Kỷ Vân Thư vừa nghe thấy, trái tim co thắt lại, nắm lấy mép chăn trong tay, nhíu mày: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Ngươi không biết?"
Đúng vậy, nàng thật sự không biết.
Cảnh Dung đúng thật là không hề nói gì về sự tình Chẩn Tai Ngân ở Ngự phủ huyện với nàng.
Chưa từng nhắc tới một câu!
Mộ Nhược nhẹ nhàng lắc đầu, đứng dậy, đi đến trước mặt nàng, nói: "Ngươi thật sự không biết, chuyện Hoàng thượng có ý định chọn một trong hai người là Diệc Vương và Cảnh Dung, đi Ngự phủ huyện điều tra Chẩn Tai Ngân?"
Trời cao làm chứng, nàng thật sự không biết!
Kỷ Vân Thư khẽ lắc đầu!
Mộ Nhược giống như bừng tỉnh, bắt đầu giải thích: "Vụ án Chẩn Tai Ngân đã xảy ra nhiều năm qua ở Ngự phủ huyện, nhưng đều không thể điều tra ra được. Hơn nữa, những quan viên từng được phái đi điều tra vụ án Ngự phủ huyện, trên đường hồi kinh đều đã chết. Nếu không phải bệnh chết, chính là kiệt sức chết. Và lần này, Hoàng thượng có ý định chọn một trong hai người Diệc Vương và Cảnh Dung tới đó. Điều này rất rõ ràng, hoàng thượng muốn tách một người rời khỏi kinh thành đi tới Ngự phủ, gần giống như lưu đày!"
"......"
"Đại Lý Tự Khanh là người Diệc Vương, vụ án ngươi muốn điều tra cũng do Diệc Vương thao tác ở phía sau, mục đích, chính là muốn ngươi đi gõ trống hoàng cung. Sau đó Cảnh Dung sẽ vì ngươi, chủ động thỉnh cầu đi Ngự phủ huyện điều tra Chẩn Tai Ngân. Bằng cách này, Diệc Vương sẽ để Đại Lý Tự Khanh đồng ý lập án một lần nữa, đây chính là điều kiện, ngươi có hiểu không?"
Kỷ Vân Thư cả kinh, hai mắt không thể không trừng lớn.
Đúng vậy, hiện tại nàng đã hiểu rõ.
Sau một khoảnh khắc, nàng xốc lên chăn muốn xuống giường.
Nhưng nàng đã bị Mộ Nhược ngăn lại.
"Hiện tại ngươi đi cũng không kịp nữa rồi, Cảnh Dung lúc này có lẽ đã ra khỏi cung."
"Tránh ra."
Nàng đẩy Mộ Nhược ra, lảo đảo xuống giường, hai chân không có sức lực chạy ra bên ngoài. Nhưng nàng vừa mới đi tới cửa, cả người mềm nhũn, đâm mạnh vào trong một vòng tay rắn chắc.
Cảnh Dung tiếp được thân mình nàng ngã xuống, tiếp đó hắn trực tiếp bế nàng lên, vào phòng, đặt nàng xuống giường!
Sau đó ——
Cảnh Dung quay đầu nói với Mộ Nhược: "Ngươi ra ngoài trước đi."
Mộ Nhược không nói gì, yên lặng đi ra ngoài.
Kỷ Vân Thư ngồi ở trên giường, hốc mắt ướt át nhìn hắn. Nàng cảm thấy chua chát nơi chóp mũi, đôi môi tái nhợt cắn chặt vào nhau.
Thật lâu sau!
Cảnh Dung hỏi nàng một câu: "Vết thương trên người còn đau nữa không?"
Nàng lắc đầu.
"Đã đến lúc cho nàng một bài học, nếu không, nàng vĩnh viễn sẽ không nhớ lâu được."
Nghe giống như hắn đang khiển trách nàng, nhưng lại tràn ngập đau lòng.
Sau đó, hắn ngồi xuống mép giường, duỗi tay chạm chạm vào khuôn mặt Kỷ Vân Thư, lau khô nước mắt và ôm lấy khuôn mặt tiểu xảo của nàng, đau lòng nói: "Hãy chăm sóc thân thể cho tốt, chờ nàng khỏe lại, chúng ta cùng đi tới Ngự phủ. Nghe nói ở nơi đó, có sông núi rất đẹp, có mười dặm rừng đào. Ta và nàng cùng nhau đến đó, thưởng thức những cảnh đẹp đó."
Kỷ Vân Thư bật khóc: "Thực sự xin lỗi."
"Đừng nói lời xin lỗi, nàng có lựa chọn của nàng, ta cũng có lựa chọn của ta."
"Thực sự xin lỗi, ta đã quá ích kỷ, chàng không cần vì ta......"
Nàng còn chưa nói xong, Cảnh Dung đã duỗi tay chặn miệng nàng lại.
Hắn kiên định nói: "Không phải nàng ích kỷ. Nếu đổi thành bất cứ là người nào khác, cũng sẽ có lựa chọn giống nàng. Và lựa chọn của ta chính là ở bên cạnh nàng. Ta nhất định sẽ dùng cả đời mình che mưa chắn gió cho nàng. Sự tình nàng muốn làm, ta sẽ làm cùng nàng. Nơi nàng muốn đi, ta sẽ đi cùng nàng. Chỉ cần nàng muốn, ta đều sẽ cho nàng."
"Kỷ Vân Thư, đây là cách duy nhất ta có thể khiến nàng yêu ta."
Ồ!
Kỷ Vân Thư giống như người bị đánh một trận, lúc này có chút sửng sốt.
