Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 592: C592



Tô Vũ thấy trâm ngọc Linh Lung trên đầu nàng, cười nói: “Cây trâm này rất thích hợp với nàng”.

Thẩm Nguyệt nói: “Dù sao cũng nhặt được, không mang thì uổng”.

Mái tóc đen dài xõa xuống thắt lưng, mềm mại như mây. Tô Vũ đưa tay, vén sợi tóc mai bên tai nàng ra đằng sau.

Hôm nay nàng ở đây với thân phận Tĩnh Nguyệt công chúa, phải ăn mặc như một nữ tử.

Để tránh cho người Dạ Lương cố tình làm điều bất lợi với nàng hòng khơi mào chiến loạn giữa hai nước, thế nên Tô Vũ mới cho nàng mặc khôi giáp, muốn bảo vệ an toàn của nàng mọi lúc.

Hai người còn chưa ra khỏi nội viện, lúc này cánh cửa phía sau lại mở ra.

Thẩm Nguyệt quay đầu lại, trông thấy Hạ Du cũng mặc mã giáp từ trong phòng đi ra.

Thẩm Nguyệt cười tủm tỉm nói: “Ngươi nói ngươi không đi cơ mà?”


Hạ Du nói: “Ta suy nghĩ lại rồi, hình như ta là phó sứ, không đi sẽ không được hay lắm”.

Hoắc tướng quân dẫn theo ba người, đằng sau là quân Đại Sở, ra khỏi thành nghênh địch.

Ngoài thành bão cát chợt nổi lên, mảnh đất này đã trở nên hoang tàn, dòng máu nóng chảy xuống vẫn chưa khô, loang lổ như những vết sẹo mang theo mùi tanh hôi.

Nếu không có Dạ Lương quân tiến công tới, có lẽ chiến trường bị san bằng nơi ngoại thành này sẽ bi thương và trống trải lắm.

Nhưng trước mặt, đảo mắt nhìn quanh, đại quân đông nghìn nghịt trải dài hàng trăm mét, hào hùng như mây đen chứa cả hàng vạn quân lính.

Cấp bách đến mức con người ta không có thời gian than thở về sự tàn khốc của chiến tranh.

Tô Vũ dẫn Thẩm Nguyệt tiến về phía trước. Mỗi một bước chân đều nặng như đang giẫm vào lòng người, nặng đến mức không thể chịu nổi.

Hai quân khai chiến, e là bọn họ sẽ là người bị nghiền thành thịt vụn trước tiên.


Hạ Du cũng đi theo họ, được Hoắc tướng quân hộ tống tiến về phía trước.

Cuối cùng, họ dừng lại ở mảnh đất giữa hai đại quân.

Bão cát thổi mờ cả mắt, Thẩm Nguyệt híp mắt lại, tà váy bay bay, ba ngàn tóc đen bay theo gió. Chiếc váy dài trong bão cát, tư thái xinh đẹp lại cao quý.

Hoắc tướng quân đầy hùng hồn nói: “Đại Sở thành tâm đến hòa đàm với Dạ Lương, kết tình giao hữu của hai nước, tạo phúc cho dân chúng. Sứ thần hòa đàm chính là Tĩnh Nguyệt công chúa, nàng đã đích thân đến chiến trường này, cầu mong phước lành cho hai nước”.

Mảnh đất mênh mông bát ngát, chỉ nghe thấy giọng nói vang lên đối diện: “Thành tâm hòa đàm? Thành tâm mà Đại Sở các ngươi lại đánh lén Dạ Lương ta ư?”

Hoắc tướng quân nói: “Đó là do Trấn Nam tướng quân không nghe ý chỉ triều đình, khư khư cố chấp! Nay đầu của tướng lĩnh Đại Sở đã bị treo trên tường thành Dạ Lương, Đại Sở ta hao binh tổn tướng, trả giá rất đắt! Bây giờ Tĩnh Nguyệt công chúa đích thân đến hòa đàm với Dạ Lương, đó là chính là thành ý lớn nhất!”

Tướng quân đối diện cười, hừ lạnh: “Tĩnh Nguyệt công chúa nào? Chính là công chúa tiền triều mất nước đó hả? Đại Sở khinh thường Dạ Lương ta đấy ư, cả loại công chúa vô dụng này cũng dám đưa tới!”

Bên Dạ Lương, người dẫn quân cũng là một lão tướng quân giống Hoắc tước quân, chẳng qua bên cạnh còn một tướng quân khá trẻ.

Khi nghe đến cái tên Tĩnh Nguyệt công chúa thì ánh mắt chợt lóe lên vẻ tàn nhẫn, nhìn chằm chằm Thẩm Nguyệt giữa chiến trường, cùng Tô Vũ với gương mặt mờ ảo.

Dù chỉ cách rất gần, nhưng tạm thời vẫn không thể thấy rõ mặt.