Thời điểm Mộ Nhược quay trở lại Dụ Hoa các, Vệ Dịch đang ngồi ở ngoài ngưỡng cửa, khuỷu tay đặt ở trên đầu gối, hai tay nâng cằm, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía trước.
Khi nhìn thấy hình bóng Mộ Nhược, Vệ Dịch giống như một con chim, đột nhiên nhảy khỏi mặt đất, chạy vội về phía Mộ Nhược.
Đồng thời khi nhìn thấy bóng dáng Vệ Dịch đang chạy về phía mình ——
Mộ Nhược giống như người đang mộng!
Hôm nay mình gặp quỷ hay sao?
Từ khi nào thì Vệ Dịch sẽ ngồi ở cửa chờ mình quay về? Còn mang theo vẻ mặt vui sướng.
Không ngờ, Vệ Dịch vừa chạy tới đã kéo ống tay áo của hắn, sau đó dùng sức lắc mạnh, bắt đầu truy vấn: "Mộ Nhược ca ca, vì sao ngươi đi tìm Thư nhi mà không mang theo ta? Vì sao? Vì sao......"
Một chuỗi câu hỏi vì sao liên tiếp không ngừng đập vào trong lỗ tai Mộ Nhược.
Khiến hắn toát cả mồ hôi!
Hắn nâng tay áo thấm thấm trên trán, sau đó đẩy Vệ Dịch qua một bên rồi đi vào.
Nhưng Vệ Dịch lại giống như khối kẹo mạch nha, vẫn luôn đi theo phía sau hắn, không ngừng truy vấn "Vì sao"?
"Mộ Nhược ca ca, ngươi nói với ta, có phải ngươi đi gặp Thư nhi hay không? Có phải Thư nhi đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Cuối cùng, Mộ Nhược thật sự cảm thấy rất phiền, đẩy hắn ra, chén rượu trong tay cũng vô tình rơi xuống mặt đất.
Vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
"Chết rồi chết rồi!"
Cái gì?
Kỷ Vân Thư chết rồi?
Vệ Dịch nghe thấy vậy, ngay lập tức sợ hãi, sắc mặt trở nên xanh mét, sau đó cả người đột nhiên ngã gục xuống sàn.
Vệ Dịch va vào một tiểu đồng phía sau, toàn bộ dược liệu trong tay tiểu đồng bị đổ hết ra sàn.
"Ai nha, Vệ công tử, sau gáy ngươi không có mắt hay sao?"
Tiểu đồng hô to!
Làm ơn đi, người nào sẽ có đôi mắt sau gáy?
Trừ phi ngươi là quái vật!
Vệ Dịch nằm trên mặt sàn theo hình chữ X, si ngốc nhìn chằm chằm trần nhà, vẻ mặt giống như tro tàn, nước mắt lấp lánh tràn ra.
Mộ Nhược bị sốc bởi hành động của Vệ Dịch, một đôi mắt mở to chằm chằm nhìn Vệ Dịch ở trên mặt sàn.
Hắn mấp máy đôi môi hồi lâu, hỏi một câu: "Này, ngươi đang làm gì vậy?"
Vệ Dịch bật khóc, hai tay dùng sức đập xuống mặt sàn, hét lên: "Ngươi nói, Thư nhi chết rồi, Thư nhi của ta, Thư nhi của chết rồi."
"Ai ai ai, ta nói Thư nhi của ngươi chết rồi khi nào?"
"Điều này... ngươi nói... ngươi vừa mới nói như vậy."
"Ta chưa từng nói!"
"Ngươi đã nói như vậy!"
Hai người bắt đầu tranh chấp.
Khiến cho những người xung quanh nhìn thấy đều lần lượt sửng sốt!
Mộ Nhược đưa tay lên vỗ trán mình một cái, rốt cuộc hiểu lời này của Vệ Dịch từ đâu mà tới. Hắn vươn tay chỉ vào cái chén đã vỡ thành từng mảnh trên mặt sàn, nói: "Ta đang nói về cái chén vỡ ở trên mặt sàn."
Vệ Dịch lập tức ngừng khóc, nhìn thoáng những mảnh vỡ vương vãi trên mặt sàn, sau đó đáng thương nhìn Mộ Nhược.
"Ta cho rằng Thư nhi chết rồi, ta sẽ phải làm sao?"
Mộ Nhược trừng mắt nhìn Vệ Dịch một cái: "Nếu như nàng chết rồi, chẳng phải sẽ mệt ta hay sao?"
"Vì sao? Thư nhi nợ bạc của ngươi ư?"
"Nợ ta một điều kiện, vì thế, nàng không thể chết được."
"Thư nhi đương nhiên không thể chết được, Thư nhi sẽ sống lâu trăm tuổi." Vệ Dịch cực kỳ nghiêm túc.
Hai người, một kẻ đứng, một kẻ ngồi.
Cùng nhau nói chuyện qua lại, cực kỳ đáng yêu!
Mộ Nhược không muốn bị làm phiền nữa, trong nháy mắt, cảm giác muốn say rượu lại bắt đầu xuất hiện, vì vậy hắn vòng hai tay sau lưng, đi lên gác mái.
Lúc này, hai tiểu đồng cũng đỡ Vệ Dịch đứng lên.
Trên gác mái đột nhiên truyền xuống một câu: "Tiểu Vệ, nhanh chóng nấu cho ta một bầu rượu ấm."
Vệ Dịch nâng tay áo lau nước mắt, sau đó ——
Hắn hưng phấn chạy đi hâm rượu cho Mộ Nhược. Sau nửa canh giờ, Vệ Dịch ôm năm bình rượu đi lên gác mái, nhưng lại nhìn thấy Mộ Nhược đang dựa trên ghế trúc và ngủ.
