Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 593: C593



Tướng quân trẻ tuổi cùng tướng quân dẫn quân nói: “Đại tướng quân không ngại hỏi một chút, sứ thần hòa đàm kia có phải là Tô Vũ không”.

Đại tướng quân Dạ Lương hỏi, nhận được câu trả lời khẳng định từ Hoắc tướng quân.

Thẩm Nguyệt khá ngạc nhiên liền hỏi Tô Vũ: “Chàng nổi danh như vậy sao, bọn họ đều nhận ra chàng?”

Ánh mắt Tô Vũ u ám, nhìn về phía trước, khẽ nói: “Có thể chỉ là một oan gia ngõ hẹp khác”.

Phó tướng đi bên cạnh Đại tướng quân Dạ Lương không ai khác chính là Liễu Thiên Hạc, kẻ mới chạy trốn khỏi kinh thành năm ngoái.

Trong cuộc chiến này, Liễu Thiên Hạc đã nhiều lần đưa ra diệu kế, luôn có thể dự đoán chính xác động thái tiếp theo của Đại Sở, bởi vì hắn ta đã lập được công trạng to lớn, mới leo lên vị trí như ngày hôm nay trong quân Dạ Lương.

Lúc này, Liễu Thiên Hạc nói với Đại tướng quân Dạ Lương: “Đại Sở vậy mà lại phái một công chúa tiền triều tới, rõ ràng là đến để khiêu khích! Mặc dù vô dụng, nhưng dù gì cũng là thân phận công chúa, chi bằng giết để củng cố ba quân!”


Liễu Thiên Hạc hận không thể lập tức khai chiến, để khói lửa chiến tranh lan khắp các vùng đất của Đại Sở, biến sông núi Đại Sở thành vùng đất khô cằn, trả mối thù của cả nhà hắn ta.

Liễu Thiên Hạc lại nói thêm: “Tô Vũ bên cạnh Tĩnh Nguyệt công chúa là một tên cực kỳ xảo quyệt. Nói không chừng cuộc tập kích tối qua chính là chủ ý của hắn. Muốn nhân cơ hội trước lúc hòa đàm, gây bất lợi cho hoàng thượng, như vậy không cần đánh cũng thắng! Người này phải giết!”

Đại tướng quân Dạ Lương vì vậy cũng rất tức giận.

Ông ta đưa tay ra bên hông, Liễu Thiên Hạc hiểu ý đưa cung tên cho ông ta.

Ông ta từ từ kéo căng dây cung, mũi tên sắc nhọn trên dây cung chuẩn bị sẵn sàng bắn ra.

Một khi mũi tên này được bắn ra, đồng nghĩa với việc cờ hiệu khai chiến đã được gióng lên.

Liễu Thiên Hạc thấy vậy cũng kéo căng dây cung, hắn ta và Đại tướng quân Dạ Lương, một người nhắm thẳng vào Tô Vũ, một người nhắm thẳng vào Thẩm Nguyệt.


Có thể loại bỏ hai kẻ thù này ở biên ải đúng là thu hoạch bất ngờ với Liễu Thiên Hạc.

Tô Vũ híp mắt, trong không khí cũng bao phủ đầy sát khí.

Ngay lúc phía Dạ Lương chuẩn bị bắn tên, Tô Vũ đột nhiên lên tiếng, giọng nói du dương đôn hậu, nghe như sức mạnh của nước có thể chứa đựng vạn vật, lại giống như đội quân dũng mãnh trên chiến trường có lực xuyên thấu mạnh mẽ, nói: “Tĩnh Nguyệt là con gái duy nhất của Tiên hoàng và Tiên hoàng hậu Đại Sở, mà Tiên hoàng hậu của Đại Sở là nghĩa nữ của Hoàng đế Bắc Hạ, hồi đó hai nước có mối quan hệ hữu hảo nghĩa công chúa Bắc Hạ hòa thân xuất giá”.

Lời nói của Tô Vũ lưu loát uyển chuyển, rất có khí phách.

Thẩm Nguyệt quay qua, kinh ngạc nhìn hắn.

Trước đó nàng không hề biết công chúa sa sút của tiền triều như nàng lại có một thân phận quan trọng như vậy.

Nếu hôm nay Tô Vũ không nhắc tới chuyện này, e là rất ít người còn nhớ vị Tiên hoàng hậu đã mất nhiều năm đó còn là nghĩa công chúa gả xa của Bắc Hạ.

Giọng hắn vẫn không chút dao động, nói: “Nếu vậy, ai còn nói Tĩnh Nguyệt là công chúa vô dụng của Đại Sở”.

Lời nói của Tô Vũ giống như một hòn đá khuấy động ngàn lớp sóng.