Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 1099: C1099



Lúc dùng bữa sáng, Tề phi nói với ngũ hoàng tử: “Hôm nay phụ hoàng con yêu cầu mỗi người các con đều phải tới Viện Thái Học, những kẻ khác nhát gan nhưng con thì không thể, nhất định phải đi ở phía trước, có biết không?”

Ngũ hoàng tử thường ngày vẫn là một người hiếu chiến hiếu thắng, nhưng gặp phải loại chuyện như này cũng không còn sót lại chút gan dạ nào: “Nhưng dưới nước có cá sấu…”

“Đám cá sấu đó bị nhốt lại rồi, cũng đâu thể bò lên bờ, lúc con đi ngang qua đừng tới gần xem là được. Con trai ngoan, hiện tại đại hoàng tử sinh bệnh, đây chính là lúc con phải biểu hiện thật tốt, tuyệt đối đừng khiến cho phụ hoàng con thất vọng! Nếu không phụ hoàng sẽ không thích con nữa đâu”.

Ngũ hoàng tử đương nhiên hy vọng có thể giành được sự sủng ái từ hoàng đế nên liền gật đầu.

Hắn nghĩ, chỉ cần lúc băng qua cung Thái Hòa, nhắm mắt cắn răng chạy qua là không sao nữa rồi. Hắn nhất định phải là người dũng cảm nhất trong số các hoàng tử và công chúa.

Trời sáng tinh mơ, khi các hoàng tử công chúa khác đều sợ hãi không dám tiến lên thì ngũ hoàng tử quả thật dẫn đầu phía trước. Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.


Khi đi qua đoạn đường đối diện cung Thái Hòa, hắn run sợ không dám nhìn về phía mép nước nên dứt khoát ngoảnh đầu sang một bên mà đi thẳng.

Hắn không dám nhìn chính diện, nhưng đột nhiên một tiếng hô kinh hoàng của cung nhân vọng tới từ phía sau: “Ngũ hoàng tử cẩn thận! Có cá sấu!”

Sau lưng hỗn loạn không thôi xen lẫn tiếng gào thét: “Cá sấu chạy ra ngoài rồi! Cá sấu chạy ra ngoài rồi!”

Khi ngũ hoàng tử có phản ứng, dừng bước chân nhìn lại thì thấy một con cá sấu đang bò lồm cồm qua cây cầu gỗ nhỏ đến bờ đối diện, cùng hắn mặt đối mặt.

Sắc mặt ngũ hoàng tử chớp mắt tái mét trong khi cá sấu vẫn lững thững bò về phía trước, chúng thị vệ thấy cảnh này cũng giật mình kinh hãi, liên tục rút dao chém vào cá sấu.

Nhưng lưng cá sấu quá cứng chắc nên nhất thời căn bản không làm gì được nó.


Ngũ hoàng tử sợ tới mức đứng không vững, hai chân loạng choạng liền ngã ngồi xuống đất.

Hắn rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa mà giống như một đứa trẻ hai ba tuổi, quá kinh sợ mà dùng hết sức bình sinh gào mồm khóc lớn, đũng quần cũng ướt đẫm một mảng từ lúc nào.

Sau đó Bắp Chân từ trên cầu gỗ chậm chạp đi tới, dưới sự bất lực của đao kiếm của thị vệ cùng những ánh mắt nhốn nháo khiếp sợ xung quanh, bé ngồi xổm xuống một phát tóm chặt lấy đuôi con cá sấu, tiếp đó ngoảnh đầu liền kéo con cá sấu trở về.

Trên thực tế, khi cá sấu leo đến được bờ đối diện, trong môi trường ẩm ướt và lạnh lẽo sức công kích của nó đã sụt giảm đáng kể, động tác cũng trở nên rề rà, nó không thể ở trong tuyết bên bờ đối diện trong một thời gian dài.

Bắp Chân gắng sức kéo lê một cách khó nhọc, dáng người nhỏ bé bước đi trên cây cầu gỗ khiến người ta không nói nên lời.

Ngũ hoàng tử đã bị dọa đến tê liệt, việc hắn mất tự chủ mà đại tiểu tiện rất nhanh đã lan truyền khắp cung. Trong phút chốc từ một đứa trẻ thông minh quả cảm nhất biến thành kẻ hèn nhát nhất.

Bắp Chân tay không kéo cá sấu lại càng không biết trời cao đất dày, cũng là một tin tức nghe rợn cả người. Phải táo bạo nhường nào mới có thể làm ra loại hành động này đây?

Sắc mặt hoàng đế tái xanh, công công bên cạnh vội đỡ lời: “Có lẽ đứa nhỏ kia được thừa hưởng sự dũng mạnh gan dạ của tiền đại tướng quân nên mới có thể coi trời bằng vung như vậy. Nó hiện tại vẫn nhỏ hẳn là vẫn quản thúc được”.