Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 110: C110



Mái tóc dài của Thẩm Nguyệt xõa xuống bên vai, toàn thân nàng tỏa ra hơi thở của sự tươi trẻ, rất ung dung tự tại.

Tần Như Lương đứng nghiêng người ở cửa, ngắm nhìn một hồi liền quên mất chuyện bước vào.

Nhìn thấy nụ cười tươi tắn trên gương mặt của Thẩm Nguyệt, hắn ta bất giác nhếch miệng cười, dường như không còn nhìn thấy vết sẹo xấu xí trên gương mặt của nàng nữa.

Thẩm Nguyệt dường như đã nhận ra có một bóng người đứng ở cổng tiểu viện nên liền đưa mắt lên nhìn.

Tần Như Lương theo phản xạ tránh né sang một bên, không muốn để Thẩm Nguyệt phát hiện ra.

Nhưng khi hắn ta hồi phục tâm tình thì lại không khỏi khó chịu, cuối cùng hắn ta không bước vào Trì Xuân Uyển nữa mà chỉ lặng lẽ xoay người rời đi.

Có thai còn nghịch bụng của mình như vậy, ở Đại Sở này chắc chỉ có Thẩm Nguyệt là người đầu tiên.

Những thai phụ khác đều rất cẩn thận, còn Thẩm Nguyệt thì khác, dường như nàng còn chẳng sợ trượt chân té ngã!


Nữ nhân không biết tốt xấu! Giữa thanh thiên bạch nhật mà phơi bụng trần lồ lộ ra như vậy, đúng là đồi bại!

“Có phải lúc nãy ngoài cổng có người hay không?”

“Không có, nhất định là công chúa đã hoa mắt, chỉ là bóng cây mà thôi”.

Hôm nay Ngọc Nghiên đã thực sự được mở mang tầm mắt, cảm giác điệu múa trong khuê phòng này đúng là cực kỳ thú vị.

Ngọc Nghiên đi tới đỡ tay Thẩm Nguyệt nói: “Để nô tỳ dìu công chúa vào trong nghỉ ngơi”.

Thẩm Nguyệt dựa vào giường thở hổn hển, Ngọc Nghiên cầm khăn tay ngâm trong nước ấm lau đi khuôn mặt cười trên bụng Thẩm Nguyệt, vẫn rất vui vẻ nói: “Nô tỳ phải nhanh chóng lau đi, tránh để cho Triệu mụ phát hiện ra”.

Mùa hè nóng nực, Triệu mụ một mình làm việc trong bếp thật sự rất vất vả. Sau đó, Ngọc Nghiên và bà ta đã thay phiên nhau vào bếp để sắp xếp ba bữa ăn một ngày và canh thuốc tẩm bổ cho Thẩm Nguyệt.


Vài ngày sau khi Ngọc Nghiên mang đồ ăn trưa về tiểu viện thì phía sau nàng ta có một con mèo con đi theo, nó kêu meo meo suốt dọc đường.

Vừa mới bước vào cửa thì Ngọc Nghiên đã cao giọng nói: “Công chúa, con mèo đã cùng nô tỳ trở lại”.

Thẩm Nguyệt nhìn con mèo con, đây chẳng phải là con mèo ở nhà bếp đêm đó hay sao?

Con mèo dường như đã nhận ra Thẩm Nguyệt, cho nên nó không hề tỏ ra sợ hãi khi bước vào sân.

Thẩm Nguyệt cười nói: “Con mèo tham ăn này, hẳn là nó đã ngửi thấy mùi canh cá rồi. Ngươi cho nó uống ít canh đi”.

Ngọc Nghiên múc một ít canh cá ra đặt ở góc sân, con mèo con cúi xuống ăn một cách ngon lành.

Không ngờ sau khi nó ăn xong thì lại không đi, chỉ lượn qua lượn lại trước mắt Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt gọi con mèo đến, con mèo dễ dàng nhảy vào vòng tay nàng. Nàng ôm con mèo đi ra ngoài cửa nói: “Ngọc Nghiên, đi lấy nước tắm cho tên nhóc này đi, chúng ta sẽ nuôi nó”.

Triệu thị không đồng ý, nói: “Lỡ như nó cào công chúa bị thương thì sao? Công chúa vẫn nên cách xa nó một chút đi”.

Thẩm Nguyệt híp mắt, mỉm cười nói: “Đừng coi thường con mèo này, nó rất thông minh đó”.