Nữ Hầu Được Mua Giá Trên Trời Của Hoắc Thiếu

Chương 64: Muốn cái gì, tôi sẽ cho



Bác sĩ rút ống tiêm trên cánh tay, kết thúc quá trình truyền nước. Qua một khoảng thời gian khá dài, đến khi cảm nhận tinh thần Hữu Quyên dần ổn thì bước ra khỏi căn phòng.

Hoắc Thừa Cảnh vẫn đứng bên ngoài, thần sắc hao hụt thấy rõ.

“Tinh thần cô ấy khá hoảng loạn, dường như là gặp đả kích rất lớn. hơn nữa, theo như ngài kể lại câu chuyện giữa hai người. Tôi cảm thấy cô ấy đối với ngài chính xác là mối quan hệ chủ tớ, luôn cố gắng làm hài lòng ngài.”

Vị bác sĩ trước mặt Hoắc Thừa Cảnh là người nổi tiếng trong giới, không những thế còn chuyên cả mảng tâm lý học. Chính người đàn ông cũng không nghĩ đến việc bản thân bất lực. Phải ngồi chăm chú nghe lời khuyên chỉ để có thể giải quyết vấn đề của chính hắn.

Hắn cứng rắn đến đâu, nhưng đối với vấn đề này, hắn càng không thể hiểu được.

Vị bác sĩ e dè nhìn người đàn ông, càng kể câu chuyện, càng thấy mối bận tâm lớn nhất là chính bản thân hắn.

“Có một số chuyện, ngài chỉ cần vung tiền là có thể giải quyết. Nhưng với vấn đề xuất phát từ tình cảm, thì ngài phải dùng sự quan tâm biểu thị. Chỉ khi ngài dùng chân tình, khi đó đối phương sẽ tự khắc đáp lại mà thôi.”

Trước giờ Hoắc Thừa Cảnh chưa yêu đương, với hắn phụ nữ chẳng qua chỉ là một sinh vật bên cạnh vì gia thế của hắn. Hắn đưa tiền, liền tự khắc ngoan ngoãn.

Bản tính Hoắc Thừa Cảnh được giáo dục để quản đạo, người đàn ông từ bé đến lớn đều được nuôi dạy môi trường nghiêm khắc. Ngoài việc dùng cái đầu giải quyết, hắn chưa bao giờ để cảm xúc chi phối.

Người đàn ông trở lại vào phòng, nhìn Hữu Quyên vẫn ngủ say. Bản thân cũng đã một ngày không ngủ, thế là hắn liền nằm sát vào người cô. Khắp người cô toàn mùi thuốc, nhưng người đàn ông một chút cũng không cảm thấy khó chịu.



Nước mắt ướt đẫm gối, tiếng thút thít nho nhỏ lần nữa đánh thức người đàn ông.

Hoắc Thừa Cảnh ôm Hữu Quyên trong lòng, cảm nhận rõ cơ thể đang run rẩy, nước mắt vẫn lăn dài, tuy vậy đôi mắt vẫn nhắm chặt.

Bản thân phải chịu những gì, mà ngay cả khi rơi vào giấc ngủ cô vẫn không thể thoát được.

Người đàn ông lại nghĩ về lúc trước, chính hắn cũng nhiều lần hành hạ khiến cô không ngừng khóc lóc van xin tha. Chính sự hiện diện của hắn cũng khiến cô phải sợ hãi.

Bàn tay chạm lên gò má ướt đẫm, lập tức cánh tay nhỏ phản ứng đẩy bàn tay hắn ra.

Hữu Quyên vẫn đang ngủ, nhưng luôn phản ứng với từng động tác nhỏ của hắn.

Thế là Hoắc Thừa Cảnh lần nữa đưa tay chạm vào gương mặt cô

“Không muốn, bỏ ra…”. Ngôn Tình Tổng Tài

Ngay tức khắc bàn tay đẩy ra, đôi mắt đỏ hoe lại ướt mở bừng ra nhìn chằm chằm cảnh giác người trước mặt.

Hữu Quyên tỉnh dậy, cô vậy mà đang ở trong lòng Hoắc Thừa Cảnh. Ban nãy, trong đầu tái hiện lại cảnh tượng đáng sợ đêm hôm ấy. Bàn tay chạm lên gương mặt, nhưng cảm tưởng trong cơn ác mộng bàn tay đáng sợ lại len lỏi vào cơ thể cô.