Cạch ——
Vệ Dịch nặng nề đặt mấy bình rượu trong tay ở trước mặt Mộ Nhược.
"Cho ngươi uống đến chết!"
Vệ Dịch nguyền rủa một câu!
Mộ Nhược lật người, không thèm liếc mắt nhìn qua, chỉ vươn tay ra cầm một vò rượu, mơ mơ màng màng rót vào trong miệng.
Nhìn tư thái đáng ghét này của Mộ Nhược, Vệ Dịch méo miệng, lập tức xoay người định đi xuống lầu.
Không ngờ ——
"Tiểu Vệ."
Mộ Nhược gọi một tiếng!
Vệ Dịch dừng lại, xoay người nói với hắn: "Ta đã hâm nóng năm bình rượu, như vậy đủ rồi. Dù sao ta sẽ không tiếp tục......"
"Ngươi muốn rời khỏi kinh thành hay không?" Mộ Nhược ngắt lời.
Vệ Dịch gần như không suy nghĩ, lập tức nói: "Muốn, đương nhiên muốn rời đi. Nhưng ta muốn rời đi cùng với Thư nhi."
"Được, vậy hãy rời đi cùng với Thư nhi của ngươi."
"Thật sao?"
Vệ Dịch trừng lớn hai mắt.
Mộ Nhược cầm bầu rượu rót tiếp một ngụm vào trong miệng, hàm hồ nói một câu: "Đúng vậy, chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi kinh thành, đi Ngự phủ, du sơn ngoạn thủy."
Giọng nó càng ngày càng yếu, sau đó ——
Không có động tĩnh nào nữa.
Mặc cho Vệ Dịch kêu to như thế nào chăng nữa, hắn cũng không hề đáp lại.
Mà Vệ Dịch cực kỳ vui sướng, sau khi trở về phòng, lập tức bắt đầu nhảy nhót và thu dọn đồ đạc, chờ đợi rời khỏi kinh thành cùng với Kỷ Vân Thư, sau đó du sơn ngoạn thủy......
Lúc này, tại tướng quân phủ!
Kỷ Uyển Hân vừa mới trở về từ Vương phủ, lập tức gặp một tình huống!
Người Thẩm gia tới!
Người Thẩm gia mang theo quà tặng tới đây xem người.
"Tiểu thư, tiểu thư đã đi đâu vậy? Đại công tử và nhị công tử đã tìm tiểu thư khắp nơi. Hiện tại, người Thẩm gia tới rồi, nói là muốn gặp mặt tiểu thư."
Tâm trạng của Kỷ Uyển Hân trở nên không tốt!
Nàng ta xụ mặt: "Ta về phòng trước, nếu có ai hỏi, ngươi hãy nói ta không khoẻ."
"Tiểu thư, điều này......"
Khi nha đầu đang trong tình huống khó xử ——
Giọng nói của Kỷ Mộ Thanh đột nhiên vang lên bên cạnh: "Thật sự không khoẻ sao? Hay là muốn chạy trốn?"
Kỷ Uyển Hân cố ý lui về phía sau một bước, muốn kéo ra khoảng cách với Kỷ Mộ Thanh. Nhưng Kỷ Mộ Thanh vẫn khăng khăng bước tới trước mặt Kỷ Uyển Hân.
Mấy ngày qua không ra khỏi phòng, nữ nhân này quả nhiên thẳng thắn hơn rất nhiều.
Sợ người khác không biết mình thẳng thắn, vì thế muốn đứng ngay dưới mí mắt người ta.
"Kỷ Uyển Hân a Kỷ Uyển Hân, mấy ngày nay, thậm chí ngay cả ngươi cũng rất vui vẻ tự tại. Như thế nào, hôm nay lại tới Dung Vương phủ? Đến để nhìn Dung Vương? Vừa rồi, dường như ta còn nhìn thấy người Dung Vương phủ đưa ngươi trở về, đúng không? Sao ta lại không biết, ngươi thân với Dung Vương như vậy?"
"Ta không hiểu ý của nhị tỷ!" Kỷ Uyển Hân cúi đầu.
"Không hiểu?"
Kỷ Mộ Thanh cười lạnh một tiếng!
Sau đó nàng ta tiếp tục nói: "Ngươi cho ta là đồ ngốc hay sao? Ngươi giả vờ đi tìm tiện nhân kia, thật ra là đi tìm Dung Vương. Chỉ dựa vào ngươi mà cũng mơ tưởng lên thuyền Dung Vương? Nằm mơ!"
Giọng nói tàn nhẫn cực điểm!
Kỷ Uyển Hân ngay lập tức đỏ mắt......
Nàng cúi đầu nhấp môi nói, "Đại tỷ, tỷ hiểu lầm rồi."
"Hiểu lầm, ta hiểu lầm sao?"
"Muội tới Dung Vương phủ, chỉ vì muốn gặp Vân Thư mà thôi. Gần đây sức khỏe Vân Thư không tốt, vì thế ta......"
Lời còn nói chưa xong, Kỷ Mộ Thanh đã ngắt lời nàng, nói, "Đủ rồi, đừng tiếp tục giả vờ trước mặt ta, tâm tư của ngươi, ta không biết rõ hay sao? Ngươi cùng lớn lên với ta, ngay cả khi ngươi nhíu mắt lại ta cũng biết ngươi đang nghĩ gì."
Kỷ Uyển Hân xấu hổ!
Nàng không muốn nói tiếp tục đôi co với Kỷ Mộ Thanh, chỉ có thể vòng qua người Kỷ Mộ Thanh và nói, "Đại tỷ, muội cảm thấy không thoải mái lắm, muội sẽ rời đi trước."