Hiểu Dư, do một vụ tấn công mà chết, sau đó xuyên không... Nói đến bạn nhỏ Mạnh Hiểu Dư của chúng ta, từ lúc té xuống cũng đã chuẩn bị tâm lý té thành bánh nhân thịt, mà bây giờ lại... Ồ, tại sao không đau? Hơn nữa còn mềm mại? Lẽ nào thượng đế nghe được lời cầu nguyện của nàng? Hay là kỳ thực nàng đã chết, cho nên mới không có cảm giác đau đớn?
Nhưng mà nếu như chết rồi làm sao còn có cảm giác đây? Quan tâm cảm giác gì làm chi, miễn là không chết, không chết là chuyện tốt. Nghĩ tới đây, Mạnh Hiểu Dư lại bắt đầu vui vẻ. Nàng xuyên vào cơ thể có khuôn mặt nhỏ nhắn vừa phải, trắng nõn mà nhàn nhạt phấn hồng, vừa nhìn chính xác là khuôn mặt của một tiểu mỹ nhân đáng yêu. Không phải vóc người Mạnh Hiểu Dư rất kém cỏi, ngược lại vóc người còn tốt vô cùng, nên lồi thì lồi, nên vểnh thì vểnh, tuy rằng không phải rất lớn nhưng là tuyệt đối cũng không phải sân bay hay gì đó.
Ồ? Đây là chỗ nào? Mạnh Hiểu Dư cúi đầu nhìn lại trên tay của mình, không nhìn thì tốt, vừa nhìn liền giật mình. Thì ra nãy giờ mình ngồi trên người một nữ nhân, mà tay của mình vừa vặn đặt trên ngực của nàng. Nhìn lên thì vừa thấy một gương mặt đầy hắc khí.