Hoắc Thừa Cảnh nhìn bộ dạng cô như vậy, lòng đau như thắt.

“Đừng khóc nữa.” người đàn ông cất giọng, thanh âm khàn khàn thấy rõ. Lần nữa lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt.

Hữu Quyên hơi phản ứng lùi lại, nhưng rồi giữ bình tĩnh. Dù chỉ là hành động né tránh nhỏ, nhưng Hoắc Thừa Cảnh lại thấy được rất rõ sự bất an.

Chính hắn cũng là nguyên do.

“Nói đi, muốn cái gì, tôi sẽ cho.”

Hữu Quyên nghi hoặc quay sang hướng khác. Nhất thời không biết là bản thân liệu có nghe nhầm hay không.

“Tôi là ông chủ, chẳng lẽ lại không giữ lời?”

Hoắc Thừa Cảnh đặt bàn tay lên gò má, nhẹ nhàng xoay gương mặt của cô đối diện với hắn.

Đối diện với người trước mặt, cô cũng ngạc nhiên khi thấy trong ánh mắt hắn có sự kiên nhẫn mong đợi câu trả lời.

“Tôi… muốn tự do.” Khoảnh khắc cô nói câu đó, căn phòng yên tĩnh đến lạ.

“Được.”

Hoắc Thừa Cảnh ngưng vài giây, rồi trả lời ngay lập tức, khiến bản thân cô cũng nghi ngờ liệu mình có ảo giác hay không.

Tự do, thì ra đây là thứ vật nhỏ của hắn luôn mong muốn sao? Khác nào ở bên cạnh hắn, là đang giam cầm.

“Tôi sẽ cho em tự do, nhưng nó không đồng nghĩa với vấn đề sẽ rời khỏi tôi.”

Ánh mắt Hữu Quyên hiện rõ sự mất mát nhìn người đàn ông, hàng lông mi dần buông xuống.

Hoắc Thừa Cảnh hắn vậy mà mềm lòng với hành động này, lập tức bồi thêm một câu.

“Tôi mua em với số tiền không hề nhỏ, chỉ cần trả đủ, lúc đó tôi sẽ cho phép rời đi.”

Thế là trong lòng Hữu Quyên lần nữa nhen nhóm tia hy vọng. Gương mặt dần dần sáng bừng lên.

Hắn nói như vậy chỉ để có lý do cho cô không phải vì ép buộc mà ở cạnh hắn, càng thêm lý do chính đáng. Còn về việc rời khỏi, chắc chắn là không thể rồi.

Hoắc Thừa Cảnh bước xuống giường, nhìn Hữu Quyên gương mặt ngây ngốc nhưng lại có nét rạng rỡ.

Không rõ Hoắc Thừa Cảnh đang nghĩ gì, chỉ là biết chắc rằng sắp tới người đàn ông sẽ phải không ngừng cố gắng để khiến trong lòng cô cũng có hắn. Và cũng phải mệt mỏi để loại bỏ ấn tượng xấu của hắn trong mắt cô.

Thương trường thì máu lạnh, nhưng trong việc này, hắn muốn có được tình cảm thì chính hắn cũng phải trao đi.

Chiếc váy Hữu Quyên mặc khá mỏng. Các vết thương dần khô. Hoắc Thừa Cảnh lập tức bế cô lên.

“Đi ăn thôi.”

Nói đến đây Hữu Quyên mới cảm giác được bản thân đói vô cùng. Trong quá trình cô hôn mê, bác sĩ chỉ truyền chất dinh dưỡng. Cô vẫn chưa được ăn gì.

“Tôi có thể đi được thưa ông chủ.”

Hữu Quyên cựa quậy. Hoắc Thừa Cảnh nhìn bàn chân trầy xước, cũng liền buông lỏng bỏ cô xuống. Bị thả bất ngờ chưa kịp thích ứng, lòng bàn chân cũng có vết thương khiến cô đau nhói liền loạng choạng ngã vào người đàn ông lần nữa.

Thế là Hoắc Thừa Cảnh bế cô lên lần nữa, gương mặt Hữu Quyên thoáng có chút đỏ.

“Tôi tên Hoắc Thừa Cảnh, không phải tên Ông Chủ!”

Chưa bao giờ, hắn lại thấy hai từ này khó nghe đến vậy.