Huỳnh Bảo Nhi nhìn Merlin rồi lắp lại một lần nữa,
Merlin nhỏ hơn Huỳnh Bảo Nhi năm tuổi, mặc dù cậu ấy trông rất chững chạc, thậm chí có phần hơi già nhưng về tuổi tác thì thật sự Huỳnh Bào Nhi lớn hơn.
“Tôi không ngai.”
Con người màu xanh của Merlin nhìn chằm chằm vào Huỳnh Bảo Nhi rồi nói.
Huỳnh Bảo Nhi sầm mặt xuống, vào lúc cô còn muốn nói gì nữa nhưng Lala ở bên kia đã không biết nghe được bao nhiều mà thờ đấu ra cười hì hì nói với hai người Huỳnh Bảo Nhi và Merlin: “Di Bảo Nhi, dì đồng ý với bố con đi.
Bố con là một người đàn ông rất giỏi đẩy, bố biết làm bánh ngọt, biết nấu cơm, còn biết giặt đổ nữa, bố là người đàn ông tuyệt vời nhất đấy.”
Lời nói ngây thơ của Lala khiến cho gương mặt của Merlin nhất thời xấu hổ không chịu được.
“Báo Nhi, tôi cũng không còn trẻ nữa, tôi muốn cùng cô xây dựng nên một gia đình.
Tôi sẽ cố gắng chăm lo cho con của cô, cũng sẽ có gắng kiếm tiến để cỏ có thể sống một cuộc sống hạnh phúc, cô suy nghĩ về tôi một chút di?”
Huỳnh Bảo Nhi không ngờ cô lại có giá như vậy, sau chuyện của Trần Thanh Vũ và Lê Ánh Ly thì sự buồn phiền của cô cũng đã giảm đi ít nhiều.
Cô câm thấy bàn thân mình đã không còn trẻ nữa nên cũng không cho rằng mình có vốn liếng về tuổi trẻ, nhưng thật không ngờ thì ra vào độ tuổi này của cô vẫn có thể được đàn ông xem trọng.
Loại cảm giác này khiến cho Huỳnh Bảo Nhi cảm thấy hơi mơ hồ.
“Merlin, anh thật sự thích Vân Ha sao?” Sau khi Vũ Khả Hân nghe vậy thì cũng đi về phía phòng bếp, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một nụ cười mờ ám.
Huỳnh Bào Nhi cảm thấy hiện tại Vũ Khả Hân nói câu này cử như châm dầu vào lửa, nhất thời vô cùng đau đầu nhìn cô ấy.
Bởi vì sống cùng với Merlin cứ như bạn bè cũ lâu năm vậy nên Huỳnh Bảo Nhi đang suy nghĩ phải làm sao để từ chối uyển chuyển sự theo đuổi của Merlin, Bây giờ Vũ Khả Hân lại nói như vậy thì giống như Huỳnh Bảo Nhi cũng đang có ý giống Merlin vậy.
Cô sấm mặt xuống, vào lúc vừa định nói gì đó với Vũ Khả Hân thì cô ấy đã cướp lời trước, cười hi hi nhin Huỳnh Bảo Nhi rối nói: “Vân Ha, chi bằng em thử một chút xem sao.
Chị cảm thấy Merlin là một người đàn ông khả tốt, hơn nữa cậu ấy còn biết nấu cơm nữa đấy, chỉ cần em ở bên cạnh Merlin thì sau này chúng ta sẽ được ăn thức ăn của cậu ấy nấu rồi.”
Từ khi nào thì Vũ Khả Hân lại biển thành một người ham ăn như vậy rồi chứ?
Khóe mắt Huỳnh Bảo Nhi khẽ co giật, cô nhìn về phía Merlin thì thấy gương mặt cậu ấy hơi đỏ lên, nhưng ánh mắt lại nhìn cô vô cùng chăm chủ.
“Bảo Nhi, tôi cũng cảm thấy chúng ta có thể thử một chút.”
Khóe miệng Huỳnh Bảo Nhi càng méo xệch.
Mà bên ngoài cửa sổ của Merlin chinh là bóng dáng Trần Thanh Vũ đang ngồi đó.
Anh nắm đám cò dại trên mặt đất, thờ phi phò nhìn hai người Huỳnh Bảo Nhi và Merlin, cắn răng nghiến lợi nhìn dáng vẻ do dự không muốn từ chối của cô.
