé Gạo Tẻ đến nhà đàn ông lạ thị tức giận đến mức sầm mặt.
Sao anh lại không nhận ra chứ, cứ nhìn dáng vẻ của người đàn ông kia là biết cậu ấy có ý với Huỳnh Bảo Nhi rối.
Vừa nghĩ đến việc có thằng đàn ông khác đang ngấp nghé vợ mình, Trần Thanh Vũ tức đến mức trái tim sắp nổ tung.
Đương nhiên Huỳnh Bảo Nhi không biết Trần Thanh Vũ đang tức giận gần chết vì biết cô đồng ý đến nhà Merlin ăn cơm.
Cô bế bẻ Gạo Tẻ đến nhà Merlin, chủ động giúp đỡ cậu ấy.
Merlin là một đầu bếp rất tài giỏi, đã mang đồ ăn cho Huỳnh Bào Nhi nhiều lần, cô ăn xong vẫn chưa thỏa mãn.
“Thức ăn anh nấu ngon thật đấy.” Huỳnh Bảo Nhi uống một ngum canh cả mà Merlin hầm vào buổi sáng, không khỏi khen ngợi.
Tay nghề của Merlin có thể bắt kịp các đầu bếp trường, nếu cậu ấy làm đầu bép thì chắc chắn sẽ córất nhiều người thích món ăn của cậu ấy.
“Cô thích ăn à?” Thấy Huỳnh Bảo Nhi thích đó ăn mà mình nấu như thế, khuôn mặt tuần tú của Merlin không khỏi đỏ bừng lên.
Thấy Merlin đỏ mặt, Huỳnh Bảo Nhi lủng túng nói:
“Sao thế? Tôi thích ăn thì sao?”
Nếu cô thích ăn, chẳng lẽ ngày nào Merlin cũng nấu cho cô à?
Huỳnh Bảo Nhi cắn thìa nhìn Merlin.
Sau khi xấu hổ một lúc, dường như Merlin đã gom hết can đảm, cậu ấy nói: “Nếu cô thích ăn những món tôi làm, vậy ngày nào tôi cũng nấu cho cô được không?”
“Thể thì làm phiền anh quá.”
Với biểu hiện ngày hôm nay của Merlin, nếu Huỳnh Bảo Nhi không biết có chuyện gì xảy ra thì cô cũng quá ngu ngốc rối.
“Không đâu, tôi muốn nấu cho cô mà.” Merlin nhìn Huỳnh Bảo Nhi, lắc đầu,
Khóe mắt Huỳnh Bào Nhi giật giật.
Cô mệt môi án huyệt thái dương, nhìn chằm chằm vào Merlin dang xấu hổ, chậm rãi thở hất ra: “Merlin, anh thích tôi đúng không?”Merlin thằng thắn bày tỏ sự yêu thích khác thường như vậy, sao cô lại không biết chứ?
“Đúng, tôi thích cô, Lala cũng thích cô.
Tôi biết… cô đã ly hôn rồi, vì thế nên tôi muốn hỏi, cô có thể ”
“Tôi có hai đứa con trai, một đứa con gái, anh biết chuyện này không?” Huỳnh Bảo Nhi ngắt lời cậu ấy, thản nhiên nói.
“Tôi biết chứ, con của cô rất xuất sắc.” Merlin dịu dàng nói.
Cậu ấy thích nét mặt dịu dàng và kiên cường của Huỳnh Bảo Nhi, trong tình yêu đôi khi không cần bàn đến những thứ khác, chỉ cần có cảm giác là được rồi.
“Nhưng tôi lớn hơn anh cơ mà?”.