Theo lời bác sĩ báo cáo, từ lúc rơi vào giấc ngủ Hữu Quyên chưa yên ổn được khi nào.
Cứ cách một đoạn thời gian thì lại chập chờn tỉnh giấc không ngừng khóc lóc. Bất quá đành phải cho một lượng ít thuốc mê cho vào thuốc. Sau khi uống xong mới miễn cưỡng rơi vào giấc ngủ.
Hoắc Thừa Cảnh lại gần giường, lặng nhìn gương mặt nhỏ đang rơi vào giấc ngủ. Hàng lông mi vẫn còn ươn ướt chưa khô.
Người đàn ông cũng không nghĩ đến việc, nhìn cô trông bộ dạng hiện giờ hắn lại đau lòng như vậy.
Hoắc Thừa Cảnh đứng dậy, rồi lại đi qua đi lại. Căn phòng toàn mùi thuốc, yên tĩnh đến lạ. Khắp người Hữu Quyên đầy những vết băng bó.
Hắn lại bất lực ngồi dựa vào ghế, không thể ngủ được. Vẫn nhìn chằm chằm vào người đang nằm. Cứ như thế hàng giờ đồng hồ trôi qua đến tận sáng.
Người trên giường vẫn đang ngủ.
Cho đến khi nghe tiếng gõ cửa, hắn mới cau mày đi ra ngoài.
“Ông Dupont mời ngài dùng bữa, cả đêm qua ngài vẫn chưa ăn gì rồi.”
Chước Vũ trông ông chủ bộ dạng mệt mỏi, hai quầng mắt thâm lại. Biết là không thể nói gì để người đàn ông rời đi. Chỉ duy có việc nể mặt chủ gia tộc thì may ra.
Từ hôm qua sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, rồi đến khi bắt đầu buổi lễ. Hoắc Thừa Cảnh chỉ nghĩ đến việc làm sao để kết thúc nhanh nhất. Sau đó lại trở ra tìm nữ hầu kia.
Hoắc Thừa Cảnh nghe đến đây thì cũng rời đi, nhưng lại dặn dò Chước Vũ canh gác cẩn thận.
…
Trên chiếc bàn dài, từng món đồ ăn được bày biện khá sang trọng lại đẹp mắt. Từng hàng người hầu đều kính cẩn bưng ra những món ăn đặt trên bàn.
Ông Dupont nhìn Hoắc Thừa Cảnh, bàn tay ra hiệu mời người đàn ông ăn. Hoắc Thừa Cảnh vì phép tắc liền cầm đũa gắp vài miếng.
Thần sắc Hoắc Thừa Cảnh xanh xao như thế, quả thật là đang rất lo lắng cho nữ nhân kia.
“Người được mời là bác sĩ danh tiếng vô cùng, cậu cứ ăn đi, cô ấy sẽ được chăm sóc tốt.”
Đến khi kết thúc bữa ăn, Hoắc Thừa Cảnh nhanh chóng trở lại căn phòng. Nhưng khi đến nơi, lượng người phục vụ nơi đây có vẻ đông hơn. Người nào người nấy trên gương mặt biểu cảm đều khá sợ hãi và lo lắng. Chước Vũ thấy vậy liền cẩn trọng báo cáo tình hình.
“Cô ấy tỉnh lại rồi thưa ngài.”
Hoắc Thừa Cảnh đẩy cửa, tâm trạng theo đó bất an.
Hữu Quyên ngồi trên giường, ánh mắt đỏ hoe lại sưng lên. Trông thấy cánh cửa mở rồi Hoắc Thừa Cảnh bước vào, cô lập tức lặng người nhìn.
Tất cả những gì diễn ra từ hôm qua đến nay, đều tái hiện trong ký ức rõ vô cùng.
Mà người trước mặt bây giờ, lại là người cô sợ nhất.
Sợ thì sợ, nhưng hắn vẫn là ông chủ. Và, cũng hôm qua hắn là người giúp cô thoát khỏi cảnh tưởng sợ hãi kia.
“Chào ông chủ.” Giọng cô yếu ớt khó nghe vô cùng.
Vừa nói xong, liền cầm tấm chăn che người chui dần vào một góc. Đầu cô giờ phút này đau nhức, thêm nữa cơ thể suy nhược vì dùng lượng lớn thuốc mê.
Hoắc Thừa Cảnh cau mày, nhìn được biểu cảm cô sợ nhưng mà không thể làm gì. Từ đầu đến cuối, người đàn ông đối với cô trong lòng cũng chỉ là mối quan hệ ông chủ và người làm.
Hữu Quyên trông biểu cảm khó chịu của Hoắc Thừa Cảnh, cô cảm thấy sợ hãi. Chẳng lẽ vì hôm qua chạy trốn nên hắn phật ý vẫn chưa định buông tha.
Thế là cô nén sự sợ hãi, cố gắng loạng choạng bò xuống giường để xin lỗi hắn. Bản thân không thể biết được cơ thể mình đã yếu đến chừng nào, nên ngay khi chân chạm mặt đất liền theo đó ngã nhào.
Hoắc Thừa Cảnh trông vậy lập tức lại gần đỡ lên.
Nhưng sự tiếp xúc với Hoắc Thừa Cảnh, lần nữa khiến cô sợ hãi đẩy người đàn ông ra. Cái cảm giác kinh hoàng của đám người đêm qua lần nữa hiện lên, khiến đầu óc cô chốc lát như muốn nổ tung khi phải nhớ lại rõ mồn một.
Bọn chúng kéo áo
Rồi lại kéo váy
Tát lên mặt cô
Bàn tay len lỏi vào da thịt
Ánh mắt Hữu Quyên lập tức trở nên vô hồn đến lạ. Từng hàng nước mắt bắt đầu tuôn trào trên gương mặt nhỏ, miệng lẩm bẩm từng câu, cô lại bắt đầu chui vào một góc.
“Không được qua đây.”
“Các người tha cho tôi đi mà…”
Hoắc Thừa Cảnh trông vậy vội vàng lại gần. Tâm trạng người đàn ông theo đó hoảng sợ, bàn tay giữ chặt cơ thể nhỏ đang run rẩy. Giọng nói càng lúc càng gấp gáp lo lắng.
“Hữu Quyên.”
Hắn cũng nhận ra, đây chính là lần thứ hai hắn gọi đầy đủ tên của cô như vậy. Lần đầu hắn gọi cũng chính là khi hắn đặt tên.
Cơ thể cô vẫn run rẩy.
Hoắc Thừa Cảnh lần nữa giữ chặt hai bả vai, giọng nói của hắn càng lúc càng khẩn trương. Bàn tay giữ chặt chiếc cằm nhỏ bắt gương mặt cô đối diện với hắn, lần nữa lớn giọng.
“Nhìn cho kĩ tôi là ai!”
Hữu Quyên bị bắt ép, ánh mắt dần có tiêu cự. Cô nhìn vào người đàn ông trước mặt. Giọng nói theo đó run rẩy.