Thậm chí anh còn hơi không khống chế được mà muốn xông vào bên trong ngay lập tức, ôm chặt cô vào ngực rồi gắm thét với Merlin, không cho cậu ấy đến gán Huỳnh Bảo Nhi.Nhưng mà sau đó Trần Thanh Vũ lập tức bình tĩnh lại, anh cảm thấy bản thân mình nên học cách kiếm chế hơn,
Nếu như bây giờ anh xông vào đứng trước mặt Huỳnh Bảo Nhi thì thân phận của anh sẽ bị phơi bày ra ảnh sáng, như vậy anh cũng sẽ không còn cd hội ở lại bên cạnh cô nữa.
Nghĩ tới những chuyện này, Trần Thanh Vũ không khỏi thờ ra một hơi, anh nhìn Huỳnh Bảo Nhi thật lâu rồi rời khỏi đó.
Anh nhất định sẽ theo đuổi Huỳnh Bảo Nhi lại một lần nữa.
“Vũ Khà Hân, vừa rồi chị nói vậy là có ý gì chứ?” Trên đường Huỳnh Bảo Nhi và Vũ Khả Hân trở về nhà thì cô ôm lấy bé Gạo Tẻ rồi nghiêng đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ nhìn Vũ Khả Hân.
Cô ấy vừa liếc nhìn Huỳnh Bảo Nhị vừa nhảy mắt một cái, cười hì hì nói với cô rằng: “Bảo Nhi, không phải chị đang..
không phải chị cũng muốn em nhận được hạnh phúc sao? Merlin lại là một người đàn ông không có vợ, Lala cũng rất dễ thương mà, chị cảm thấy em ở bên Merlin vô cùng xứng đồi”
Lidi nói của Vũ Khả Hãn khiến cho gương mặt của Huỳnh Bào Nhi tối sầm lại.
“Hơn nữa, chẳng lẽ boi vì trong lòng em vẫn còn tổng giám đốc Vũ cho nên mới không muốn đón nhận Merlin sao?” Thấy Huỳnh Bảo Nhi còn muốn nói gì đó thì Vũ Khả Hân đã lập tức mở miệng cắt ngang.
Lời nói của cô ấy khiến cho ánh mắt Huỳnh Bảo Nhi hiện lên chút u ám.
Cô rũ mắt xuống che giấu sự phức tạp và khổ sở nơi đây mắt.
“Vân Hạ, em phài hạnh phúc hơn những người khác mới được đấy.”
Vũ Khả Hân đưa tay ra ôm lấy cơ thể của Huỳnh
Bảo Nhi rồi nhe giọng nói.
Hạnh phúc hơn những người khác sao?
Huỳnh Bảo Nhi nhìn Vũ Khả Hân rồi cười nhạt nói: “Khả Hân, chuyện của chị và Vũ Hoàng Nam thể nào rồi?”
Vũ Hoàng Nam là thư ký của Vũ Khả Hân, hơn nữa còn là một người đàn ông yêu cô ấy nữa.
Huỳnh Bảo Nhi đã từng nhìn thấy người đàn ông kia rối, sau khi Vũ Khả Hân ly hôn với Trịnh Quang Hài thì đã đi du lịch vòng quanh thế giới, sau đó trò về thừa kế tập đoàn của Bernice, trở thành chủ tịch tập đoàn.
Vũ Hoàng Nam là một sinh viên cao học vừa tốt nghiệp đại học, dáng người khá tuấn tú dịu dàng, tính cách cũng vô cùng tốt.
Cậu ấy đã từng tiết lộ với Huỳnh Bảo Nhi rằng trong một cuộc họp báo công bố sàn phẩm mới thì cậu ấy nhìn thầy Vũ Khả Hân, từ đó vô cùng si mê cô gái kiên cường đó.
Cũng chính bắt đầu từ lúc ấy, Vũ Hoàng Nam từ bỏ vị trí Tổng thanh tra của Bộ Tài chính, cam tâm tình nguyên trở thành thư kỷ của Vũ Khả Hân.
“Cậu ấy..” Vũ Khả Hân nghe thấy tên Vũ Hoàng Nam thì giọng nói hơi dừng lại.
“Cậu ấy rất yêu chị đấy, em nhìn ra được cậu ấy thật lòng yêu chị mà” Huỳnh Bảo Nhi nhìn thấy Vũ Khả Hân cử mãi do dự không quyết thi nhàn nhạt nói.