Những lời âu yếm như vậy luôn khiến nàng không biết làm sao.
Cảnh Dung lần lượt bao dung như vậy, khiến nàng vĩnh viễn không thể không suy nghĩ vì hắn một chút!
Những lời âu yếm này, cũng giống như một lọ thuốc độc......
Kỷ Vân Thư nước mắt đỏ hoe, nhào vào trong lòng ngực hắn.
Cảnh Dung không dám đụng vào phía sau lưng nàng, hai tay đặt ở hai bên.
Hắn thân mật nói ở bên tai nàng, "Ngoan, hãy nghỉ ngơi cho khỏe, đừng quan tâm tới chuyện gì khác. Chờ nàng khỏe lại, chúng ta hãy xuất phát đi Ngự phủ."
Kỷ Vân Thư ngoan ngoãn gật đầu......
Bên ngoài, Mộ Nhược đều nghe hết cuộc hội thoại giữa hai người, hắn nhàn nhã tự tại ngồi ở trên ghế đá, cười cười.
Hắn bắt đầu thưởng thức những đóa hoa đào sắp tàn trong viện.
Lúc này, Kỷ Uyển Hân đi tới, trong tay mang đến rất nhiều đồ tẩm bổ, chuẩn bị đi vào phòng Kỷ Vân Thư. Mộ Nhược đang ngắm hoa đào, lập tức ngăn nàng ta lại.
Sau đó hắn nói: "Kỷ nhị cô nương, hay là hãy ngồi xuống bên ngoài, nói chuyện với ta một lát?"
Kỷ Uyển Hân không phải là đồ ngốc, ánh mắt nhìn thoáng qua trong phòng, biết Cảnh Dung có lẽ đang ở bên trong.
Vì thế ——
Nàng ta để mọi thứ trong tay lên trên bàn đá, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Không biết Mạc công tử muốn nói với ta chuyện gì?"
Hai người ngồi xuống ghế đá.
Mộ Nhược nhướng mày giống như suy tư gì đó. Chuyện gì? Đương nhiên là ——
"Nghe nói, Kỷ nhị cô nương đã đính thân với công tử Thẩm gia."
Quả nhiên, Mộ Nhược thật sự là một cuốn bách khoa!
Ngày thường hắn luôn uống đến nỗi say khướt, nhưng hai lỗ tai lại biết được mọi chuyện trong thiên hạ. Không thể không nói, hắn thật sự là một kẻ kỳ tài.
Kỷ Uyển Hân cũng biết hắn sẽ hỏi về chuyện này.
Mặc dù trong lòng nàng ta bài xích nó, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện ra ngoài.
Ngược lại nàng ta còn nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Đúng vậy, phụ thân và tổ mẫu ta đã định ra nó."
"Vậy không biết ngươi và công tử Thẩm gia có từng gặp mặt hay chưa?"
Nàng ta lắc đầu: "Vẫn chưa."
"Theo lý, Kỷ nhị cô nương tới kinh thành, Thẩm gia không có khả năng không tới cửa gặp cô con dâu của họ."
Có phải con dâu hay không, còn chưa chắc chắn đâu!
"Mạc công tử nói đùa." Nàng ta rũ mắt cười cười, trên mặt hiện ra một chút thẹn thùng.
Mỹ nhân thẹn thùng, giống như một vầng trăng sáng, như tơ quấn người.
Một mỹ nhân như vậy, quá hấp dẫn người.
Tuy nhiên, Mộ Nhược lại miễn dịch đối với nàng ta.
Hai người tiếp tục hàn huyên một lúc, cho đến khi Cảnh Dung đi ra từ bên trong.
Kỷ Uyển Hân lập tức đi lên đón, đưa những thứ mình mang đến, nói: "Đây là ta đồ bổ ta mang tới cho Vân Thư, để nàng bồi bổ thân mình."
"Đa tạ."
Cảnh Dung không tiếp, vòng qua nàng ta, trực tiếp đi đến trước mặt Mộ Nhược, nói một câu: "Hai ngày này đã làm phiền ngươi. Ngươi hãy quay về Dụ Hoa Các đi. Vệ Dịch ở đâu? Vân Thư không yên tâm."
"Sao vậy? Đang tống cổ ta ư?" Mộ Nhược không vui nói.
"Ngươi còn muốn bạc sao?"
"Một ngàn lượng, không được thiếu một lượng."
"Một ngàn cái quan tài thì có!"
"Thôi, thôi, quỷ hẹp hòi." Mộ Nhược tức giận sôi máu, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, vẫy vẫy tay, quay lưng rời đi, không thèm quay đầu lại quăng ra một câu: "Ta vẫn nên quay về với tiểu Vệ Dịch của ta."
Một chữ cuối cùng được kéo dài rất lâu.
Hình bóng Mộ Nhược dần dần biến mất trong viện.
Chỉ còn lại Cảnh Dung và Kỷ Uyển Hân.
Cảnh Dung quay đầu lại nói với Kỷ Uyển Hân trước khi rời đi: "Vân Thư đã nghỉ ngơi, bổn vương phái người đưa ngươi trở về."
"Ta......"
Kỷ Uyển Hân còn chưa nói xong, Cảnh Dung đã rời đi.
Nhìn thân ảnh lạnh lùng kia, Kỷ Uyển Hân không nhịn được rơi nước mắt, những thứ trong tay bị nàng đặt thật mạnh ở trên bàn đá.
Bịch ——
Âm thanh cực kỳ vang dội.
Trên khuôn mặt dịu dàng, hiện lên một sự tàn nhẫn.
Nàng ta không cam lòng, không cam lòng một chút nào.