Huỳnh Bào Nhi đã nhìn thấy Vũ Hoàng Nam đã hao tốn rất nhiều tâm huyết để tổ chức sinh nhật cho Vũ Khả Hân, mặc dù khi đó cô ấy không cảm kích nhưng Huỳnh Bảo Nhi biết rằng cô ấy không phải có ý muốn đối xử với Vũ Hoàng Nam như vậy, thật ra cô ấy chi muốn Vũ Hoàng Nam đừng si mê cô ấy nhiều quả.
“Vũ Khả Hân, chị nói muốn nhìn thấy em được hạnh phúc, nhưng mà em cũng giống vậy, em cũng hy vọng chị có thể hạnh phúc” Huỳnh Bảo Nhi nắm lấy ta cô ấy rối nhe giọng nói.
“Em cũng hy vọng Điển Thanh Mây có thể nhận được hạnh phúc nhưng mà chị ấy là một người phụ nữ vô cùng cố chấp, trái tim chị ấy đặt trên người Phan Huỳnh Đức nên em không cách nào khuyên nhủ được.
Nhưng ngược lại chị thì có thể đấy, chuyện của Trịnh Quang Hài đã qua rất lâu rồi, chị nên bắt đầu cuộc sống của mình thôi.”
“Chị không dầm yêu nữa.” Ảnh mắt Vũ Khả Hân mờ mit nhìn Huỳnh Bảo Nhi, nói ra sự sợ hãi trong lòng minh.
Cuộc sống của cô ấy đã từng lướt qua ba người đàn ông, một người là người đàn ông đã phản bội cô ấy, một người là Victor, còn một người khác là Trịnh Quang Hải.
Vũ Khả Hân cảm thấy mình vô cùng sợ hãi chuyện yêu đương, còn Vũ Hoàng Nam thì lại quá tốt đẹp.
“Chị lớn hơn Vũ Hoàng Nam mười tuổi, Bảo Nhi, em cảm thấy chi có thể ở bên cậu ấy sao? Hơn nữa, những chuyện mà chị trải qua trước kia vẫn còn gây ra khá nhiều tổn thương cho chị, Vũ Hoàng Nam là con một, chị không thể nào sinh con cho cậu ấy được.”
“vũ Khả Hãn, cậu ấy sẽ không để ý đâu, thật ra thì cậu ấy biết hết tất cả những gì mà trước đây chị từngtrải qua đầy” Huỳnh Bào Nhí nhìn về mặt đau khổ của Vũ Khả Hân thì nhẹ giọng nói.
Sau khi nghe thấy lời nói của Huỳnh Bảo Nhi, ánh mắt Vũ Khả Hân chợt co rút.
Dường như cô ấy không hề nghĩ tới Huỳnh Bảo Nhi sẽ nói ra những lời này.
Vũ Hoàng Nam biết vào thời điểm cô ấy chưa nhận lại bố mẹ ruột của mình đã gặp phải những chuyện kia sao? Cơ thể cô ấy đã có bệnh từ lâu, mặc dù bây giờ cô ấy trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Bernice nhưng mà những vết nhơ kia cũng không thể nào trồn tránh được.
“Đúng vậy, lúc cậu ấy yêu chị thì đã biết tất cả những chuyện trước đây mà chị đã trài qua rồi.
Vũ Khả Hân, chị nên düng cảm một chút, bước về phía trước một bước đi.” Huỳnh Bào Nhi nắm lấy tay cô ấy, đôi mắt sảng quắc nhìn Vũ Khả Hân chăm chú.
Sau khi nghe cô nói những lời này thì đôi mắt Vũ Khả Hân không khỏi đỏ ửng lên.
“Chi… thật sự có thể sao?”
“Có thể, cậu ấy đã từng trò chuyện với em rất nhiều lần, ngay cả những ngày chúng ta ở Provence, thật ra thì… cậu ấy vẫn luôn liên lạc với em để hỏi những chuyện liên quan đến chị.
Cậu ấy nói rằng đã chuẩn bị sẵn sàng để ở bên chị rối, cậu ấy biết chị không tin vào tinh yêu nhưng mà cậu ấy vẫn sẽ đứng sau lưng chị.”
“Tên ngốc này.” Vũ Khả Hân che mặt lại, hai vai không ngừng run rẩy.
Thật ra Vũ Khả Hân và Vũ Hoàng Nam đã ở bên nhau rồi, có thể nói là bọn họ đã ở chung rối.
Mặc dù cô ấy vẫn luôn nói rằng mình đối với Vũ Hoàng Nam chỉ có quan hệ trên giường nhưng Huỳnh Bảo Nhi rất rõ trong lòng cô ấy cũng bị Vũ Hoàng Nam hấp dẫn.
“Vũ Khả Hân, chị nên trân trọng người đàn ông này.”
Ảnh mắt dịu dàng của Huỳnh Bảo Nhi nhìn Vũ Khả Hân đang khóc thẩm giống như một đứa trẻ vậy, đôi một không khỏi cong lên.
Bé Gạo Tẻ nằm trong ngực Huỳnh Bào Nhi nhìn thấy vẻ mặt hai người đều có chút kỳ lạ nên nằm yên phun bong bóng.
Huỳnh Bào Nhi củi đầu xuống nhìn vào gương mặt non nớt của bé Gạo Tẻ thì không kiểm được hôn lên gương mặt kia.
Tất cả mọi người đều sẽ nhận được hạnh phúc, quá tốt rồi.
Vào lúc Huỳnh Bảo Nhi và Vũ Khả Hân trở vê thì Phan Huỳnh Bào và Trần Quân Phi đang tranh chấp gì đó, hai người tranh cãi tới mức mặt đỏ tía tai nhưng vẫn không ai chịu nhường ai.
Huỳnh Bảo Nhi thấy vậy thì cau mày nói: “Quân Phi, Huỳnh Bảo, hai đứa đang tranh cãi gi vậy?”
“Không có gì cả, ai lại rảnh rỗi đi gây sự với cái tên đó chứ.” Trần Quân Phi thầy Huỳnh Bảo Nhi đã trở lại thì lập tức xốc lại tinh thần, trên gương mặt tuấn tú vốn tràn đầy lửa giận nhưng giờ đây lại phù một vẻ mia mai nhìn Phan Huỳnh Bảo, đáy mắt còn mang theo một chút khinh miệt nói.
Ảnh mắt Phan Huỳnh Bảo lạnh lùng quét qua Trần Quân Phi rối đưa mắt về phía Huỳnh Bảo Nhi nói: “Mẹ, Trần Quân Phi đã làm một người phụ nữ tên Cẩm Tiên lớn bụng, bây giờ còn đến bệnh viện phá thai đẩy.”
Lời nói của Phan Huỳnh Bảo khiến cho cả người Huỳnh Bảo Nhi run lên.
Cô há hốc mồm nhìn Trần Quân Phi.
“Con mẹ nó Phan Huỳnh Bảo, cậu có ý đúng không? Loại phụ nữ đó, làm sao tôi biết được đứa trẻ kia có phải là của tôi hay không mà bây giờ cậu lại đi nói với mẹ chứ?”
Trần Quân Phi hơi tức giận nhìn Phan Huỳnh Bào, dứt lời thì cậu phóng đến trước mặt Phan Huỳnh Bảo đưa nắm đam.Huỳnh Bảo Nhi sắm mặt xuống, nhìn thấy hành động của Trần Quân Phi thì đôi mắt hạnh đen láy bỗng hiện lên chút uể oải,
Trần Quân Phi không cam lòng nhìn Phan Huỳnh Bảo rối hung ác nói: “Tôi cảnh cáo cậu, chuyện của tôi không liên quan đến cậu, cậu đừng hòng lợi dụng loại chuyện này mà phá hoại tình cảm của tôi với mẹ.
Đừng tưởng rằng bây giờ tôi cho cậu đến gần mẹ thì cậu thật sự cho rằng bàn thân mà con của mẹ, chẳng qua cậu chỉ là con của chủ út mà thôi, không có bất kỳ quan hệ gì với mẹ cà.”
“Quân Phi, đủ rồi”
Huỳnh Bảo Nhi thấy dáng vẻ Trần Quân Phi vô củng cố chấp thì hơi đau đầu.
Trần Quân Phi cắn môi trợn mắt nhìn Phan Huỳnh Bào rồi đi đến bên cạnh Huỳnh Bảo Nhi, ôm bé Gạo Tẻ và bình tĩnh nói: “Mẹ, chuyện này con sẽ tự mình xử lý, người phụ nữ kia chỉ là một à tình nhân của con mà thôi.
Rõ ràng mỗi lần con đều dùng biện pháp cà, con tiện nhân này lại dám mang thai, con sẽ không để đứa bé đó chào đời đâu.”.